Chương 184: Muộn quá rồi sao? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 184: Muộn quá rồi sao? (2)

Dương Dung Dung lên Skype, nhìn thấy Đóa Đóa đang online, ngay cả Lý Triết bình thường rất ít khi dùng Skype cũng đang online.

Ngày thường nhất định cô sẽ dùng trạng thái ẩn bởi vì không muốn nói chuyện với hắn, hơn nữa mục đích hôm nay lên Skype cũng không phải vì tìm hắn.

Đang định sửa thành trạng thái ẩn sau đó tìm Đóa Đóa nói chuyện thì lại thấy có tin nhắn gửi đến.

Lý Triết: Đang bận?

Dung Dung: Không.

Lý Triết: Ăn cơm chưa?

Dương Dung Dung khựng lại, từ sau hôm ở nhà cô rời đi trong không vui, họ đã cắt đứt tất cả liên lạc, giờ sao hắn lại hỏi thăm cô như chưa có chuyện gì xảy ra vậy?

Là thật lòng quan tâm hay chỉ hỏi theo thói quen?

Dung Dung: Đi ăn một bữa lớn với bạn...

Hồi lâu không thấy hắn hồi âm, Dương Dung Dung cũng không muốn chủ động gợi chuyện.

Thế nên gửi tin nhắn cho Đóa Đóa.

Dung Dung: Hôm nay không đến trường?

Đóa Đóa: Không. Mình đang ở Luân Đôn.

Lúc này Giang Tâm Đóa đang nằm nơi sofa cầm điện thoại trả lời tin nhắn của cô.

Bối Bối vừa mới ngủ nhưng cô thế nào cũng không ngủ được, chỉ đành mở điện thoại lên xem tin tức, nhưng một tin cũng không nhét nổi vào đầu.

Dung Dung: (ngạc nhiên) Đi Luân Đôn bao giờ?

Dương Dung Dung quả thực rất kinh ngạc, cô tưởng rằng đời này Đóa Đóa cũng sẽ không đến chỗ đó, không ngờ chỉ mới cách mấy ngày mà bạn tốt đã bay sang Luân Đôn rồi.

Đóa Đóa: Mới tới trưa nay. Bạn sao rồi?

Dung Dung: Công sự xử lý xong rồi, ba ngày sau bay đi Melbourne.

Đóa Đóa: Lúc đó chắc mình còn ở Luân Đôn. Khi nào về mình tìm bạn.

Dung Dung: Bạn đến Luân Đôn làm gì? Đưa Bối Bối đi tìm cha hở?

Đóa Đóa: Haizz, một lời khó mà nói hết. Trở về mình tâm sự sau.

Dung Dung: Thực sự là đi tìm Phạm tiên sinh?

Đóa Đóa: Xem như phải đi. Nhưng giữa bọn mình chẳng có gì để nói.

Dung Dung: Không có gì để nói còn đi tìm anh ta làm gì? Tiền cấp dưỡng không đủ sao? Nhớ phải đòi nhiều một chút!

Đóa Đóa: Nói nhảm gì vậy? Chỉ thuận đường đi qua gặp mặt thôi.

Dung Dung: Ừm, gặp anh ta, còn thấy buồn không?

Đóa Đóa: Bạn sao vậy?

Dung Dung: Hôm nay mình gặp lại ba của cục cưng...

Đóa Đóa: Vậy bạn có nói cho anh ta biết chuyện của cục cưng không? Anh ta nói thế nào?

Chuyện Dung Dung có thai rất bất ngờ với cô, đương nhiên Đóa Đóa muốn biết người đàn ông kia rốt cuộc là ai.

Dung Dung: Bạn nghĩ nhiều quá rồi. Bọn mình chỉ tình cờ gặp mặt thôi, ngay cả một câu cũng chưa kịp nói, huống gì người ta đã có tình mới, nói gì bây giờ...

Đóa Đóa: Dung Dung, có phải bạn rất thích anh ta?

Dung Dung: Có lẽ đã từng như vậy! Nhưng giờ đã qua hết rồi, nói những lời này cũng vô dụng thôi.

Đóa Đóa: Bạn không muốn tìm cách vãn hồi sao? Hay là giữa hai người có hiểu lầm gì đó?

Hơn nữa với cá tính của Dung Dung, nếu như giữa hai người có mâu thuẫn gì, muốn cô cúi đầu nhận lỗi trước quả thực là chuyện khó hơn lên trời.

