Chương 69: Ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Mộc gia, không thân phận không địa vị và cũng không có tiền nộp học phí kỳ sau, không cần xin nghỉ học, trực tiếp đuổi nó đi là được!"

"Mẹ..."

"Mẹ sẽ đích thân gọi điện cho hiệu trưởng!" Kha Uyển Tình nhìn Mộc Như Lam một cái, trong lòng biết chắc Mộc Như Lam lương thiện như vậy thì sẽ không xuống tay được, chi bằng cứ trực tiếp thông qua ban giám hiệu mà đuổi học đi cho xong. Dựa vào cái gì mà con ranh rác rưởi đó vẫn có thể ở lại học viện quý tộc đẳng cấp quốc tế Lưu Tư Lan? Chẳng phải nó đã quyến rũ lão già Mộc Chấn Dương trắng tay rồi đấy sao? Vậy thì đừng có mơ mà tiếp tục quyến rũ những công tử có tiền trong Lưu Tư Lan, cứ đi chịu khổ theo gã đàn ông bội bạc kia đi! Và cả Mộc Chấn Dương nữa, bà ta muốn nhìn xem, sau khi bị tình yêu "chân thật" kia vứt bỏ vì vinh hoa phú quý, sắc mặt ông ta sẽ đặc sắc ra sao! Hừ!

Đang lúc nổi nóng, Kha Uyển Tình có thể giấu giếm việc làm của Bạch Tố Tình sao? Dĩ nhiên là không rồi, bởi vậy mới sinh ra cái tội danh "tác phong bất chính hành vi bất lương". Cơ mà, một tội danh nghe khéo như thế, tính ra cũng hời cho Bạch Tố Tình.

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi Mộc gia rồi tiến về hướng học viện Lưu Tư Lan, an vị trên băng ghế sau, cô gái với mái tóc dài chấm eo mặc đồng phục Lưu Tư Lan khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn phong cảnh từ từ lướt qua khung cửa sổ, khóe miệng vẽ nên một nụ cười nhu hòa, đôi mắt cô trong veo tựa dòng suối nhỏ, phản chiếu những tia sáng xinh đẹp như hai vầng mặt trời con.

Em gái thân yêu hiện đang làm gì? Trốn ở góc phòng cầm dao hung hăng đâm vào búp bê vải ghi tên của chị chăng? Vẻ mặt vặn vẹo ấy hẳn là rất thích mắt, nhưng vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ vặn vẹo đâu. Cho nên, cứ chờ mà xem, chị đây nhất định sẽ giúp em gái bày ra tạo hình đẹp nhất, sau đó... vĩnh viễn dừng lại luôn! Ha ha ha ha...

...

Không khí Chu gia lúc này cũng tăm tối hệt như bầu trời ngoài kia.

Trong đại sảnh ngồi vài người, Chu thị trưởng, Hoa Phương, Kim Bác Hùng, và Kim phu nhân.

Hai gia đình đều có con cái gặp cảnh ngồi tù nay đang tụ lại cùng nhau thương lượng đối sách, ý đồ né tránh chế tài pháp luật.

Sắc mặt vợ chồng Chu thị trưởng trông cực kỳ khó coi, bọn họ thật không thể ngờ, mới tối qua còn thở phào nhẹ nhõm vì được Mộc Chấn Dương đồng ý giúp đỡ, vậy mà hôm nay đã nhận được tin Mộc Chấn Dương gian díu với con gái nuôi bị Kha Uyển Tình bắt tại trận rồi ép tịnh thân xuất hộ. Ha! Thế là thế nào? Ngày hôm qua tiếp đón cẩn thận, quà cáp đầy đủ, hóa ra đều là công dã tràng?!

Sáng nay hai vợ chồng suýt chút nữa thì giận đến ngất xỉu!

Mà vợ chồng Kim gia vốn cũng không để ý nhiều đến chuyện Kim Bưu Hổ phải ngồi tù, bởi bọn họ tin rằng Kim Bưu Hổ tuyệt đối sẽ không hề hấn gì, sau lưng nhà họ có tổ chức kia làm hậu thuẫn, chính giới ở thành phố K hay thậm chí là toàn bộ tỉnh J đều móc nối hàng vạn mối quan hệ phức tạp với Kim gia bọn họ.

Nhưng nào biết vào sáng sớm hôm nay, Kim Bác Hùng lại nhận được tin không ai đồng ý giúp ông ta vụ này, những quan chức từng giúp Kim Bưu Hổ chùi mông nay đã bắt đầu không thể tự thân bảo toàn, nghe nói là bên thủ đô hạ lệnh tiến hành kiểm tra toàn diện từng quan chức xem có ai tham ô làm rối kỉ cương hay không. Chỉ trong ngắn ngủi mấy giờ, đã có ba quan chức cấp cao bị té ngựa! Trùng khớp thay, ba người này đều là những kẻ đã nhận hối lộ và cấu kết với Kim Bưu Hổ!

