50.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Downpour bước ra là hai hàng rẻ quạt xanh um, hai người chậm chạp đi cùng nhau dưới tàn lá thỉnh thoảng rơi xuống lộp độp những giọt nước lớn. Seongwoo biết rằng Daniel sẽ nhường phần lớn dù không để anh bị ướt, anh chủ động tiến sát lại gần Daniel. Bụi mưa vẫn thỉnh thoảng phả vào mặt mát rượi, cả hai đều thi nhau hít hà mấy giọt nước li ti lơ lửng.

Seongwoo nắm lấy ngón tay cái của Daniel. Daniel không vùng ra cũng không nắm lấy, cậu để yên cho Seongwoo miết ngón tay dọc theo tay mình.

"Alvin không phải là điều đáng để em bận tâm nhiều như thế. Cậu ấy rất bình thường, chỉ là một người bạn của anh thôi."

Daniel cười:

"Ở một cách gọi nào đó, em cũng là bạn của anh vậy."

"Không sai, em cũng là bạn của anh."

Mưa rơi đều đặn, mọi thứ dường như cũng dịu dàng hơn. Seongwoo nhìn đoạn đường dài trước mặt, một tay anh vươn qua níu lấy eo Daniel khi cậu lại đẩy cây dù về phía anh một chút. Daniel không tránh cũng không nhìn quanh quất xem liệu có ai đó đi ngang, cậu đổi tay cầm dù rồi nắm lấy bàn tay đang đặt ngang eo mình. Seongwoo nói nhỏ, tiếng nói của anh vẫn rõ ràng dù tiếng mưa đã át đi quá nửa:

"Anh có nên hiểu là em đã thấy mệt rồi không? Nếu mệt thì em cũng có thể dừng lại, anh không để ý những lời em nói trước đây đâu. Những gì em làm trong một tháng chia tay, em đã bù đắp đủ cho bảy tháng hẹn hò rồi."

Hai người đi dạo qua về trên hai vỉa hè yên ắng mãi đến khuya. Những ban đêm của người trưởng thành luôn là vòng luẩn quẩn lặp đi lặp lại, Seongwoo nói đúng. Nhưng nếu lặp đi lặp lại những đêm mưa dài có người tựa sát nắm tay như thế, có lẽ sẽ không ai muốn thay đổi điều gì.

--

Seongwoo vén rèm nhìn ra bên ngoài. Anh ăn uống qua loa rồi nhanh chóng tắt đèn cho Alvin ngủ. Alvin vẫn giữ thói quen nằm sấp để ngủ như nhiều năm về trước, khi hai người chen chúc với nhau trong căn phòng trọ nhỏ hẹp Seongwoo thuê được bằng tiền đi phụ việc ở studio. Chuông báo tin nhắn vang lên đúng lúc Seongwoo nghĩ mình nên thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ về chuyện cũ. Mở máy lên, nét mặt Seongwoo ngay lập tức dịu đi không ít. Daniel cũng đã học theo Seongwoo và Soo Ah, mỗi tin nhắn của cậu chỉ giống như một câu nói ngắn.

"Ong Seongwoo,"

"Em không ngủ được"

Seongwoo mở nắp lon cà phê đặt trên bàn nước uống một ngụm nhỏ. Cổ họng đã bớt khô, anh cầm theo lon cà phê tới bên khung cửa sổ rồi ngồi xuống chăm chú nhìn màn hình.

"Nếu biết vẫn không ngủ được thì thà em cứ mặt dày theo anh về còn hơn"

"Em vẫn không vui"

"Mọi người đều nói Alvin tốt cho công ty em"

"Nhưng hình như anh ấy không tốt cho sức khỏe tim mạch của em lắm."

"Nói em lật lọng hay trẻ con đều được"

"Nếu bây giờ anh vẫn có thể ngủ ngon"

"Thì ngày mai"

"Em mệt rồi."

"Em đi nhé."

