Chương 177: Khổ nhục kế (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 177: Khổ nhục kế (2)

Lần trước mẹ không nói gì mà đã theo một người bạn bí mật đi chơi mấy ngày liền, tất cả mọi người trong nhà đều bảo cô bé sau khi mẹ về không được hỏi nhiều, bằng không sau này mẹ không cho cô gặp người bí mật kia.

Cho nên cô bé vẫn luôn nhịn xuống sự tò mò của mình. Cũng may gần đây không biết Quan Cảnh Duệ lấy ở đâu ra một trò chơi rất thú vị cho cô bé chơi khiến Bối Bối cũng dần quên lãng chuyện này.

Nhưng mẹ nói muốn đưa cô bé đi Luân Đôn, điều này không khỏi khiến Bối Bối nhớ tới người bí mật kia.

Có phải là người hôm đó trong điện thoại mình gọi là "chú người xấu" không nhỉ?

'Ừ.' Giang Tâm Đóa mím môi, không định ở trước mặt nhiều người như vậy nhắc đến chuyện liên quan đến Phạm Trọng Nam.

'Mẹ, vậy liệu bạn của mẹ có thích con không?'

Thích không hở? Cô không biết!!

Lúc đầu là hắn không muốn con bé!

Nhưng những lời này cô không thể nói ra được. Vẫn phải chờ đến bên đó xem tình hình cụ thể ra sao rồi mới tính tiếp.

'Bối Bối nhà chúng ta đáng yêu như vậy, làm sao có người không thích được chứ?' Cô mỉm cười xoa đầu con gái.

Sau đó, Bối Bối hào hứng bàn bạc với Giang Vũ Hào kế hoạch đi Luân Đôn của cô bé, còn ba người lớn thì đã không còn tâm tình dùng cơm nữa.

'Đóa Đóa, hắn bảo con qua sao?' Bà Giang lo lắng hỏi.

'Hắn muốn Bối Bối sao?' Giang Tịnh Nhã thì lại nghĩ đến điều này.

'Đều không phải.'

'Gì?'

Bà Giang và Giang Tịnh Nhã nghi hoặc nhìn nhau.

'Mẹ, chị, bên đó quả thực Phạm Trọng Nam có một số chuyện cần con đưa Bối Bối qua một chuyến nhưng hai người yên tâm đi, con sẽ không có việc gì.' Lần trước không phải hắn đã nói sẽ không miễn cưỡng cô làm bất cứ chuyện gì đó sao?

'Đóa Đóa, mẹ chỉ sợ con buồn thôi.' Bà Giang thở dài một tiếng.

'Mẹ, dẫn con đi chơi mẹ sẽ buồn sao?' Thính tai Giang Phẩm Huyên nghe được nửa câu sau.'

'Mẹ con lo một mình không chăm sóc được cho con, sẽ đau đầu.' Giang Tịnh Nhã cười dời đi đề tài.

'Con lớn rồi, không cần mẹ chăm. Bà ngoại, dì, hai người yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho mẹ.' Cô bé rất tự tin đưa tay lên trời thề.

Khiến những người lớn dù trong lòng tâm sự nặng nề cũng không khỏi bật cười.

***

Chín giờ tối, trong phòng chỉ còn một ngọn đèn ngủ ấm áp, Giang Tâm Đóa nằm với con gái trên giường, hai mẹ con còn chưa ngủ mà đang thì thào tâm sự, dĩ nhiên đề tài chính là chuyến đi đến Luân Đôn sắp tới.

'Bối Bối...' Giang Tâm Đóa vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của con gái, chừng như còn đang do dự có nên nói cho con bé biết lần này đi Luân Đôn thực ra là đưa con bé đi gặp ba mình hay không.

'Mẹ, mẹ định nói gì?' Hai người đã nói thật lâu, trong đôi mắt to tròn của Giang Phẩm Huyên đã lộ vẻ buồn ngủ, giọng cũng nhỏ dần.

'Con có muốn gặp ba không?'

'Ba?' Vốn đã rất buồn ngủ nhưng khi Giang Phẩm Huyên nghe từ này từ mẹ thì cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, vội vàng ngồi nhỏm dậy.

'Ừ, con có muốn gặp không?' Giang Tâm Đóa cũng ngồi dậy ôm lấy con gái.

'Ý mẹ là ba đang ở Luân Đôn?'

'Ừ.'

'Vậy người mời chúng ta đến Luân Đôn chơi cũng là ba sao?'

'...không phải.' Hắn vốn không biết cô muốn đưa con gái đi thăm mình.

