Chương 37: Trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Trưởng thành

Lưu lại bệnh viện nghỉ ngơi một đêm, cả tinh thần và thể chất của Giang Tâm Đóa đều đỡ hơn rất nhiều, sáng thứ hai cô dậy sớm, cùng với mẹ đi thăm đứa em trai đã tỉnh lại của mình, Giang Viễn Hàng.

Mười hai tuổi, là con trai độc nhất trong gia đình, Giang Viễn Hàng từ nhỏ đã đã được cả nhà cưng chiều thành quen nhưng sau khi gặp phải biến cố trọng đại này, thoạt nhìn dường như trưởng thành lên không ít, hiểu chuyện hơn nhiều.

'Tiểu Hàng, chân còn đau không?' Giang Tâm Đóa nhìn đứa em trai lúc này hai chân vẫn chưa thể động đậy mà đau lòng vô cùng.

'Chị, đã hết đau rồi, bác sĩ nói qua tháng sau đợi thân thể em hồi phục ổn định rồi thì có thể bắt đầu tiến hành vật lý trị liệu.' Giang Viễn Hàng không buồn, ngược lại còn an ủi người chị vẻ mặt đầy lo âu của mình, 'Em nhất định có thể đứng lên đi lại được.'

'Chị biết em nhất định sẽ làm được.' Nhìn gương mặt tuy còn non nớt nhưng tràn đầy tự tin của em trai, Giang Tâm Đóa nắm chặt tay em, cười an ủi.

'Phạm, Phạm Trọng Nam đó đối xử với chị có tốt không?' Giang Viễn Hàng là lưu học sinh du học ở Luân Đôn đã nhiều năm, trường mà cậu bé học là trường học nổi tiếng dành cho giới quý tộc ở Luân Đôn, chịu sự giáo dục tinh anh, đối với người nổi tiếng trong thương trường như Phạm Trọng Nam đương nhiên là không xa lạ, huống gì Phạm Trọng Nam có thể xem như học trưởng của cậu.

'Hỏi làm gì?' Giang Tâm Đóa lừ cậu bé.

'Đừng cậy mình lớn hơn em mấy tuổi là có thể lên mặt, những chuyện em biết nhiều hơn chị rất nhiều đó. Em chỉ sợ chị bị thua thiệt dưới tay Phạm Trọng Nam kia thôi.' Giang Viễn Hàng bĩu môi nói.

'Nói làm như em rất quen thuộc với người ta vậy.' Thực ra em trai vẫn còn chưa gặp hắn mà, không phải sao?

'Em với anh ta không quen nhưng em biết anh ta chắc chắn là trước chị.' Hai năm trước dưới sự mời mọc nhiệt tình của hiệu trưởng, Phạm Trọng Nam có tới trường của cậu tham quan. Thực ra là hiệu trưởng mời anh ta đến diễn thuyết nhưng anh ta cự tuyệt, cuối cùng vì nể mặt hiệu trưởng, anh ta vẫn đến nhưng chỉ đi tham quan một vòng rồi thôi.

Hôm đó Giang Viễn Hàng đứng cách một sân bóng nhìn sang người đàn ông đeo kính đen, khí thế như hạc giữa bầy gà kia, thái độ lãnh ngạo đó khiến cậu nhớ tới bây giờ.

'Em biết anh ta?' Lúc này Giang Tâm Đóa kinh ngạc thật sự.

'Cũng không thể gọi là biết.' Chỉ là biết có một nhân vật như vậy thôi. Nếu như không phải vì cậu xảy ra chuyện, chị nhất định sẽ không ủy khuất chính mình gả cho một người đàn ông xa lạ như vậy, đúng không? 'Chị, xin lỗi.'

'Tự dưng sao lại nói mấy lời này?' Giang Tâm Đóa liếc nhìn vẻ mặt có chút rầu rĩ của em trai.

'Là em liên lụy chị phải gả cho anh ta.' Giang Viễn Hàng cắn môi nói. Những người chị cùng cha khác mẹ trong nhà bị ba xem như vật trao đổi gả ra ngoài không phải cậu không biết nhưng cậu quản không được, cũng không có khả năng, nhưng đây là chị ruột của cậu.

Nếu có thể cậu sẽ không để chị phải ủy khuất như vậy nhưng bây giờ, ngay cả đứng lên cũng là cả một vấn đề, cậu còn có cách gì chứ?

