Chương 120: Phạm boss toàn năng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 120: Phạm boss toàn năng (2)

'Bên này anh còn chưa mở webcam, họ không nhìn thấy em.' Phạm Trọng Nam tức cười nhìn chiếc đầu nhỏ đang vùi trong ngực mình.

Nghe hắn nói như vậy cô mới yên tâm đôi chút ngước đầu lên nhìn màn hình rộng kia, quả nhiên ai nấy đều đang ngồi thật nghiêm cẩn, gương mặt không lộ ra điều gì khác lạ, đúng như lời hắn nói, không ai thấy được tình hình bên này.

'Uống chút sữa lót dạ trước.' Cô với ly sữa trong khay đưa cho hắn, Phạm Trọng Nam nhìn chằm chằm ly sữa, đôi mày rậm thoáng chau lại, hắn đã quên bao nhiêu lâu đã không đụng đến những thứ tương tự như vậy nữa rồi.

Nhưng lại không nỡ phụ lòng kỳ vọng của cô, thế nên, chỉ đành nhăn mặt đón lấy ly sữa, hớp từng ngụm một, haizz, khổ hơn cả uống thuốc!

Đặt ly sữa xuống thì cô vợ nhỏ của hắn đã đưa sandwitch đến bên miệng, trước đôi mắt long lanh của cô, cắn từng miếng nhỏ, rất nhanh đã ăn hết miếng sandwitch mùi vị so với bình thường chẳng khác bao nhiêu nhưng khi vào miệng, lại ngon không thể tả kia.

Đợi hắn ăn xong hai miếng sandwitch, Giang Tâm Đóa đang định đứng lên thì hắn lại không chịu buông, trầm giọng bảo, 'Cứ ở đây với anh.'

'Nhưng anh đang làm việc mà.'

'Nghe báo cáo thôi, không sao.'

Phạm Trọng Nam không chịu thả người, Giang Tâm Đóa cũng đành bó tay, không đi được.

Thế là, cứ ngồi trong lòng hắn, nghe hắn dùng tai nghe nghe từng vị chủ quản một báo cáo, chỉ thỉnh thoảng mới chêm vào một câu...

Báo cáo nghiệp vụ kinh doanh trước giờ rất khô khan nhàm chán, Giang Tâm Đóa ngồi trong lòng hắn nghe một hồi rồi lại giống như lần trước, ngủ lúc nào không biết...

Đợi khi cô thức dậy thì mới phát hiện mình đang nằm trên giường lớn trong căn phòng quen thuộc, Phạm Trọng Nam thì đã không biết đi đâu.

Trời ạ, cô làm sao có thể ngủ say như vậy chứ? Cũng may gần đây chương trình học không nhiều, bằng không, nói không chừng lên lớp cũng có thể ngủ gật.

Ngồi dậy đang định bước xuống giường thì thấy Phạm Trọng Nam từ ban công bước vào, trên tay là điện thoại của cô.

'Ai tìm em vậy?' Từ khi biết mình mang thai, cô rất ít khi mang theo di động bên người, lúc ngủ cũng đặt nó ở khoảng cách thật xa mình.

Phạm Trọng Nam suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói, 'Trương Bội Như.'

Giang Tâm Đóa vừa nghe liền biết là nhà xuất bản hối thúc, chắc chắn là nhắc cô giao bản thảo sớm hơn. Gần đây hiệu suất làm việc của cô hơi kém một chút, còn khá nhiều chương chưa dịch hết, xem ra, nhất định là phải sai hẹn rồi.

Đây là lần thứ hai cô lỡ hẹn, lần thứ nhất đương nhiên là bản phác thảo bị hắn làm hỏng mất.

Về chuyện đó, mãi cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu hôm đó vì sao Phạm Trọng Nam lại tức giận như vậy? Chắc là vì nhận ra người cô vẽ trong phác thạo là ai chứ gì?

Hừm, đúng là nhỏ mọn!

