Tiệc dạ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

OsaSuna, AtsuKita.

🚫Female Suna, Kita🚫

_________

[Osamu' pov]

Ở ngôi trường Inarizaki này, cứ mỗi cuối năm, trường sẽ tổ chức nột buổi dạ tiệc cho các học sinh lớp 12. Theo thường lệ, nó sẽ được tổ chức trước kì thi tốt nghiệp như một cách giúp các học sinh năm ba vơi đi vài phần áp lực.

Nhưng chẳng biết vì điều gì, tiệc dạ hội năm nay ở trường tôi đã thay đổi khá nhiều. Tiêu biểu nhất có vẻ là việc tổ chức buổi tiệc vào sau kì thi tốt nghiệp, và việc cho cả các học sinh năm nhất và năm hai được thăm gia.

Khi vừa nghe được tin các học sinh năm hai cũng sẽ được thăm gia buổi tiệc, tôi đã nghĩ ngay đến việc mời quản lí của câu lạc bộ - Kita nhảy cùng mình vào hôm đó. Nhưng có lẽ, tôi đã chậm hơn tên anh song sinh của mình một bước. Anh ta đã nhanh chóng ngỏ lời mời của mình trước.

"Hm, xin lỗi em. Chắc ngày hôm ấy chị sẽ không tham gia buổi tiệc."

"Nh- nhưng chẳng phải buổi tiệc diễn ra sau kì thi sao chứ?! Thôi mà, ít ra chị cũng nên có một ngày để cảm nhận niềm vui năm cuối chứ!" Atsumu ra sức thuyết phục, nhưng Kita vẫn có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ đôi chút.

"Nếu em đã muốn... Chị sẽ cố tham gia buổi tiệc ấy..." Kita nói với vẻ ngập ngừng, như thể nói vậy chỉ để làm tên anh của tôi trông vui hơn thôi.

Chỉ cần nghe đến đấy, tôi cũng đã từ bỏ hy vọng. Dù gì nếu Kita sẽ tham gia buổi tiệc ấy, người có thể nhảy cùng chị ấy cũng chẳng phải tôi, mà lại là Atsumu - một kẻ vô cùng cẩu thả trong việc nhảy cùng người khác.

Đang trong cơn ghen tức, tôi lại lóe lên một suy nghĩ, nhưng rồi lại lưỡng lự có nên thật sự làm hay không, đó là việc tôi sẽ thử ngỏ lời với Suna - một đứa năm nhất thường hay ghé qua câu lạc bộ của chúng tôi.

Cứ mỗi khi Kita có lớp phụ đạo, Suna sẽ là người đảm nhiệm chức quản lí tạm thời. Dù không phải là một thành viên chính thức gì cả, nhưng nhóc ấy lại được huấn luyện viên vô cùng tin cậy, vì cách thức làm việc của Suna gần như rất giống Kita, nhưng lại dễ chịu hơn nhiều so với đàn chị của mình.

Tôi định sẽ ngỏ lời mời với nhóc ấy, nếu chấp nhận, tôi sẽ được tham gia buổi tiệc, và rồi nhân thời cơ để được xin nhảy với Kita. Nghĩ đến đấy, tôi liền hóng ra cánh cửa của phòng tập, có vẻ hôm nay Suna sẽ ghé lại.

Tập bóng thêm được một lúc, tôi đã nghe văng vẳng từ xa là tiếng giày của con bé. Chẳng biết có phải là một thông điệp rằng tôi sẽ thằng công "lợi dụng" Suna hay không, nhưng tôi lại rất dễ dàng phân biệt được tiếng giầy ấy.

Vừa thấy Suna đang đứng lấp ló ở ngay cửa, tôi đã nhanh chóng chạy ra bên ngoài rồi kéo con bé đi về phía một góc khuất, chủ yếu tránh đi tầm nhìn của Kita và Atsumu. Trông Suna có vẻ ngơ ngác lắm, vì chúng tôi cũng chẳng mấy khi nói chuyện trực tiếp với nhau.