Seongwoo biết mình sẽ không bao giờ ngủ nổi. Có bao nhiêu là câu hỏi trong đầu cần được giải đáp, Daniel ăn gì, ngủ như thế nào, kem đánh răng cậu dùng là vị muối hay vị bạc hà ngòn ngọt cay cay. Và không có chiếc bàn viết, không biết Daniel lấy chỗ nào để đập cánh tay mình vào.

Vấn đề lúc này chỉ là Seongwoo chọn trả lời thức hay ngủ mà thôi.

Lon cà phê đã không còn lạnh từ lâu. Seongwoo ngửa đầu uống một ngụm dài, anh vừa quệt môi thì lại nhận được tin nhắn đến.

"À, em xác nhận một điều."

Hai mươi phút liền không còn tin nhắn đến, Seongwoo nhìn điện thoại bán tín bán nghi. Xác nhận điều gì? Em yêu anh? Em nhớ anh? Em ghét Alvin? Daniel dễ nói ra những câu thật thà như vậy.

"Quần này đúng là rất khó cởi"

... Còn thật thà hơn. Seongwoo sặc ngụm cà phê cuối cùng, anh bụm miệng ho để hãm bớt âm thanh lại. Không còn tin nhắn nào nữa, Seongwoo lặng lẽ thay đồ rồi nắm lấy lon cà phê trên bàn nhét vào túi áo khoác.

Nửa đêm rồi, uống một chút cà phê chắc cũng đủ thức đến tận buổi sáng ngày mai.

--

Nhà của Eunjung không thể gọi là nhà, nó là một căn hộ cao cấp thuộc khu phức hợp sát bờ sông. Dù đã nửa đêm, cả khu chung cư vẫn có vài tầng còn sáng đèn. Seongwoo đứng bên dưới nhìn lên cho đến khi mỏi mắt, anh bấm gọi Daniel. Chỉ vài giây sau, điện thoại kết nối. Seongwoo cười bất lực. Anh đã dặn bao nhiêu lần rồi, nên nghe máy trong nhịp chuông thứ tư hoặc năm, không bao giờ vội vã nghe điện thoại quá sớm. Kang Daniel đúng là đồ ngốc.

"Alo?"

"Em ngủ chưa?"

"Em ngủ rồi, đây là dịch vụ trả lời tự động."

Kang Daniel nhạt nhẽo quá.

"Ừ. Dịch vụ trả lời tự động có muốn uống cà phê không?"

Sau một chuỗi những âm thanh Daniel đi lại trong phòng, tiếng giày nện dưới sàn và tiếng chuông thang máy, Daniel xuất hiện ở trước mắt Seongwoo trong bộ dạng nhẹ nhàng đơn giản. Áo thun tay dài mùa thu màu trắng và chắc – chắn – không – phải – quần – da, Daniel gãi đầu khi Seongwoo đưa ra lon cà phê nhỏ.

"Em lấy áo quần đâu ra vậy? Eunjung có bạn trai rồi?"

"Không phải, ai lại dám yêu chị ấy", Daniel giả vờ rùng mình. "Chị ấy đặt mua cho em từ hồi tuần lễ thu đông nhưng chưa có dịp gửi tới nhà."

Hai người cùng đi dạo ra phía quảng trường. Quảng trường nửa đêm vẫn còn vài người làm vệ sinh, một vài cặp đôi dùng lí do hóng gió để ở bên nhau lâu hơn một chút. Seongwoo cho tay vào túi quần đi chậm rãi, Daniel cạy mãi chiếc nắp lon cà phê đã bật ngửa. Seongwoo vu vơ nói:

"Bây giờ đã là ngày mai của hôm qua rồi."

"Em biết mà."

Dàn phun nước lắp dưới sàn đá không có lấy một giọt nước rỉ ra. Đài nước phun lên từ dưới mặt đất luôn là nơi tập trung đông người nhất cả quảng trường vào mỗi đêm, lúc này không có khác biệt gì. Seongwoo cúi xuống xem xét một vòi nước nhỏ. Daniel uống một ngụm cà phê nhạt nhẽo, chạy cả nửa thành phố chỉ để đưa cho cậu một lon cà phê pha sẵn ở đâu cũng có như thế này...