'Anh đã từ chối rồi.' Phạm Trọng Nam đặt điện thoại của cô lên bàn sau đó đi đến bên giườn ngồi xuống, dịu dàng vén những sợi tóc rối của cô ra sau tai.

Vợ của Phạm Trọng Nam hắn đâu cần phải xem sắc mặt của người khác chứ? Trước đây lúc cô chưa có con thì cũng không sao, xem như một cách để giết thời gian cũng tốt, nhưng giờ không giống như trước, đương nhiên không thể tiếp tục để cô làm việc cho nhà xuất bản được.

'Sao anh lại có thể nói như vậy được chứ? Như vậy là vi phạm hợp đồng!' Giang Tâm Đóa thực sự không dám tin là hắn lại từ chối nhà xuất bản. Cho dù cô không thể hoàn thành bản dịch kia đúng hạn thì cũng nên là cô đích thân nói chuyện với biên tập chứ không phải nhờ người khác nói. Cho dù "người khác" này là chồng cô cũng không được.

Dù sao cô làm việc với nhà xuất bản đã lâu, quan hệ luôn rất tốt, lần này làm vậy thực sự không tốt lắm.

'Anh bảo cô ấy tìm luật sư của Phạm thị xử lý vấn đề vi phạm hợp đồng.' Vi phạm hợp đồng thì vi phạm, có gì lớn lao đâu. Chút tiền bồi thường ấy hắn không để tâm.

Cách xử lý của đại Boss quả nhiên không giống với thường dân như cô, chẳng qua chỉ là chút vấn đề về thời hạn giao bản thảo thôi, hắn lại khoa trương đến mức đẩy nó lên thành vụ án thương nghiệp lớn.

Nếu hắn thực sự làm như vậy, chắc rằng sau này chẳng còn ai dám tìm cô nhờ phiên dịch nữa.

Cô biết, với thân phận là Phạm phu nhân, cô không cần làm những chuyện này nhưng con người phải có niềm vui và sở thích riêng của mình chứ? Mà dịch sách chính là thú vui của cô.

Dù sao hắn cũng không cần cô giống những quý phụ phu nhân khác, suốt ngày đi dạo phố, uống trà, đi spa, tham gia hội từ thiện gì đó để gây dựng quan hệ mà cô thì cũng không thích làm như vậy. Vậy đương nhiên là phải làm những chuyện cô thích rồi!

Hắn không thể cứ thế mà phá hỏng thú vui của cô chứ?!

'Không cần đâu, em nói với biên tập một tiếng là được.' Cô không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp.

'Không cho phép dùng vi tính.' Hắn không hề nhượng bộ chút nào.

Tuy rằng không có chứng cứ khoa học nào chứng minh máy tính có ảnh hưởng không tốt đến thai nhi nhưng nếu như có thể không dùng thì nên không dùng. Huống chi đây chỉ là việc không quan trọng.

Hai người ở bên nhau thời gian không quá dài nhưng Giang Tâm Đóa biết, đối với Phạm Trọng Nam, tuyệt đối đừng nên lấy cứng chọi cứng, 'Em một ngày chỉ làm một tiếng thôi, được không?'

Cô kéo tay hắn đặt lên vùng bụng đã hơi nhô ra của mình, 'Vừa nãy bác sĩ nói cục cưng rất khỏe mạnh, em sẽ không để mình bị mệt, em không muốn chuyện mình làm một nửa lại bỏ dở, huống gì chỉ còn mấy vạn chữ nữa thôi, để em làm cho xong, được không?'

Phạm Trọng Nam cúi đầu nhìn xuống nơi bàn tay mình đang dán lên, nơi đó, là kết tinh giữa hắn với cô, cho dù hiện giờ còn chưa cảm nhận được thai máy động nhưng hắn vẫn cảm thấy thật xúc động, cộng thêm giọng nài nỉ mềm mại nhỏ nhẹ của cô, khiến hắn thế nào cũng không nói được lời cự tuyệt, 'Thật sự muốn viết xong đến vậy sao?'