"À ờm... A- anh muốn mời em cùng anh tham gia tiệc dạ hội sau kì thi có được không...?" tôi cố giả vờ làm lời nói bị ngắt quãng, như thể tôi đang mời con bé một cách chân thành nhất.

"V- với em sao ạ?! Chẳng phải..." Suna có vẻ vô cùng bất ngờ vì lời mời đột ngột của tôi, và rồi cũng ấp úng định nói gì đấy nhưng lại thôi.

"Nhưng cũng được thôi ạ." tôi thầm vui trong lòng, vì việc này lại dễ hơn tôi nghĩ. Nhưng rồi, khi nhìn đến người đối diện, có vẻ con bé còn vui hơn cả tôi, nụ cười dù có vẻ đã cố giấu đi, song vẫn rất dễ nhìn ra, cả hai bên má cũng ửng một màu hồng nhàn nhạt phớt qua.

Tôi cảm thấy một cảm giác tội lỗi.

---------

Chúng tôi cũng đã đi đến những ngày cuối cùng của kì thi cuối năm này. Chỉ trong hai tuần, cả tôi và Suna đã nói chuyện nhiều hơn. Có hôm, cả bốn gồm tôi, Atsumu, Kita và Suna cùng đi học nhóm, nhưng thật chất là do Atsumu sắp đặt để được Kita "cầm tận tay" để hướng dẫn làm bài.

Tôi nhìn hai người họ, một người thì ra sức giảng đi giảng lại, một người chỉ lo ngắm nhìn người bên cạnh mà quên cả việc nghe. Còn Suna từ nãy đến giờ thì đang lay hoay với đống bài tập. Sau khi con bé đã gần như xong tất cả các môn, trông nó có vẻ rất buồn ngủ.

"Này, để anh mua một chai nước ngọt cho em nhé? Hay một chiếc bánh ngọt?" tôi mở lời bao con bé ăn, nhưng tôi cá chắc nó sẽ từ chối. Và như dự đoán, Suna đã từ chối.

"Không sao đâu ạ. Nếu bây giờ em có ngủ ở đây, chỉ cần anh gọi em dạy nếu em lỡ ngủ quá trễ là em cảm thấy biết ơn lắm rồi ạ." con bé nói như thế, nhưng miệng lại cười như thể chỉ là một câu nói đùa.

Nhưng cũng chỉ được một lúc, Suna hoàn toàn gục ngã. Con bé theo quán tính mà ngã vào tay của tôi, thế là tôi cũng chẳng điều chỉnh gì thêm nữa, chỉ rút chiếc áo khoác từ trong chiếc túi bóng chuyền đấp lên người kế bên.

Vừa xong, Kita đứng dạy rồi kéo cả Atsumu theo sau mình. Trong hai người vô cùng gấp gáp, vả lại Kita cũng chẳng nói gì. Nếu là bình thường, dù có quan trọng đến mấy, Kita cũng đều cố bỏ ra vài ba giây để thông báo cho người khác, chứ chẳng rời đi mà không nói câu nào.

Nhưng tôi cũng chẳng buồn mà hỏi hay đuổi theo, quan trọng hơn việc đó sẽ đánh thức "cô công chúa ngủ trong rừng" mất. Thế nên, tôi cứ ngồi đấy, một tay vòng qua đặt hờ lên người Suna, tay còn lại thì lướt trên màn hình điện thoại để giải trí.

Rồi ngồi một hồi, tôi lại tưởng tượng cảnh bản thân cùng Kita khiêu vũ ở buổi tiệc ấy. Chỉ cần nghĩ đến việc được nắm cả tay lẫn eo của Kita, lòng tôi lại vô cùng rạo rực.

Nhưng rồi lúc ấy con bé sẽ ở với ai đây?

