Chương 89: Niềm vui bất ngờ trên độ cao 10.000 mét (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89: Niềm vui bất ngờ trên độ cao 10.000 mét (3)

Nghe bác sĩ hỏi vậy, Giang Tâm Đóa mới phát hiện kỳ kinh của mình đã lâu chưa tới, vốn còn định thi xong sẽ đến bệnh viện kiểm tra một lần, không ngờ lại bị Phạm Trọng Nam bắt lên thẳng máy bay, lại không ngờ, trên máy bay lại bị hỏi.

Còn Phạm Trọng Nam, rõ ràng hắn cũng bị câu hỏi này của vị bác sĩ làm cho chấn động.

Hắn với cô mỗi lần gần nhau đều chưa từng dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, có thai cũng là trong dự liệu của hắn, nếu như cô cũng không uống thuốc tránh thai, vậy khả năng có thai là rất lớn.

Nhưng khả năng có thai này đến với hắn trong tình huống bất ngờ như vậy khiến người trước giờ luôn bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện như hắn lúc này cũng có chút bối rối không biết làm sao.

'Tôi cũng không biết nữa.' Hai tay Giang Tâm Đóa xoa nhẹ vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, 'Kỳ kinh nguyệt này đã trễ hơn một tuần rồi.'

'Phu nhân không cần lo lắng. Theo sự kiểm tra của tôi, thân thể của cô không có gì không bình thường, sau khi xuống máy bay cô đến bệnh viện kiểm tra là biết ngay. Bởi vì không xác định liệu có phải là cô có thai hay không cho nên tôi không thể tùy tiện đưa thuốc cho cô uống. Cô cứ nghỉ ngơi, có gì không thoải mái thì cho tôi biết, được không?' Bác sĩ rất kiên nhẫn giải thích.

'Được, cám ơn.'

'Đây là chuyện tôi nên làm.' Bác sĩ nói rồi đứng dậy, nhìn Phạm Trọng Nam, người nãy giờ vẫn đứng đó, có vẻ như chưa hoàn hồn lại kia, 'Phạm tiên sinh, có cần tôi lưu lại đây cùng Phạm phu nhân không?'

'Không cần đâu. Tôi chăm sóc cô ấy là được rồi.' Phạm Trọng Nam đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô gái chừng như có chút không được tự nhiên kia.

'Vậy tôi ra ngoài trước.' Bác sĩ nói rồi lui xuống.

Phạm Trọng Nam ngồi xuống giường ôm Giang Tâm Đóa vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, 'Còn khó chịu lắm không?'

Hắn không biết cô có phải đã có thai hay không, nếu như biết, chắc chắn hắn sẽ không sắp xếp cho cô đi chuyến đi này. Nhưng cơ thể của mình thế nào chẳng lẽ cô cũng không biết nữa sao? Ngay cả kỳ kinh đến trễ mà cô cũng không để ý sao?

Chỉ là, lúc này thấy cô yếu ớt, khó chịu như vậy, hắn làm sao trách được cô đây? Đến trạm tiếp nhiên liệu tiếp theo, liệu hắn có nên xem xét xem cho máy bay quay lại Singapore hay không?

Giang Tâm Đóa vô lực tựa hẳn người lên lồng ngực ấm áp của hắn, cảm giác khó chịu, ruột gan như đảo lộn vừa nãy dường như giảm đi không ít, cô nhẹ lắc đầu.

Trước khi ngủ cô đã ói một lần nhưng ngủ không ngon, cô tỉnh lại lại ói thêm một lần nữa, giờ bụng trống rỗng thật khó chịu.

'Em muốn uống sữa chua...' Không biết có phải vì vòng tay của hắn ấm áp quá hay là vì thái độ của hắn quá ôn nhu hay không, toàn thân vốn đang vô lực, Giang Tâm Đóa đột nhiên trở nên rất ỷ lại hắn, xoay người tìm một tư thế thích hợp trong ngực hắn, nũng nịu nói.

'Còn muốn ăn thêm gì nữa không? Anh bảo nhà bếp chuẩn bị.'

Máy bay tư nhân sang quý không phải là không có lý do, bên trong đương nhiên không thiếu thứ gì nhằm phục vụ tất cả những yêu cầu của những người trên đỉnh Kim tự tháp.

'Không biết. Chỉ là rất muốn uống sữa chua.'

'Sữa chua anh sẽ bảo người lập tức mang đến. Anh bảo má Điền nấu thêm mấy món thanh đạm một chút.' Phạm Trọng Nam buông cô ra, cẩn thận đỡ cô nằm xuống.