Nghe giọng hắn không còn cứng rắn như lúc nãy, Giang Tâm Đóa rất biết điều gật đầu ngay.

Phạm Trọng Nam không nói gì thêm, đứng lên, trước ánh mắt khó hiểu của Giang Tâm Đóa, kéo tay cô.

'Đi đâu vậy?'

'Phòng sách.'

Thế là, vẻ mặt ngơ ngác, Giang Tâm Đóa chỉ đành mặc hắn kéo mình đi đến phòng sách nhỏ trong phòng ngủ, lại ngơ ngác nhìn hắn mở máy tính.

'Ở đâu?' Hắn ngồi xuống ghế sau bàn làm việc.

'Cái gì ở đâu?'

'Phần dịch dở dang của em.' Mặt không đổi sắc hắn hỏi, tay đồng thời cũng đã dịch chuyển chuột tìm kiếm.

'Anh muốn làm gì? Đừng xem mà...' Thấy hắn đã mở đến những tệp bí mật của mình, Giang Tâm Đóa hốt hoảng ngăn lại.

Lần trước ở Moscow bị hắn nhìn thấy những đoạn văn đáng xấu hổ kia cô đã ngại lắm rồi, nào có gan để hắn đọc lại lần nữa chứ? Phần sau của tiểu thuyết gốc còn hai đoạn nữa cũng tương tự như vậy, tuyệt đối không thể để hắn nhìn thấy.

'Không phải em muốn hoàn thành bản dịch sao?'

'Đúng đó.' Nhưng không phải để hắn xem.

'Chuyện này, để anh xử lý.'

'Cái gì?' Giang Tâm Đóa đờ người, hắn xử lý? Chẳng lẽ ý hắn là...hắn muốn giúp cô phiên dịch sao?

Không phải chứ?

'Anh có học tiếng Đức, chút văn chương này không làm khó được anh. Nếu em muốn làm xong chuyện này, vậy cứ để anh làm.' Hắn bình tĩnh giải thích.

Thực ra hắn có thể tìm một phiên dịch viên tiếng Đức trong công ty làm là được nhưng với tính cách của cô, nhất định sẽ không đồng ý. Đã vậy, để hắn tự làm là được.

'Anh muốn giúp em dịch?' Giang Tâm Đóa lần nữa kinh ngạc đến há hốc miệng, nhất thời chưa hoàn hồn lại, chỉ trơ mắt nhìn mười ngón tay thon dài của hắn gõ như múa trên bàn phím...

Phạm Trọng Nam vừa chuyên tâm nhìn màn hình máy tính vừa lên tiếng dặn Giang Tâm Đóa rõ ràng vẫn còn đang trong trạng thái ngớ người bên cạnh, 'Nếu như em không yên tâm, em có thể ngồi bên cạnh xem, có chỗ nào không thích hợp thì chỉ anh, anh sẽ sửa. Nếu mệt thì em về phòng nghỉ trước.'

Thế là Giang Tâm Đóa chỉ đành ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đáng lý giờ này đang ngồi trong căn phòng làm việc xa hoa rộng rãi của mình mà phê duyệt văn kiện chứ không phải dùng chiếc laptop màu hồng phấn của cô giúp cô phiên dịch tiểu thuyết tình cảm, thỉnh thoảng lại quay đầu hỏi cô về ngữ pháp, thuật ngữ xem có dịch sai hay không...

Cô ngồi bên cạnh hắn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác không thể nào diễn tả bằng lời. Một cảm giác ngọt ngào, cảm động lại mang theo một chút khổ sở khiến cô mãi vẫn chưa trấn định lại được.

Trong rất nhiều năm sau này, mỗi lần ngồi trước máy tính, hai tay đặt lên bàn phím, tình cảnh hôm nay cô với hắn ngồi bên nhau lại không khống chế được hiện lên trong đầu...

Hết lần này đến lần khác, và có lẽ, sẽ theo cô đến hết cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net