Một buổi tiệc, chẳng viết bao nhiêu là người sẽ tham gia, có người này người kia, và việc xuất hiện những hành vi không đúng đắn ở độ tuổi này vô cùng nhiều và lỡ như... Nhưng tôi cũng gạt đi suy nghĩ đấy, vù có vẻ tôi đã suy nghĩ có hơi xa vời. Nếu tôi không phải kẻ nguy hiểm ấy thì cẳng còn ai nguy hiểm đến mức có thể đe dọa Suna cả.

---------

Nhanh chóng mà buổi dạ hội cũng sắp diễn ra. Trường quyết định tổ chức ở phòng tập thường ngày của chúng tôi, thế nên việc sinh hoạt câu lạc bộ cũng tạm ngừng. Từ dạo đó, tôi cũng chẳng gặp Suna, nên cũng chẳng hỏi thăm về việc đồ đạc gì cả, có cần tôi mua thêm gì hay không.

Rồi trường cũng phát cho mỗi người một tờ phiếu, trên đó sẽ ghi tên của mình và người cùng tham gia buổi tiệc. Việc này vừa giúp dễ dàng thống kê số lượng học sinh tham gia, vừa tiện hỏi nếu có ai mất tích, vì vài năm trước cũng có những học sinh tranh thủ trốn lên các học để quậy phá, vì rất ít dịp trường lại mở cửa đến đêm như thế.

---------

- Em đã nhờ Kita đưa tờ phiếu của mình nộp dùm rồi. Hôm đấy em có việc, không đi được. Thành thật xin lỗi anh rất nhiều!

Một tin nhắn mail gửi đến cho tôi, lúc bấy giờ cũng đã là buổi sáng hôm tổ chức buổi tiệc, có vẻ là việc đột suất nên mới hủy kèo vào sát giờ như vậy.

- Tiếc nhỉ. Vậy anh sẽ đem vài món ăn về cho em.

- Thật không ạ?

Mail của tôi lập tức được trả lời chỉ sau vài giây gửi. Nhưng cảm giác khi đọc dòng tin ấy, tôi lại mường tưởng ra một ý nghĩa khác. Nhưng có vẻ câu nói ấy như đáp lại câu "Tiếc nhỉ." của tôi thì đúng hơn. Chỉ mong rằng, Suna chẳng biết gì về việc tôi lợ dụng con bé.

Chiều hôm đó, tôi về lại nhà sau một buổi sáng phụ sắp xếp đồ đạc. Tôi đi tắm rồi thay một bộ đồ sơ mi cùng với quần tây. Chiếc áo sơ mi chỉ đơn thuần là màu trắng tinh, còn chiếc quần tây cùng cà vạt lại mang một màu đỏ rượu cùng với những hoa văn ca rô.

Chỉ trong thoáng chóc, buổi tiệc cũng đã bắt đầu. Tôi bật đi bật lại điện thoại, kiểm tra xem có tin nhắn gì không, vì lúc nãy tôi cũng đã gửi một dòng mail, nhưng vẫn chưa thấy hồi âm. Nếu bây giờ có tin nhắn thì tốt quá, tôi sẽ có cớ để tránh nhìn anh trai sinh đôi của mình nhảy cùng người mình thầm thương.

- Ừ. Vậy anh lấy cho em bánh ngọt nhé?

- Không cần đâu ạ, bánh ở đây chẳng ngon mấy.

Sau cả tiếng gửi tin nhắn, tôi cũng đã được Suna hồi âm, nhưng tin nhắn ấy lại vô cùng kì quặc, chắc có lẽ Suna muốn tôi biết rằng em ấy có thể đi được, nhưng chẳng phải hỏi chỗ của tôi đang ngồi sẽ tốt hơn việc nhắn một câu như đang giận dỗi vậy.

- Em đang ở đâu?

Tôi cá chắc Suna đã thấy dòng tin ấy, nhưng vì điều gì mà chẳng bấm vào để trả lời chứ.

- Kita đang ở một mình đấy, anh có thể nhân thời cơ để rủ chị ấy nhảy cùng.