Chỉ uống một ly sữa chua làm sao có thể bổ sung thể lực chứ? Xem cô bộ dạng yếu ớt gió thổi cũng bay kia, nếu như thật sự có cục cưng, vậy chỉ sợ thân thể chống đỡ không nổi.

Nhìn theo bóng Phạm Trọng Nam rời đi, Giang Tâm Đóa chợt thấy thật ấm áp, sự khó chịu trong người cũng không còn ghê gớm như vậy, dường như toàn bộ đã bị sự chu đáo và ân cần của hắn xoa dịu hết.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng hắn không thích nói chuyện trước mặt người ngoài thì tính tình nhất định rất lãnh đạm nhưng qua một khoảng thời gian ở bên nhau, quan điểm này của cô dường như đã thay đổi, cô biết, chỉ cần Phạm Trọng Nam muốn, hắn cũng có thể rất dịu dàng, rất ân cần.

Phạm Trọng Nam ra ngoài khoảng hai mươi phút thì bê một chiếc khay nhỏ vào, nhưng bên trên không phải là sữa chua mà cô mới vừa "đặt hàng".

Đặt chiếc ly trong khay lên đầu giường, đỡ cô ngồi dậy rồi hắn mới chậm rãi nói, 'Bác sĩ nói bụng rỗng uống sữa chua sẽ càng làm dạ dày khó chịu hơn, em uống trước ly trà gừng này, lát nữa sau khi ăn chút gì lót dạ xong rồi xuống sữa chua sẽ tốt hơn.'

'Dạ.' Giang Tâm Đóa rất nghe lời bưng ly trà gừng nóng hổi lên uống cạn, quả nhiên dạ dày thoải mái hơn nhiều.

Không lâu sau đó má Điền bê một khay bên trên có mấy dĩa thức ăn nhẹ được chế biến tỉ mỉ vào cùng một chén cháo trắng.

'Thiếu phu nhân, mấy món này rất thích hợp cho phụ nữ có thai ăn khi thấy dạ dày khó chịu, cô ăn thử xem. Hoặc có gì đặc biệt muốn ăn, cô cứ nói với má Điền.'

Uống xong ly trà gừng, lại ăn thêm một ít cháo trắn và mấy món thanh đạm của má Điền, Giang Tâm Đóa cảm thấy khỏe hơn nhiều nhưng lại bắt đầu thấy buồn ngủ.

Bảo nhân viên phục vụ máy bay dọn khay bát đi, Phạm Trọng Nam đóng cửa cabin, đi đến bên tủ áo cầm lấy một chiếc áo ngủ đến bên giường.

'Có cần anh giúp em thay không?' Muốn nghỉ ngơi thoải mái, đương nhiên nên thay một bộ áo ngủ thì tốt hơn.

'Không cần.' Mặt chợt nóng bừng, Giang Tâm Đóa thẳng thừng cự tuyệt, cô còn thật sự không đủ can đảm thay y phục trước mặt hắn, cho dù họ là vợ chồng cô vẫn cảm thấy thẹn thùng vô cùng, 'Anh ra ngoài.'

'Hoặc là thay ở đây, hoặc là anh giúp em thay. Tự mình chọn một cái!' Thấy tinh thần cô khôi phục lại khá tốt, Phạm Trọng Nam cũng yên lòng không ít.

Thay ở đây hay là để hắn thay? Có nhầm lẫn hay không vậy?!

Hai điều cô đều không muốn chọn! Giang Tâm Đóa cắn môi nhìn hắn, trong mắt có chút ủy khuất lẫn không cam lòng.

Haizz, cô gái này, nếu như không vì nể tình cô thân thể yếu ớt, hắn nhất định đã lột sạch cô rồi tự thay áo cho, cần gì phải hỏi tới hỏi lui.

Cuối cùng, dưới ánh mắt ủy khuất của cô, hắn không thể không chịu thua xoay người đi, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.

Bà xã của mình thay đồ bản thân còn phải tránh mặt, hắn cũng rất ủy khuất có được không?

Đợi Giang Tâm Đóa thay xong áo ngủ lần nữa trốn vào trong chăn hắn mới xoay người lại, thấy bộ dạng đáng yêu của cô khi ngoan ngoãn nằm trên giường, cơn tức của hắn dù lớn đến mấy cũng đã dập tắt hơn nửa.

'Nghỉ ngơi cho khỏe đi.' Hắn âu yếm vuốt mái tóc dài của cô.

'Còn anh?' Hắn không phải lại đi làm việc nữa đấy chứ? Một tay Giang Tâm Đóa đưa ra khỏi chăn kéo bàn tay đang định rụt về của hắn, có chút không nỡ hỏi.