'Nói nhảm gì vậy, là chị tự nguyện gả cho anh ta mà.'

'Đừng tưởng rằng em không biết, là ba ép chị thôi.'

Trước đây cậu cũng không thể coi như rất hiểu chuyện nhưng gần đây bỗng nhiêu cậu nhìn thấu rất nhiều chuyện.

'Tiểu Hàng, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?' Giang Tâm Đóa không muốn nói với em trai về Phạm Trọng Nam nữa, 'Em có muốn ăn trái cây không, chị gọt cho em?'

'Chị, đừng xem em như con nít nữa.' Giang Viễn Hàng bất mãn nói.

'Nhưng em vốn là con nít mà!' Đây là sự thực, em cô chỉ mới mười hai tuổi.

'Em sẽ chứng minh cho mọi người thấy em không còn là con nít nữa.' Giang Viễn Hàng đột nhiên dùng sức nắm chặt tay chị mình nhưng bởi vì thân thể suy yếu, dùng lực quá sức mà gương mặt xanh xao lộ vẻ đau đớn.

'Tiểu Hàng, có phải em không khỏe không?' Giang Tâm Đóa thấy vẻ khác thường trên mặt em trai thì lo lắng nhỏm dậy định ấn chuông gọi bác sĩ nhưng bị Giang Viễn Hàng ngăn lại, 'Em không sao, không cần gọi bác sĩ.'

'Sao vậy?' Giang Tâm Đóa nhìn em trai.

'Chị, em không sao.' Giang Viễn Hàng cười, 'Có phải mấy ngày nữa chị sẽ về nước không?'

'Ừ, trở về tiếp tục học, chỉ còn mấy môn nữa là có thể tốt nghiệp rồi.'

'Sau khi trở về, chị đừng trở về nhà họ Giang nữa.' Giang Viễn Hàng dặn dò, vẻ thận trọng.

'Gì?' Tuy rằng căn nhà đó đối với cô mà nói thực ra không có ý nghĩa gì đặc biệt nhưng khi nghe những lời này từ miệng em trai nói ra vẫn khiến cô cảm thấy rất ngạc nhiên.

'Tai nạn xe cộ là do chú Trần cố ý đâm vào lan can cầu vượt.' Giang Viễn Hàng nghiến răng nghiến lợi nói.

Cảnh tượng hôm đó trước khi xe rơi xuống, chú Trần tài xế luôn miệng nói xin lỗi Giang Viễn Hàng vẫn còn nhớ, cậu biết nhất định có người mua chuộc chú Trần làm như vậy.

'Tiểu Hàng...' Giang Tâm Đóa kinh ngạc nhịn không được kêu lên một tiếng, chuyện này phía cảnh sát vẫn còn chưa thể kết án, Tiểu Hàng làm sao biết được chứ?

'Cho nên, đừng cứ nói em còn nhỏ cái gì cũng không biết. Rồi sẽ có một ngày, đợi em có năng lực rồi nhất định sẽ tìm ra kẻ muốn hại em.'

'Nhỏ tiếng một chút.' Giang Tâm Đóa hốt hoảng đưa tay bịt miệng em trai không cho cậu nói tiếp.

'Cho nên nếu chị về nước thì phải cẩn thận một chút. Mặc kệ ba muốn chị làm gì chị cũng không cần quan tâm.' Giang Viễn Hàng lần nữa thận trọng dặn dò.

Giang Tâm Đóa không biết nói gì nữa nhìn vẻ mặt không hề có chút đùa bỡn của em trai mình, thật lâu vẫn chưa định thần lại.

Người em trai tuổi còn nhỏ của cô rốt cuộc đã biết được những gì? Tình cảm giữa em trai với ba trước giờ luôn rất tốt, giờ sao lại...

...

Bước ra khỏi phòng bệnh của em trai, Giang Tâm Đóa chợt cảm thấy có chút kiệt sức.

Đang định đi xuống vườn hoa dạo một chút cho khuây khỏa thì lại bị ba cô, lúc này đang đi cùng với mẹ cô, gọi lại.

Thấy Giang Hán Sinh ra hiệu, Trình Truyền Phương thức thời đi vào phòng bệnh trước, bà biết, Giang Hán Sinh sở dĩ muốn lưu lại nói chuyện riêng với con gái, đương nhiên là có chuyện.