'Không phải?' Vẻ mặt rạng rỡ của Giang Phẩm Huyên chợt sụp xuống, 'Mẹ, nếu như gặp lại ba khiến mẹ buồn, vậy Bối Bối không gặp đâu. Dù sao cũng không phải ba mời chúng ta qua.'

'Con không muốn gặp ba sao?'

'Ba cũng đâu muốn gặp con đâu, bằng không sao con lớn như vậy rồi mà ba không qua thăm con?' Bối Bối chu môi nói vẻ không vui.

Nghe giọng oán giận của con gái, Giang Tâm Đóa không khỏi ngẩn người, không biết quyết định đưa Bối Bối đi Luân Đôn lần này của mình là sai hay đúng nữa.

Bởi vì Bối Bối cũng không quá muốn gặp cha như cô nghĩ!

Tính tò mò của con bé đi đâu rồi?

Nhưng nếu như đã quyết định, vậy thì không được hối hận. Trước tiên qua đó xem tình hình thế nào rồi hẵng quyết định xem có nên cho hai cha con gặp nhau hay không.

'Vậy chúng ta không nhắc đến ba nữa, ngủ đi, lấy sức ngày mai lên đường đi chơi, được không?'

'Dạ.'

Ôm con gái cùng nằm xuống, Bối Bối rất nhanh đã ngủ mất nhưng Giang Tâm Đóa nhìn gương mặt ngủ say của con, thật lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

***

Thị trường chứng khoán Luân Đôn là trái tim của nền kinh tế Anh nói chung và thành phố Luân Đôn nói riêng, cũng là trung tâm tài chính, kinh tế và thương nghiệp hàng đầu trên thế giới, nắm giữ vận mệnh của nền tài chính thế giới, các công ty đầu tư lớn, những ngân hàng đa quốc gia cùng trụ sở hành chính của rất nhiều xí nghiệp lớn đều đặt ở đây. Công ty tài chính quốc tế thuộc tập đoàn Phạm thị cũng không ngoại lệ.

Phạm Trọng Nam đứng trước màn hình tinh thể lỏng khổng lồ nhìn chằm chằm những con số chi chít, những đường biểu đồ lên xuống rối rắm trên đó, mà tâm tình của hắn, thì mờ mịt như bầu trời Luân Đôn xám xịt ngoài kia.

Không biết đứng bao lâu, điếu thuốc trên tay cũng không biết là điếu thứ mấy, từ đầu đến cuối hắn đều không quay đầu lại.

Bởi vì hắn đang đợi, đợi giám đốc bộ phận đầu tư báo cáo tin quan trọng nhất hôm nay.

Mấy năm qua, phần lớn trọng tâm công việc hắn đã chuyển dời sang bộ phận tài chính quốc tế, mà phần tiền đầu tư do chính phủ bỏ ra này đang là thứ hắn để tâm nhất.

Mỗi năm chính phủ sẽ giải ngân một khoản đầu tư trị giá hàng chục tỷ, ủy thác cho một hoặc nhiều công ty đầu tư hoặc quỹ đầu tư tiến hành thao tác đầu tư. Khoản tiền khổng lồ này là miếng bánh lớn mà không công ty tài chính nào không muốn xen vào hưởng phần.

Tuy rằng miếng bánh lớn này nhìn rất hấp dẫn nhưng tất cả những người có kinh nghiệm trong ngành này đều biết, tiền mà chính phủ bỏ ra chẳng qua chỉ là một miếng mồi câu, muốn công ty đầu tư đó dùng danh nghĩa "chính phủ" để kiếm tiền mới là mục đích cuối cùng.

Công ty đầu tư MC thuộc tập đoàn Phạm thị là công ty có thực lực và tài lực hùng hậu nhất ở nước Anh trong mấy năm gần đây, thanh danh luôn rất vang dội, hơn nữa, Lạc Khải luôn làm rất tốt việc duy trì quan hệ với chính phủ, lần này nhận được ủy thác của chính phủ xử lý khoản tiền này là chuyện hắn nắm chắc đến chín phần.

Cộc cộc cộc...

'Vào đi.' Phạm Trọng Nam nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, vẫn đưa lưng về phía cửa.

'Boss...' Giám đốc bộ phận đầu tư là một người đàn ông ngoài 40 tuổi hơi mập, lúc này giọng của ông thật yếu ớt và đầy áy náy.

'Thế nào?' Phạm Trọng Nam nghe giọng ông khác thường thì dụi tắt điếu thuốc trên tay, xoay người lại, không thèm nhìn đến ông mà đi thẳng về phía bàn làm việc của mình.

'Chúng ta không...không lấy được ủy thác của chính phủ cho khoản đầu tư kia...' Người đàn ông có chút hoảng sợ báo cáo.