Dung Dung: Không có hiểu lầm, chỉ là...duyên đã hết.

Đóa Đóa: Mình tò mò quá, người kia là ai vậy?

Dung Dung: Bạn biết.

Giang Tâm Đóa quả thực là giật nảy mình!

Những người phái nam mà cô biết không ít nhưng nói quen thuộc thì đúng là rất có hạn. Dung Dung đang nói ai nhỉ? Chẳng lẽ họ đã từng là bạn học của nhau?

Đóa Đóa: Rốt cuộc là ai chứ?

Dung Dung: Đợi bạn từ Luân Đôn trở về, chúng ta tâm sự sau.

Cô vừa nói chuyện với Đóa Đóa vừa thỉnh thoảng để ý xem người nào đó có lại nhắn tin qua nữa hay không nhưng tiếc là không có, hơn nữa lúc này đã offline.

Chắc là không muốn nói chuyện nhiều với cô chứ gì?

Cũng phải thôi, một đôi nam nữ đã từng có quan hệ hết sức thân mật sau khi chia tay trời Nam đất Bắc mà còn có thể nói chuyện rôm rả thì cũng quá sức khác thường.

Vốn còn muốn tìm Đóa Đóa giải tỏa tâm trạng nhưng giờ cô lại chẳng còn hứng thú nữa rồi.

Đóa Đóa: Nhưng mình rất muốn biết người kia rốt cuộc là ai.

Dung Dung: Đợi bạn trở về báo cáo với mình chuyến đi gặp mặt Phạm tiên sinh rồi mình sẽ trả lời câu hỏi này của bạn. Giờ mình buồn ngủ quá, chợp mắt một chút đã.

Giang Tâm Đóa biết phụ nữ mang thai thường buồn ngủ, cũng không tiện truy vấn nên offline, quay về phòng với con gái.

Chuyện ngày mai, ngày mai tính!

Dù sao ngày mai cô cũng không thể tiếp tục ở nhà của Phạm Uyển Viện nữa, sau khi bị Lạc Tư bày tỏ, cô thực sự cảm thấy ngượng ngùng.

Mà bên này Dương Dung Dung lại không đi ngủ như cô nói mà nhìn chằm chằm vào tên của người kia lúc này đã offline, trong lòng có một cảm giác không cam lòng không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng cô lại không muốn chủ động liên lạc với hắn, vừa nghĩ đến tình cảnh chiều nay thì cơn tức lại dâng lên, cô di chuột, định xóa tên của hắn khỏi danh sách bạn bè...

Nhưng, rốt cuộc vẫn không đành lòng...

Dung Dung: Này, Lý tổng, chìa khóa căn hộ của em hình như đang ở chỗ của anh...

Cái tên đang offline chợt sáng lên.

Lý Triết: Lúc nào tiện, anh đem đến cho em.

Ngực Dung Dung như có thứ gì đó chẹn lại, vành mắt nóng nóng thật khó chịu.

Dung Dung: Thôi bỏ đi, cũng không cần. Ngày mai em cho người đổi khóa là được.

Đầu bên kia lại một hồi im lặng.

Dung Dung: Hôm nay tình cờ gặp anh, cô gái xinh đẹp dịu dàng trên xe xe là bạn gái mới của anh sao?

Vẫn im lặng.

Dung Dung: Nói ra nghe thử, nếu phải em mừng dùm cho anh, rốt cuộc đã tìm được người phù hợp với tiêu chuẩn của anh.

Lý Triết: Phải.

Dung Dung ngớ người, mãi một lúc sau mới run tay đánh được mấy chữ: Vậy chúc anh hạnh phúc.

Lý Triết: Cám ơn. Vậy em với ông chủ của Đỉnh Thạnh đang kết giao sao?

Dung Dung: Phải đó. Nếu kết giao thuận lời, chắc sẽ rất nhanh kết hôn.

Thật lâu thật lâu, Lý Triết mới nhắn lại hai chữ: Chúc mừng.

Sau đó...nước mắt Dương Dung Dung rơi lạch cạch trên bàn phím...

Đồ ngốc, khóc cái gì mà khóc chứ? Chỉ là thất tình thôi mà, có gì lớn lao lắm đâu!

Tắt laptop, luống cuống lấy tay lau nước mắt, cuối cùng cô quyết định quay về giường cố gắng ngủ một giấc.