"Alvin thế nào rồi?"

"Cậu ấy ngủ rồi. Không kịp ăn đồ ăn anh nấu."

"Anh không có vẻ giận dỗi gì khi người khác không tôn trọng đồ ăn của anh nhỉ."

"Giận gì chứ, Al vừa xuống máy bay mà."

"Vâng."

Seongwoo đứng thẳng lên khi Daniel bóp nhẹ vỏ lon cà phê. Vỏ lon kêu lên vài tiếng lắc rắc, anh lắc đầu.

"Kang Daniel, em quá cảm tính. Em muốn thì làm, không muốn thì bỏ, không có lập trường gì cả."

"Em biết mà."

"Nếu như em cứ quản lý theo cách đó, dù là một phòng điều chế nhỏ cũng khó mà thành công được."

"Vâng."

Daniel không muốn phản kháng lại làm gì. Chính cậu cũng biết rõ ràng điều đó, Eunjung thì nhắc đi nhắc lại mỗi ngày. Phải chín chắn lên, đừng dựa theo cảm xúc nữa, không thể muốn thì làm không muốn thì bỏ, Daniel không muốn người ta chỉ cho cậu những điều cậu đã biết.

"Nếu như lần này em thất bại, với tính cách của em, chắc chắn em sẽ bỏ bê việc viết sách dịch sách. Mà bây giờ hình như em cũng ngưng nhận sách rồi."

Daniel cúi đầu. Chẳng ai muốn nghe người mình yêu chê bai mình là người kém cỏi, Daniel lại càng không muốn.

"Hôm trước anh đi với mẹ em, mẹ nói rằng dù chỉ muốn em làm cho vui, nhưng nếu thua thì em thất nghiệp mất."

"Vậy thì anh chịu trách nhiệm đi, em đã nói với anh rằng em nhận quản lý phòng điều chế đó dù không biết chút gì việc quản lý là vì anh mà."

Daniel cứng đầu đáp, Seongwoo với lấy lon cà phê đã móp méo trên tay cậu uống một ngụm.

"Anh cũng thấy có lỗi với mẹ và Eunjung và em, nên anh đã luôn nghĩ cách làm sao để em thành công, thậm chí anh đã lợi dụng tình cảm cá nhân mời Al về. Sau đó anh lại nghĩ phải tìm việc cho em nếu như em thất nghiệp."

"Em thà thất nghiệp."

Seongwoo lắc đầu cười tủm tỉm:

"Không được, thất nghiệp sau tuổi hai mươi lăm thì sẽ rất thất vọng. Em có muốn về studio của anh làm việc không? Dạo này anh khá bận ."

Daniel nhăn nhăn mũi:

"Em không có kinh nghiệm cầm tấm hắt sáng hay ôm chân đèn."

"Có một việc em thừa kinh nghiệm mà, sao phải nghĩ tới hắt sáng và chân đèn thế?"

Seongwoo uống hết lon cà phê của Daniel, anh nhắm ném chuẩn xác vào thùng rác gần đó. Daniel bực bội nghĩ tới Seongwoo cũng không khác gì Hong Jongki mở miệng ra là đòi cậu làm mẫu. Daniel thì có đẹp đẽ gì? Cười lên mắt cũng chỉ còn một đường chỉ, đem so với Alvin của Seongwoo...

"Em tuyệt đối không làm người mẫu đâu. Em cảm ơn, anh không cần vẽ việc cho em nữa, em tự tìm được việc cho mình."

"Anh không có ý định tham gia vào nghề quản lý người mẫu. Nhưng anh hỏi thật, studio của anh còn duy nhất một vị trí trống, em lại có thừa kinh nghiệm, em có muốn làm không?"

"Em không biết nhiếp ảnh gia cũng cần phải có phiên dịch."

"Một vài trường hợp thì cần, nhưng thường là công việc thời vụ. Bên anh còn trống vị trí toàn thời gian duy nhất, đó là người yêu của nhiếp ảnh gia."

"..."

"Niel có muốn làm thử không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net