Chương 163: Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 163: Oan gia ngõ hẹp

Gần đây hai người đều tương đối bận, Lý Triết vừa từ Luân Đôn về thì cô lại bay sang Melbourne, gặp mặt nhau cũng khó khăn như vậy chứ đừng nói gì đến chuyện thân mật hơn.

Dường như có chút nhớ hắn rồi...

Khụ khụ khụ, hoặc là nói, nhớ vòng tay của hắn, nhớ cảm giác bị hắn bức hiếp!

'Dung Dung, có chuyện gì buồn cười sao?' Ngồi đối diện với cô, Mã Bồi Dực tò mò nhìn nụ cười như gió xuân của Dương đại tiểu thư, khó hiểu hỏi.

Họ cũng sắp ăn cơm xong rồi, từ đầu đến giờ, mặc kệ hắn nói gì cô cũng thờ ơ như không.

Nhưng giờ đột nhiên lại nở nụ cười tươi như vậy, thì ra nữ cường nhân trên thương trường lúc cười cũng rất xinh đẹp!

'Không có gì.' Trời ạ, tự mình bởi vì nghĩ đến chuyện kia mà cười trước mặt người đàn ông khác, thật đúng là ngu ngốc. Dương Dung Dung tự phỉ nhổ mình.

'Rượu này mùi vị cũng không tệ, có muốn uống thêm một chút không?' Thấy Dung Dung rốt cuộc chịu nói chuyện, Mã Bồi Dực vội ân cần hỏi.

Tuy rằng Dương Dung Dung hơi cá tính một chút nhưng gia thế bối cảnh không chê vào đâu được, quan trọng nhất là trước giờ chưa từng nghe nói cô có qua lại với bất kỳ người đàn ông nào.

Một cô gái như vậy gả vào nhà họ Mã của hắn là thích hợp nhất!

'Được.' Dương Dung Dung khó được vui vẻ đáp lời hắn một câu, cô quyết định rồi, uống xong ly này là sẽ rời đi.

Mã Bồi Dực vừa rót rượu cho Dung Dung xong thì đã nghe sau lưng truyền đến một giọng nữ ngọt ngào, 'A, vị này không phải Dương tiểu thư sao? Anh Lý Triết, thật trùng hợp nha.'

Dương Dung Dung ngạc nhiên quay lại nhìn, vừa khéo bắt gặp ánh mắt bình thản không chút gợn sóng của Lý Triết, lại nhìn xuống, nơi cánh tay hắn, một cánh tay trắng nõn đang khoác vào mà chủ nhân của nó không ai khác là một cô gái mặc váy dài màu trắng, Tiền Hiểu Nhu.

Không phải hôm nay hắn nói sẽ xuống bếp sao? Còn nói đã đun sẵn canh chờ lát nữa cô về uống? Vậy bây giờ là thế nào? Cùng một cô gái khác thân mật đến nhà hàng cao cấp dùng cơm?

Lúc lòng Dương Dung Dung tràn đầy nghi hoặc lẫn không vui thì tâm tình của Lý Triết cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Rõ ràng cô nói hôm nay có hẹn ăn cơm với ba mình, cuối cùng thì sao?

Cùng ông chủ một công ty ở đây vui vẻ hưởng thụ bữa tối lãng mạn? Đây là lý do gần đây cô cứ một mực nói mình bận?

Hai người trong cuộc lòng ngổn ngang trăm mối không nói một lời, ngược lại Mã Bồi Dực lập tức nhận ra Lý Triết là tổng tài khu vực Á Thái của tập đoàn Phạm thị, công ty của nhà hắn bởi vì một hạng mục đầu tư mới hiện đang tích cực liên hệ với các công ty tài chính để tìm nguồn vốn mà ngân hàng dưới quyền tập đoàn Phạm thị cũng là một trong số đó.

Hôm nay có cơ hội gặp được người phụ trách của đối phương, hắn làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội chứ.

Mã Bồi Dực vội đứng dậy, nhiệt tình vươn tay, 'Lý tổng, hân hạnh được gặp. Tôi là...'

Câu tự giới thiệu của Mã Bồi Dực còn chưa nói hết thì Lý Triết đã nhàn nhạt ngắt lời, 'Thực xin lỗi, không phải thời gian làm việc tôi không bàn công việc.' Cũng không có hứng thú làm quen.

'Anh Lý Triết, chúng ta đừng quấy rầy Dương tiểu thư và bạn cô ấy, mình qua bên kia trước được không?' Tiền Hiểu Nhu loáng thoáng đoán được quan hệ giữa Dương Dung Dung và Lý Triết không tầm thường bởi vì có một lần cô nhìn thấy họ nắm tay nhau cùng đi vào căn hộ của anh ấy, ở lại thật lâu vẫn chưa rời đi.