Hôm nay sự ân cần và ôn nhu của hắn khiến cô không nhịn được càng muốn dựa dẫm vào.

Sự yếu ớt và ỷ lại của cô không phải hắn không nhìn ra, 'Anh ở đây cùng em, ngủ đi.'

Có được sự đảm bảo của hắn, tay cô vẫn nắm chặt tay hắn dán lên má mình, nhờ cảm giác ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay hắn, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này Giang Tâm Đóa ngủ thật say, thật ngon, suốt chặng đường tuy rằng có thức dậy hai lần, Phạm Trọng Nam đưa nước cho cô uống rồi cô lại tiếp tục chìm vào cơn mộng, mà trong suốt quãng đường dài này, cô vẫn nắm chặt tay hắn không buông.

***

Khi chiếc máy bay tư nhân của Phạm Trọng Nam đáp xuống sân bay Sheremetyevo của Moscow thì đã là nửa đêm.

Ngủ trầm trầm, Giang Tâm Đóa ngay cả lúc nào Phạm Trọng Nam giúp cô thay bộ y phục thích hợp, lúc này ôm cô xuống máy bay cũng không biết, mãi cho đến khi những cơn gió mùa đông lạnh lẽo quét qua gò má cô mới tỉnh táo lại đôi chút.

Nhưng rất nhanh, Phạm Trọng Nam đã ôm cô vào khoang xe ấm áp của chiếc xe sang trọng chờ sẵn, sau đó cô lại mê mê ngủ tiếp.

Khi cô lần nữa tỉnh lại thì đã không biết mình đang ở nơi nào.

Chậm rãi hé mắt, đập vào mắt cô là tấm màn mỏng bằng voan thêu chỉ vàng tỉ mỉ vây quanh chiếc giường khổng lồ, qua lớp màn mỏng, cô nhìn một vòng gian phòng được trang trí theo phong cách Bắc Âu, tường dán giấy vàng nhạt, đèn vàng ấm áp, phía cuối phòng, lò sưởi đang lách tách cháy, cả gian phòng toát lên một vẻ rộng rãi, xa hoa, ấm cúng.

Vén chăn ngồi dậy, lần nữa cảm nhận sự ấm cúng của gian phòng, Giang Tâm Đóa xuống giường, đi chân không đạp lên tấm thảm dày đến bên cửa sổ sát đất, chiếc rèm dày đã che hết ánh nắng mặt trời. Kéo rèm, một mảnh trời đất trắng xóa bên ngoài lập tức khiến cô ngây ngẩn cả người...

Nước Nga tháng mười một tuy rằng là mùa đông nhưng khó được một lần mặt trời vẫn chiếu rọi, dưới ánh mặt trời ấm áp, lớp tuyết trên mặt đất dường như cũng đang tỏa sáng, đẹp đến rung động lòng người.

Giang Tâm Đóa, người từ nhỏ đến lớn sống ở vùng nhiệt đới nóng ẩm như Singapore chưa từng thấy cảnh tuyết rơi, thế nên cảnh tượng trước mắt khiến cô như hoàn toàn bị hút vào đó, tầm mắt chăm chú dõi theo những rặng cây bạch dương dài đến tận chân trời được phủ bởi tầng tầng lớp lớp những lớp tuyết trắng xóa, mà nơi cô đang đứng đây dường như một tòa lâu đài cổ trong rừng như trong những câu chuyện cổ tích lúc nhỏ cô đã đọc.

Mà lúc này, một mảnh, hai mảnh rồi vô số mảnh tuyết trắng bay lướt qua trước mặt khiến cô hào hứng vươn tay định bắt lấy, khi đầu ngón tay tiếp xúc với lớp kiếng cô mới phát hiện ra mình bị ngăn cách với khung cảnh tươi đẹp kia bằng một lớp kiếng dày.

Có chút thất vọng rụt tay lại, cô mới xoay người thì chóp mũi đã đụng phải một bức tường thịt rắn chắc khiến cô không khỏi đau đến bật kêu một tiếng.

'Đau lắm sao?' Phạm Trọng Nam ôm lấy cô, nâng cằm cô lên nhìn một lượt gương mặt xinh xắn kia, đã ngủ hơn mười hai giờ, xem ra tỉnh táo hơn nhiều, sắc mặt đã có chút hồng hào.

'Đây là đâu vậy?' Không quan tâm đến chút xíu đau đớn kia, Giang Tâm Đóa kéo tay hắn hào hứng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net