Mà chuyện của ông chính là bảo Giang Tâm Đóa quay về tìm Phạm Trọng Nam, bảo hắn đến gặp ông một lần.

Nói dễ nghe một chút thì là người cha vợ như ông muốn mời con rể ăn cơm, nhưng trên thực tế, chắc chắn là có chuyện muốn bàn. Về mặt này, Giang Tâm Đóa quá hiểu ba mình.

Nhớ lại những lời em trai nói với cô lúc ở trong phòng bệnh, Giang Tâm Đóa suy nghĩ thật lâu vẫn không chịu đồng ý yêu cầu của Giang Hán Sinh.

Cho dù không có sự dặn dò của em trai cô cũng không dám đảm bảo Phạm Trọng Nam dành thời gian cho ba mình chứ đừng nói gì ăn cơm với ông.

Nhưng Giang Tâm Đóa cuối cùng cũng không cự tuyệt được ba mình, bị ông kéo ra khỏi bệnh viện đi tìm Phạm Trọng Nam.

Mà lúc này, trong căn phòng họp rộng rãi xa hoa đặt ở tầng tám mươi tám, công ty con của tập đoàn Phạm thị đặt ở tòa cao ốc Manhattan, người đàn ông mặc bộ Tây trang được cắt may thủ công, dáng người đĩnh đạc cao ngất đã rời khỏi chiếc bàn họp cỡ lớn hình bầu dục, chậm rãi tiến đến chiếc sofa bằng da thật đặt trước chiếc cửa sổ bằng kiếng ngồi xuống.

Ngồi ngả lưng lên sofa, hắn cúi đầu, một tay chống lên thành sofa, một tay chống trán, chuyên chú lắng nghe người phụ trách của các bộ phận và các chủ quản cấp cao báo cáo tiến độ của các kế hoạch đang thực hiện cùng kế hoạch và mục tiêu của quý tới.

Đôi môi với những đường nét rõ ràng hơi mím lại, lặng im không nói một lời nhưng những người có mặt lại bởi vì biểu tình trên mặt của hắn mà có chút khẩn trương, thần kinh bắt đầu căng thẳng, không dám có chút sơ sẩy nào.

Bởi vì cho dù chỉ im lặng ngồi đó, không nói một câu nhưng khí thế khiếp hồn của hắn cùng cảm giác áp bách trời sinh mà người khác không thể bỏ qua kia cũng đủ đến trấn áp tất cả mọi người, khiến ai nấy đều sợ hãi, chỉ sợ không cẩn thận đạp phải địa lôi thì khổ.

Cũng may, tần suất một năm đại Boss đến công ty con không nhiều, bằng không tóc của các vị chủ quản cao cấp bạc sớm là điều khó mà tránh khỏi.

Chỉ là, người đàn ông đang ngồi kia không chút để tâm đến bầu không khí khẩn trương xung quanh mà chỉ một lòng một dạ suy nghĩ xem những vị chủ quản cao cấp khiến cho vô số người hâm mộ kia có thể mang lại lợi ích lớn đến đâu cho tập đoàn.

Nghe xong người cuối cùng, vị giám đốc bộ phận nghiệp vụ báo cáo, người đàn ông chau mày trầm tư, thật lâu không nói.

Nhất thời cả căn phòng họp rộng thênh thang im lặng như tờ.

Chính ngay lúc ai nấy đều đang khẩn trương đến nghẹt thở, người đàn ông chợt đứng dậy.

'Tan họp!' Hắn nhướng mày nhìn một lượt các vị chủ quản cấp cao, sau cùng ánh mắt rơi trên người người thư ký tạm thời được điều đến cho mình đang ngồi ở góc kia, 'Trước năm giờ chỉnh lý lại các số liệu trong cuộc họp, gửi đến hộp thư cho tôi.'

'Được ạ.' Người thư ký tạm thời tỏ vẻ cực kỳ chuyên nghiệp, cung kính đáp.

Phạm Trọng Nam vừa rời khỏi phòng họp đã thấy Lý Triết từ đầu hành lang đang rảo bước về phía mình.

'Boss.' Phạm Trọng Nam ngừng bước, hỏi bằng ánh mắt.

'Phu nhân đang đợi ngài ở văn phòng.'

Cô ấy đến đây làm gì? Phạm Trọng Nam khẽ cau đôi mày rậm, không nói gì chỉ xoay người đi về phía văn phòng tạm thời của mình ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net