Chương 7 : Chuyện Cười Về Quần Áo Ngủ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ —— mẹ ——" Duy Nhất vẫn ôm chặt gấu nhỏ, ở tư thế cuộn tròn.

Má Tằng khẽ đẩy cửa ra, Duy Nhất kêu gọi trong mộng làm đau lòng bà, chỉ thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, gương mặt dán chặt trên gấu tiểu Bố, con gấu nhỏ rách nát đã ướt nước mắt một mảng lớn.

Trên mặt cô còn che vải! Má Tằng cẩn thận cởi ra cho cô, lại nhẹ nhàng mở ga giường, vết máu tươi đẹp trên ga giường nhìn thấy ghê, má Tằng âm thầm vui mừng, ông trời phù hộ, nhanh để cho thiếu gia có hậu một chút! Chỉ có điều, tối hôm qua đã làm khổ cô bé này, thiếu gia cũng nên nhẹ nhàng một chút mới đúng...

Bà cười thầm, vui mừng đến nở hoa, lập tức bắt tay vào quét dọn gian phòng, từ trước tới nay phòng thiếu gia luôn do một mình bà quét dọn...

Duy Nhất bị âm thanh sột sột soạt soạt đánh thức, vẫn đắm chìm trong cơn mộng đau đớn như trước, nói mê một tiếng, "Mẹ ——"

Má Tằng lập tức ngừng công việc trong tay, đi tới bên giường ngồi xuống, "Cô bé, tỉnh rồi hả?" Bà không gọi cô là thiếu phu nhân, vì dáng vẻ của cô khiến người ta thương yêu...

Duy Nhất mở to mắt, thấy dáng vẻ hiền lành của má Tằng, thân thể vừa động liền đau như chia năm xẻ bảy, chuyện tối hôm qua tái hiện lên trong đầu, vừa xấu hổ lại vừa khổ sở, khiến mặt cô đỏ lên.

Dáng vẻ e lệ của cô khiến má Tằng cảm thấy cô đáng yêu hơn, liền êm ái nói, "Cô bé, tỉnh dậy thì đứng lên đi, tắm một cái, xuống tầng dưới ăn gì đó, vệ sĩ của thiếu gia đã đợi cô lâu rồi."

Tần Nhiên? Duy Nhất nhớ tới người vệ sĩ trẻ tuổi tuấn tú đó, vẫn nói chuyện rất nhã nhặn với cô.

"Cái đó... thiếu gia nhà ta đâu?" Duy Nhất ấp a ấp úng hỏi, Puckdiee nddaanleequ yddon cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào, có cần che mắt cho yên ổn chút không?

"Thiếu gia đã đi công ty." Má Tằng nhìn vẻ mặt của Duy Nhất mà âm thầm thấy buồn cười, cô nhóc này còn xấu hổ?

Công ty? "Hôm nay không phải chủ nhật sao?" Duy Nhất tò mò hỏi.

"Đúng, thiếu gia chăm chỉ làm việc, cho tới bây giờ cũng không nghỉ chủ nhật!"

Hừ! Người điên cuồng làm việc đều vô cùng biến thái! Tâm lý có bóng ma! Duy Nhất thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra.

Má Tằng thao thao bất tuyệt mấy câu, đơn giản là khen thiếu gia nhà bà tốt bao nhiêu ưu tú bao nhiêu, sau đó kêu Duy Nhất nhanh chóng rửa mặt xuống tầng dưới ăn bữa sáng, Duy Nhất nhìn đồng hồ, nói chính xác, phải là cơm trưa.

Cô lồm cồm rời giường, đột nhiên nhớ tới đây không phải là phòng ngủ của cô, nhìn lại toàn thân trần truồng, làm sao bây giờ?

...

Hai mươi phút sau, cô mặc áo ngủ rộng rãi của nam xuất hiện ở tầng dưới, vải cotton nguyên chất màu trắng, hơi mới, mềm mại dính vào người, rất thoải mái, trên áo ngủ còn tản ra một mùi thơm ngát không nói ra được, là mùi của xà bông giặt quần áo, nhưng lẫn vào là hơi thở của đàn ông xa lạ, ngửi hơi choáng váng, bên trong áo ngủ, không che được nhiều...

Tần Nhiên nhìn cô đi từ trên cầu thang xoắn ốc xuống, tóc còn ướt tùy ý thả xuống hai vai, áo ngủ của thiếu gia mặc trên người cô quả thật quá rộng rồi, thân thể nhỏ nhắn của cô ở bên trong có vẻ điềm đạm đáng yêu, cổ áo khẽ mở rộng còn có thể nhìn thấy đẫy đà trước ngực cô, dường như có vẻ rất có hàng họ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net