Tôi nhìn lên phía của Kita, đúng thật, chị đang ở một mình, Atsumu chắc đã đi đâu đó, vì trước buổi tiệc, anh ta cũng đã nhận được vô số lời mời từ các nữ sinh khác. Tôi cũng định đi lại hỏi thăm tình hình, việc bỏ mặt một cô gái như vậy vô cùng bất lịch sự.

Nhưng rồi Atsumu cũng đã nhanh chóng chạy đến, tôi cũng chẳng còn lí do gì để lại đấy. Tới bây giờ, tôi mới chịu suy nghĩ về câu nói còn kì quặc hơn lúc nãy của Suna.

- Em nói như vậy để làm gì?!

Tôi hỏi, còn mang cả chút bực bội, vì lẽ ra em nên báo cho tôi một tiếng rằng em đã tới bữa tiệc, nhưng thay vì nói thẳng như thế, Suna chỉ cứ ấp úng mãi, lời nhắn thì lại vô cùng kì quặc. Tôi đi vòng quanh để xem có gì lót dạ hay không. Nhưng cuối cùng, tất cả đều là các loại bánh ngọt cùng với nước giải khác.

Tôi rẽ hướng, đi dạo xung quanh để đảm bảo rằng Suna sẽ không có ở đây. Thế nhưng, khi đến gần một góc khuất của bữa tiệc, nơi có ít người nhất, tôi lại thấy một bóng lưng vô cùng quen thuộc.

Bóng lưng ấy vô cùng nhỏ. Hai bên vai lại rũ xuống trông vô cùng cô đơn. Có lẽ ngay từ đầu, Suna đã không định tham gia buổi tiệc, vì giờ đây, em ấy đang mặc một bộ đồng phục của thường ngày, còn đầu cúi xuống, có vẻ đang rất chăm chú xem điện thoại.

Tôi cố tìm một nơi khuất tầm nhìn của em nhất để theo dõi đối phương. Suna cứ ngồi một mình như thế, tay có vẻ đang lướt một cách vô định trên màn hình điện thoại. Rồi điện thoại của tôi run nhẹ, tức có tin nhắn được gửi đến.

- Anh đang ở đâu rồi?! Kẻo lại mất cơ hội nhảy cùng Kita- san mất!!

Dòng tin nhắn ấy còn được gửi kèm cả một icon cổ vũ. Cí thật là Suna chẳng biết gì về việc tôi lợi dụng em hay không chứ? Việc này tôi cũng chỉ kể duy nhất cho Atsumu nghe, tôi cũng thoáng sợ tên chả đã tài lanh mà nous gì đó.

- Thôi đi! Anh đang đợi em.

Chẳng biết khi Suna đọc được dòng tin nhắn ấy có cảm nhận được sự tức giận của tôi hay không, còn tôi giờ đây cứ thẩn thờ vì những hành động lố bịch của mình, để rồi làm người khác phải trông chờ.

- Em đã bảo mình không đi rồi mà, anh đừng tốn công đợi!!

- Đừng để anh bắt gặp em ở buổi tiệc đấy.

Vừa gửi xong, tôi liền nhìn về phía Suna. Thân hình ấy giật lên một cái, vó vẻ đã đọc dòng tin của tôi. Thế nhưng, tôi cũng chẳng nhận được hồi âm gì từ người kia, em ấy cũng chẳng có hành động gì thêm.

- Thấy rồi!!

Tôi cất điện thoại, cố không tạo ra tiếng động mà chạy lại phía người kia. Suna có lẽ đã có ý định chạy đi, thế nhưng vừa kịp đứng dậy, tôi đã hoàn toàn ôm chầm lấy cơ thể ấy. Tôi không ngừng vùi mặt mình vào cổ Suna.

Vừa kiềm lại cơn nhột do tôi tạo ra, Suna kéo mặt của tôi đối diện với em. Dù không gian có tối đến thế nào, tôi cũng sẽ rất dễ dàng nhận ra mắt của em đã rưng rưng, điều ấy càng dáy lên trong tôi sự hối hận.