Gần đây ông Lý bà Lý vẫn luôn thúc giục anh Lý Triết kết hôn, anh ấy nói đã có đối tượng tìm hiểu, có cơ hội sẽ dẫn về ra mắt ông bà.

Tuy rằng anh Lý Triết trước giờ chưa từng dẫn cô gái nào về nhà nhưng cô mơ hồ đoán ra được, người đó là Dương Dung Dung.

Tiền Hiểu Nhu rất không cam lòng, những năm qua cô vẫn luôn tìm đủ mọi cách lấy lòng ông bà Lý, vì sao đến cuối cùng vẫn không có cách nào tiến vào lòng anh Lý Triết một bước chứ?

Nhưng xem tình cảnh hiện giờ hai người gặp nhau, nếu như không phải đã chua tay vậy chắc chắn sẽ có hiểu lầm. Trong tình yêu, chỉ cần có một chút hiểu lầm nho nhỏ mà xử lý không tốt, vậy chia tay là chuyện không thể tránh khỏi.

Sao cô lại không thể châm thêm dầu vào lửa chứ?

'Nếu như Lý tổng đã có hẹn, vậy tôi không tiện làm phiền.' Mã Bồi Dực ngượng ngùng đáp.

Mà Dương Dung Dung nãy giờ vẫn ngồi đó không một lời lúc này lấy khăn ưu nhã lau miệng rồi đứng dậy, vốn vóc dáng cô cao ráo cộng thêm đôi giày cao gót 7 phân, đứng trước mặt Tiền Hiểu Nhu, cô rõ ràng cao hơn cả nửa đầu.

Nhìn Lý Triết, cô cười mà lòng không cười, 'Vị này chắc là bạn gái của Lý tổng phải không? Bồi Dực, chúng ta đi thôi, đừng làm phiền Lý tổng dùng cơm.' Nói rồi ngẩng cao đầu bước đi dù trong lòng đã mắng Lý Triết trăm ngàn lần.

'Dung Dung, anh thanh toán, em ở ngoài cửa đợi anh một lát, anh đưa em về nhà.'

Đợi hai người rời đi rồi, Lý Triết đột ngột kéo cánh tay Tiền Hiểu Nhu đang khoác tay mình xuống, 'Hiểu Nhu, ngại quá, hôm nay không thể ăn cơm với em được rồi. Bữa cơm này anh mời, anh đi trước.'

'Anh Lý Triết, anh đi đâu vậy?' Tiền Hiểu Nhu ủy khuất gọi nhưng Lý Triết chẳng buồn quay đầu lại, bỏ đi một mạch.

Mặc váy dài và mang giày cao gót, cho dù muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp, Tiền Hiểu Nhu tức tối dậm chân, hừm, chắc anh Lý Triết lại đuổi theo Dương Dung Dung kia rồi.

Thật là, bỏ lại cô một mình ở đây là có ý gì? Thật không dễ dàng gì ông bà Lý mới tạo được một cơ hội thích hợp cho hai người cùng ra ngoài, bây giờ lại...

Lúc Lý Triết đi ra ngoài, vừa khéo nhìn thấy Dương Dung Dung ngồi xe của Mã Bồi Dực rời đi.

Tối nay chắc là sẽ không đến chỗ của hắn rồi đúng không?

Tâm tình bực dọc, Lý Triết trở về nhà, ném chìa khóa lên bàn trà, hắn ngồi phịch xuống sofa mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cuối cùng, vẫn là nhịn không được, hắn lấy điện thoại ra gọi cho cô, lúc đầu là không có ai nghe, sau đó thì điện thoại cũng tắt luôn.

Lúc Dung Dung tức giận đều là như vậy, nhưng hôm nay, người nên tức giận là hắn mới phải chứ?

Rõ ràng là cô gạt hắn, cùng người đàn ông khác ra ngoài ăn cơm, giờ còn giận dỗi gì chứ?

Cầm chiếc hộp tinh xảo vẫn luôn cất kỹ trong túi áo vest ra nhìn nó thật lâu, chuyện hôm nay vốn định làm xem ra là không cần thiết nữa rồi, thứ này chắc là cô cũng chẳng thèm. Bực dọc ném chiếc hộp lên bàn, Lý Triết cởi áo vest, cà vạt rồi đi vào phòng ngủ, lúc đi ngang qua phòng ăn, mùi thơm nồng đượm của nồi canh mà hắn đun riêng cho cô vẫn còn luẩn quẩn trong phòng khiến hắn càng thêm áo não.

Hắn đúng là tự xem rẻ mình! Hơn nữa là, càng lúc càng quen với việc đó.

Mặt sầm xuống, Lý Triết bước qua, nhấc nồi canh đã đun suốt mấy giờ liền đổ hết vào bồn rửa bát...