Thất bại lần này cũng có nghĩa là, giám đốc bộ phận đầu tư như ông có thể lập tức cuốn gói rồi.

'Là ai lấy được?' Nghe được tin ngoài ý muốn này, Phạm Trọng Nam vẫn không nổi nóng, chỉ hơi nhíu mày, bình tĩnh hỏi chuyện, hoàn toàn không nghe ra có chút tức giận nào.

Tuy rằng trên mặt không lộ chút cảm xúc gì nhưng trong lòng hắn kinh ngạc vô cùng, còn ai dám cùng hắn tranh khoản đầu tư này?!

'Là...công ty đầu tư quốc tế Faroe năm nay mới tiến vào Luân Đôn.' Người đàn ông mặt đầy vẻ hổ thẹn báo cáo.

Công ty đầu tư quốc tế Faroe nghe nói là công ty của Mỹ, khởi nghiệp ở phố Walls nhưng nghiệp vụ của họ ở thị trường châu Âu nếu so với tập đoàn Phạm thị thì còn kém xa lắm. Vậy mà chỉ mới tiến vào Luân Đôn chưa tới một năm đã giành được nghiệp vụ mà họ coi trọng nhất, đây thực sự là điều khiến người ta nghĩ mãi không ra.

'Nguyên nhân...' Phạm Trọng Nam xoay cây bút nạm vàng trong tay, giọng bình tĩnh không hề có chút xao động nào, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi.

'Nghe nói, là người phụ trách bên phía chính phủ rất thưởng thức tài năng của giám đốc của Faroe vì vậy giao kế hoạch này cho họ làm.' Vị giám đốc đầu tư đem tin tức vừa tra ra được theo sự thực báo cáo lại.

'Giám đốc của họ là ai?' Phạm Trọng Nam nhướng mày. Hắn ngược lại rất muốn biết người có năng lực khiến cho người phụ trách của chính phủ thưởng thức đến như vậy là thần thánh phương nào.

Phạm Trọng Nam hắn từ năm mười mấy tuổi đã bắt đầu tung hoành trong thị trường chứng khoán, nơi chiến trường lạnh lẽo tàn khốc ấy kiếm được một khoản tiền lớn, tuy rằng năm đó chưa chính thức tiếp nhận tập đoàn Phạm thị thì cũng đã có rất nhiều hạng mục đầu tư đạt được con số kỷ lục, cho tới bây giờ cũng chưa có mấy người theo kịp.

Dự án ở Hawaii bị Phạm Nhân Kính hãm hại là một trong những khoản đầu tư thất bại hiếm hoi trong bao nhiêu năm qua của hắn, hôm nay lại nhiều thêm một khoản. Hắn làm sao có thể không tò mò tìm hiểu xem là ai có năng lực lớn như vậy chứ?

'Nghe nói là một người đến từ Singapore, Jerry, tên tiếng Trung là Nhất Minh -Ngụy.' Vị giám đốc run giọng nói.

'Nhất Minh - Ngụy? Người Singapore?' Cây bút trên tay Phạm Trọng Nam rơi xuống, thần sắc lạnh lùng nhìn ông. Gương mặt vốn không chút biểu cảm lúc này lại âm trầm đến dọa người.

'Phải. Phải đó. Nghe nói anh ta mới 28 tuổi nhưng ở phố Walls đã nối tiếng với thành tích đầu tư đáng nể, còn được gọi là "thiên tài đầu tư phố Walls"...'

'Cho nên, tôi trả lương cao mời các người về đây là để nghe các người khoa trương năng lực của hắn tốt đến đâu sao?' Hai tay Phạm Trọng Nam nắm chặt, quắc mắt nhìn vị giám đốc đầu tư.

'Boss...' Cảm nhận được boss mình đang phát hỏa, vị giám đốc cảm thấy tim mình sắp xuất hiện tình trạng quá tải...

'Điều tra rõ ràng tư liệu về hắn cho tôi. Tôi ngược lại rất muốn xem thử, Ngụy Nhất Minh này có thể đứng vững ở đây được bao lâu.' Đôi mắt Phạm Trọng Nam lóe lên những tia sắc bén, lạnh lùng nói.

Ngụy Nhất Minh! Đáy lòng Phạm Trọng Nam âm thầm lặp lại cái tên đó một lần, trong đôi mắt lạnh lẽo có thêm một phần lửa giận.

Hắn thật không ngờ trong đời mình lại còn có một người nào vừa nghe đến tên đã khiến tâm tình của hắn táo bạo đến mức mất khống chế thế này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net