Cả hai chúng tôi cứ thế nhìn nhau, tôi cũng ngập ngừng định mở lời trước, thế nhưng tôi lại do dự vì điều gì đó, cuối cùng lại thôi. Suna cũng chẳng nói gì, nhưng em cứ liên tục sụt sùi, đôi môi vẫn cố cắn thật chặt, chặn đi dòng cảm xúc đang trào ra.

"S- sao anh lại đi tìm em chứ?!" một câu hỏi chứa đầy sự tức giận, thế nhưng, tôi lại chẳng nhận ra điều đó mà vẫn đang ngỡ ngàng vì giọng của em đã lạc dần.

Tôi không trả lời, vì vốn dĩ tôi còn chẳng tập trung nghe nội dung của câu hỏi. Tôi tách hai bàn tay của Suna ra khỏi khuôn mặt của mình. Rồi tôi khụy một chân, dang bàn tay ra trước mặt em.

"Vậy tôi có thể tạ lỗi bằng cách dẫn em đi ăn chút gì không?"

Suna có vẻ rất ngỡ ngàng vì mấy hành động sến súa này. Trong phút chóc, tôi còn nhìn thoáng được sự ngại ngùng của em, nó vô cùng âm thầm và ngắn ngủi, nhưng chắc cũng đủ thể hiện tâm trạng của em đã ổn hơn.

"Nhưng chúng ta sẽ ăn gì đây?" giọng Suna đã ổn định hơn rất nhiều, có vẻ mớ cảm xúc hỗn độn đã được xoa dịu.

"Một chút bánh ngọt, chúng sẽ làm tâm trạng của em tốt hơn."

Suna nắm lấy tay tôi, dù vẫn còn hơi dè dặt. Tôi từ từ đứng lên, đồng thời nhẹ nhàng kéo em theo chuyển động của bản thân. Rồi cả hai đi đến nơi bố trí các bàn tiệc. Do đa phần mọi người vào đây mục đích chính là để nhảy hay khiêu vũ cùng nhau, thế nên các bần tiệc vẫn còn nguyên vẹn.

Chúng tôi chọn một chỗ khuất với ánh nhìn của mọi người nhất, nhưng cũng là một nơi vô cùng thư giản với ánh đèn vàng nhạt, khác với không gian với những ánh đèn chớp nháy kia ở khu vực trung tâm.

Đồ ngọt giúp ta cảm thấy thư giản hơn, thế nên tôi đã lấy cho mỗi người một phần bánh kem, cùng với đó là hai lon nước ép cam có vị chua nhẹ, nó sẽ giúp đỡ ngán hơn khi ăn quá nhiều kem béo.

"Bánh ngon lắm ạ." tôi biết Suna không thích ăn quá ngọt, thế nên tôi đã chọn loại bánh có kèm mức dâu.

Tâm trạng của Suna giờ đây chắc có lẽ đã ổn hơn rất nhiều, thế nhưng tôi cũng phải chuẩn bị một buổi xin lỗi đàng hoàng, có lẽ tôi đã hoàn toàn động lòng trước cặp mắt ngần lệ ấy của em.

---------

Trong lúc đó, cả Kita và Atsumu có vẻ rất tận hưởng buổi tiệc cùng nhau. Họ cứ nhảy từ bài này đến bài khác khiến mọi người xung quanh cũng có chút ghen tị. Nhưng trong lúc nhảy bản cuối cùng, một bên guốc của Kita giẫm phải gì đó dẫn đến trơn trượt.

Chỉ trong tích tắc, trước khi Kita ngã xuống sàn gỗ, Atsumu đã nhanh tay đỡ lấy, rồi cậu nhấc bổng Kita lên một cách vô cùng nhẹ nhàng. Chiếc đầm của Kita đang mặc cũng theo đó mà tung theo nếp vải vô cùng uyển chuyển. Đây cứ như đám cưới của hai người vậy.

_________
23/04/23


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net