***

Dương Dung Dung quay về căn hộ mình với vừa mua cách đó không lâu ở gần công ty, vừa vào cửa cô đã đá đôi giày cao gót văng ra đi chân không đến bên sofa rồi cả người ngã vật lên đó.

Cầm lấy điện thoại, mở máy, ngoại trừ hai cuộc gọi mà hắn gọi trước đó ra thì không còn gì nữa.

Vừa nãy lúc cô ở trên xe của Mã Bồi Dực, bởi vì cơn tức còn chưa tan nên không muốn nhận điện thoại của hắn nhưng hắn chẳng qua chỉ gọi hai cuộc thôi, rồi không gọi nữa sao?

Nếu có lòng muốn giải thích, không phải nên gọi điện thoại cho đến khi cô chịu nhận sao? Cô đi rồi, hắn không biết đuổi theo sao? Cô không nhận điện thoại, hắn không biết đến nhà tìm cô sao?

Hừm, dường như họ ở bên nhau lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy Lý Triết làm những chuyện này.

Thôi bỏ đi, hắn không gọi tới thì cô cũng lười quản hắn.

Dương Dung Dung tâm tình cực không tốt mà ở Melbourne, Giang Tâm Đóa cũng vậy.

Lúc Giang Tâm Đóa gửi tin nhắn bằng Skype qua cho cô, cô còn định không trả lời nhưng sau đó, bạn tốt lại gửi một ký hiệu giận dữ sang cho cô.

Đóa Đóa: Hôm nay không tăng ca sao?

Bình thường lúc gọi điện thoại cho cô, cô luôn là mấy tiếng sau mới chịu trả lời, thậm chí có lúc còn qua hôm sau mới chịu hồi âm, sao hôm nay lại nhanh vậy?

Dung Dung: Tức đến no luôn rồi, còn tăng ca cái gì? Sắp điên rồi!

Đóa Đóa: Sao vậy? Là ai không có mắt dám chọc Dương đại tiểu thư tức giận?

Dung Dung: Hừm, còn không phải cái tên không có mắt kia sao?

Đóa Đóa: Đàn ông??!

Dung Dung: Phải đó, đàn ông.

Đóa Đóa: Loại đàn ông gì?

Giang Tâm Đóa lần này rất ngạc nhiên, ngày thường trong công việc còn có ai có thể chọc bạn tốt tức đến mức này?

Có cần nói với Đóa Đóa quan hệ của mình với Lý Triết không nhỉ? Dương Dung Dung do dự hồi lâu không trả lời. Giờ hai người giận dỗi như vậy, nói không chừng ngày mai đã chia tay, nói làm gì chứ.

Đóa Đóa: ???

Dung Dung: Là bạn giường, nhưng có lẽ sắp không phải rồi!

Đóa Đóa: (giật mình) Bạn lúc nào thì có loại quan hệ thế này? Tại sao lại không muốn? Là ai?

Nghe Dung Dung nhắc tới người đàn ông kia cũng là chuyện cách đây 5, 6 năm rồi, lúc đó hai người còn chưa tốt nghiệp đại học.

Dung Dung: Đóa Đóa, mình không muốn nói.

Đóa Đóa: Vậy thì thôi.

Dung Dung: Bạn sao rồi, lúc này không chơi với cô công chúa nhỏ sao mà có thời gian tìm mình nói chuyện.

Giang Tâm Đóa cầm điện thoại ngẩn người hồi lâu không biết nói sao, bởi vì cô gặp phải Phạm Trọng Nam nên trong lòng có chút loạn lại tìm không được ai để tâm sự cho nên chỉ đành tìm Dung Dung.

Nhưng cũng giống như chuyện của Dung Dung với người đàn ông kia, vốn có rất nhiều lời muốn trút ra, đến miệng rồi lại thốt không nên lời.

Đóa Đóa: Con bé đang chơi dưới lầu, bạn mệt thì nghỉ ngơi đi, lúc nào nói chuyện tiếp.

Dung Dung: OK.

Trả lời tin nhắn xong, Dương Dung Dung ném điện thoại sang một bên dứng dậy, quyết định về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

Gần đây cô sắp bị công sự phiền chết rồi, lại cùng hắn cãi cọ nữa, đúng là phiền càng thêm phiền.

Còn bên này, Giang Tâm Đóa cầm điện thoại, nhìn dấu hiệu cho thấy bạn tốt đã offline mà ngẩn người.

Đây là tài khoản Skype mới mà khi cô đến Melbourne mới xin lại, đương nhiên không có số của người đàn ông kia nhưng khi cô nhìn thấy biểu tượng offline màu xám, rất nhiều chuyện xưa chợt dâng lên trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net