Vol 11: chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rồi."

Người bị bỏ lại đằng sau bây giờ là tôi.

Tôi ngồi dậy cười với con bé.

"Em giỏi lắm. Đã hoàn toàn bỏ anh lại đằng sau rồi."

"Hừm."

Kirino quay mặt đi. Tôi cũng thấy hơi ngượng.

"Như em nói thế, vậy em tập chạy là vì...."

"Để chạy nhanh hơn anh."

"Thật sao?"

"Vì em muốn một ngày cho anh nếm thử cảm giác hôm đó."

"Thế à."

Tại sao đến giờ mình mới phát hiện ra? Ria đã từng nói rồi cơ mà!

Kirino – đã đạt được mục đích ban đầu.

Trước khi con bé sang Mỹ, tôi đã nói với nó.

'Giờ nếu chạy thi, anh chạy không lại em rồi.'

Lúc đó, nó trả lời đầy tự hào:

'À, thoải mái quá!'

Nó cười đầy thỏa mãn. Nhưng lúc ấy, tôi không biết.

Ra là thế phải không?

Tập chạy. Học hành. Trang phục.

" – Tất cả những gì em làm đều để vượt lên anh...phải không?"

"Hả? Đừng có tự mãn."

Kirino ngồi xuống trước mặt tôi, mở mắt ra:

"Hử?"

"Những gì em vừa nói chỉ là một cơ hội mà thôi – em biến chúng thành ưu thế của mình bây giờ."

"Anh hiểu."

Em giỏi như vậy hoàn toàn nhờ mồ hôi nỗ lực. Đương nhiên là thế rồi.

"--- Anh hiểu là tốt."

Lúc đầu, Kirino chỉ muốn bỏ tôi lại phía sau mà cố gắng – nhưng rồi nó nỗ lực hết mình.

Cho nên nó giận tôi, không bám theo tôi nữa.

--- Nguyên nhân đơn giản thế sao?

"Chả lẽ, quan hệ của bọn mình xấu đi – chỉ vì thế sao?"

Nếu thế thì quá ngốc, quá tầm thường. Nguyên nhân bất hòa chỉ có thế - mà biến thành chiến tranh lạnh kéo dài ba năm – Tôi không thể tin nổi.

Tôi thấy đau lòng, nhưng Kirino lại lắc đầu.

"Không."

Con bé dừng lại.

"Mặc dù đó cũng là một phần nguyên nhân, nhưng đó không phải lý do chính. Đúng. Em giận lắm. Giận đến mức thay đổi cả cách sống của mình ---"

" – Nhưng làm sao chỉ vì thế mà em ghét onii-chan của em được."

'Onii-chan' mà Kirino vừa nói đến không phải là thằng 'tôi' đang ở trước mặt nó ---

Nếu không, nó đã gọi tôi là 'Kousaka Kyousuke' rồi.

"Mặc dù vụ đó làm em rất giận, đến mức em bắt đầu tập chạy, không có thời gian ở cùng nhau nữa, nhưng em vẫn bị brocon --- Em bắt đầu không thèm nhìn mặt anh mãi sau này cơ."

Khi Kirino nói những câu này, tôi vẫn ngây ra như phỗng. Vì....

"...Sao anh ngây ra thế? Bộ anh không ngờ em sẽ kể cho anh nhiều thế ư?"

Có một phần là thế, nhưng nguyên nhân lớn nhất là ---

Em gái tôi nói --- " – Nhưng làm sao chỉ vì thế mà em ghét onii-chan của em được" – câu này sức phá hoại quá mạnh!

Nhất thời, tôi nói không nên lời.

Em gái của tôi không thể đáng yêu thế này!

Bộ em định lấy cái đáng yêu của mình đè chết anh à!

Nhìn tôi không nói gì, Kirino cười nói 'em hiểu tâm trạng của anh'. Mặc dù con bé nhầm rồi, nhưng thế cũng tốt.

Nó mà biết mình đang nghĩ gì chắc ngượng chết mất.

Trong lòng tôi vẫn đang hỗn loạn, nhưng Kirino nói nghiêm túc:

"Vừa nãy đến giờ, em đã thẳng thắn thành thật với anh."

Con bé nhìn chàm chằm vào tôi.

Đôi mắt nó cho thấy những gì nó sắp nói rất quan trọng.

"Nhưng bây giờ chưa phải lúc. Cơ hội chiến thắng chưa tới."

"Thế à."

Tôi cũng không ép hỏi.

Con bé cũng không ngừng thay đổi.

Kể từ hồi đó, con bé đã thay đổi biết bao.

Có khi tôi cũng học hỏi được chút ít từ nó cũng nên.

Tối này...là lần thứ hai bọn tôi nói chuyện với nhau.

Lần đầu tiên, tôi đã thua. Nhưng lần này, tôi nhất định sẽ không chọn sai.

........

Không khí trầm mặc bao phủ anh em chúng tôi. Một lúc sau, cửa mở.

"Đợi lâu không?"

Manami quay lại.

"Tớ mang trà với điểm tâm đây – vừa nãy hai người nói chuyện gì thế?"

Kirino liếc Manami đáp:

"Tiếp – nói chuyện ba năm trước nào."

"Thế à...vậy...bắt đầu từ đâu đây?"

"Tùy ý. Vì đến giờ...tôi vẫn không biết khi đó xảy ra chuyện gì."

"Hiểu rồi...Kyou-chan."

"Ừ?"

"Cùng nói 'chuyện ba năm trước đi'...những gì mà Kirino-chan không biết ấy."

Chú thích Nguyên bản, Manami nói như thể người già, phát âm sai smartphone trong cả bản gốc  Khoảng 13 triệu VND

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net