Dương Dung Dung, mất đi một người đàn ông thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu! Mày con có đứa con, một đứa con chỉ thuộc về riêng mày...

Cô nằm trên giường tự nhủ với mình như vậy nhưng nước mắt lại không nghe lời, không ngừng tràn ra khỏi khóe mi, làm ướt đẫm đôi má, thấm ướt cả chiếc gối...

Cô đưa tay hung hăng lau đi nhưng tại sao lau đi một giọt lại có thêm một giọt chứ?!

Thôi đi! Mặc kệ nó, coi như là khóc một lần cuối đi! Cô trùm chăn qua khỏi đầu mông lung ngủ nhưng dấu nước mắt vẫn còn lưu lại trên má, trên gối thật lâu thật lâu...

Trong mơ, dưới trời mưa phùn của Luân Đôn, hắn che dù đến đón cô, tay đỡ lấy hành lý trong tay cô, âu yếm vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi, 'Mệt không?'

Dương Dung Dung muốn nói chuyện nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, mãi mà không nói nên lời...

Hai người cùng đi ra khỏi sân bay, hắn kéo cô lại: 'Bên ngoài trời rất lạnh, hay em dùng khăn choàng của anh đi, coi chừng cảm...'

Cô muốn xoay lại ôm hắn nhưng thân thể như lại bị thứ gì đó trói lại...

Rồi bỗng nhiên cảnh tượng lại thay đổi, cô tình cờ gặp hắn trong một tiệc rượu nào đó, hắn nắm chặt tay cô: 'Dạo này bận lắm không? Nhớ ăn uống đúng giờ đừng để đau dạ dày!'

Cô rũ tay hắn ra, chỉ sợ người khác nhìn thấy nhưng khi đi được mấy bước cô không nhịn được quay đầu nhìn lại, hắn đã không còn ở đó...

Cô đứng ở hành lang dài đó khóc một mình, nước mắt cứ thế rơi thật lâu, thật lâu...

Dương Dung Dung biết trong giấc mơ mình vẫn đang khóc nhưng lại không biết rằng, trong thực tế cũng là như vậy, nước mắt cô rơi ướt đầm cả gối...

Một mình nằm trên chiếc giường lớn rộng thênh thang, gương mặt nhỏ nhắn dấu trong chăn ướt đẫm nước mắt toát lên một vẻ thê lương và cô độc vô cùng nhưng không ai biết, ngay cả cô cũng không biết...

Có lẽ là chỉ trong lúc này, chỉ trong giấc mộng cô mới không thể không thừa nhận rằng năm năm qua, hắn đã thâm nhập, chiếm lĩnh từng suy nghĩ của cô...

Nhưng khi cô biết, thì đã quá muộn rồi!

Lý Triết nhìn biểu tượng Skype của Dương Dung Dung đột nhiên biến thành màu xám thì ngẩn người thật lâu, đến khi hoàn hồn lại thì mới nhận ra không biết tự bao giờ trong tay hắn đang nắm chiếc chìa khóa căn hộ của cô.

Thì ra họ chia tay nhau đối với cô mà nói hoàn toàn không có chút ảnh hưởng gì, cô vẫn có thể cùng người đàn ông khác nói cười vui vẻ, cùng che dù đi trong mưa, cùng nhau đi ăn trưa...

Mỗi lần nhớ lại tình cảnh đó ngực hắn như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, đau đớn vô cùng.

Nếu như không phải hôm nay thuận đường đưa Tiền Hiểu Nhu bởi vì dạ dày không khỏe đi khám thì chắc cũng sẽ không được nhìn thấy một cảnh tượng duy mỹ như vậy rồi.

Nếu như ai nấy đều nhận định bản thân có đôi có cặp vậy thì...chấp nhận thôi!

Khoảng thời gian này ba mẹ luôn tìm cách ép hắn kết hôn, nhất là sau khi biết được hắn và bạn gái trước chia tay không vui, thì lại càng thêm cố gắng gán ghép Tiền Hiểu Nhu cho hắn.

Nếu như cô đã quyết định cùng người kia kết hôn thì có lẽ hắn cũng nên suy nghĩ chấp nhận Hiểu Nhu.

Dù sao thì hắn là con trai duy nhất trong nhà, không thể không kết hôn sinh con, hơn nữa Tiền Hiểu Nhu luôn rất được lòng ba mẹ hắn, nếu như hắn cưới cô, ít ra cũng không cần lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net