Kim Bác Hùng tuy rất giận Kim Bưu Hổ, bản thân làm cha cũng không tẫn trách, nhưng chung quy Kim Bưu Hổ vẫn là đứa con trai mà ông ta nuôi dưỡng nhiều năm, nếu thật sự không hề yêu thương thì ông ta đã chẳng dung túng cho hắn làm xằng làm bậy rồi lại nhiều lần giúp hắn chùi mông. Kim Bác Hùng nhận thấy dường như lần này đã có nhân vật lợi hại nào đó ra tay, vì vậy không dám tiếp tục qua lại với bên chính giới nhằm tránh bại lộ chuyện xấu trước đây, thế là ông ta đành phải quay ngược lại hợp tác cùng Chu gia, bọn họ đồng bệnh tương liên mà.

"Chẳng phải sau lưng các ông vẫn còn có tổ chức kia sao? Thế nào? Các ông đã mất hết tác dụng nên bị người ta vứt bỏ rồi hả?" Hoa Phương tâm trạng không tốt nên nói chuyện cũng rất không khách khí, trong lòng bà ta cho rằng tuy con gái bảo bối của mình tâm cao khí ngạo nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn chưa làm điều gì khác người, bây giờ nó gây ra chuyện như vậy thì chắc chắn chỉ có thể là do bị Kim Bưu Hổ tiêm nhiễm, vì thế thái độ của Hoa Phương đối với Kim Bác Hùng và Kim phu nhân cũng chẳng tốt đẹp gì.

Nhắc tới tổ chức kia, sắc mặt Kim Bác Hùng lại càng thêm khó coi, ông ta không biết có phải vì mấy năm nay mình làm việc quá kiêu ngạo để rồi chọc giận cấp trên hay không mà bây giờ lại bị người ta từ chối hỗ trợ, đây rõ ràng là dấu hiệu bị vứt bỏ. Thế nhưng ông ta cũng không dám dây dưa với bọn họ, hắc đạo còn nguy hiểm hơn cả chính giới, nếu không cẩn thận thì sẽ chết lúc nào không hay!

Khuôn mặt mập mạp của Kim phu nhân lem nhem nước mắt, "Bây giờ đừng nói những chuyện này, quan trọng nhất là cứu con tôi ra a hu hu... Con gái tôi đã biệt tăm biệt tích, bây giờ chỉ còn lại một đứa con trai này, nếu nó cũng đi luôn thì tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa hu hu hu..."

Hoa Phương khó chịu ra mặt, không nhịn được giở giọng châm chọc, "Con bà đi ngồi tù chứ không phải bị bắn chết." Thật không có văn hóa!

"Thôi thôi, tình hình hiện tại có hơi đặc biệt." Chu thị trưởng lên tiếng cắt ngang cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, ông ta thở dài, "Hai đứa nhỏ không bị phán tử hình nhưng chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Con gái của tôi mới chỉ 15 tuổi, hơn nữa lại không phải thủ phạm chính, có lẽ sẽ bị đưa vào trại cải tạo thanh thiếu niên chịu khổ vài năm. Nhưng con ông bà đã là người trưởng thành rồi, đã vậy còn xém hại chết hai người, nếu bọn họ tố cáo nó cố ý giết người thì ít nhất cũng bị phán mười năm trở lên hay thậm chí là tù chung thân."

Kim phu nhân nghe Chu thị trưởng nói vậy thì lại rên xiết khóc kêu, "Con trai đáng thương của mẹ ơi hu hu hu... Ông trời thật bất công, rõ ràng là lỗi tại con yêu tinh Mộc Như Lam, nếu nó không truy cứu thì làm gì đã ra nông nỗi này? Hu hu hu... Sao con yêu tinh đó không chết phứt đi mà lại liên lụy con tôi hu hu hu..."

Kim phu nhân khóc đến nỗi trượt từ trên ghế sô pha xuống đất, Kim Bác Hùng khó xử kéo bà ta đứng dậy, trong mắt hiện rõ sự ghét bỏ, mụ đàn bà này chỉ được cái làm mất mặt ông ta! Nếu khi xưa kết hôn mụ không buộc mình phải thề độc cả đời không được vứt bỏ mụ thì mình đã sớm đá bay mụ ta để tìm một người vợ tuổi trẻ xinh đẹp hơn rồi.

Hai vợ chồng Chu thị trưởng đồng loạt cau mày, thầm nghĩ đúng là cái hạng nhà giàu mới nổi có tiếng trong ngành, trước khi phát tài thì chỉ là một lũ nhà quê vô văn hóa.

Kim Bác Hùng biết bản thân mình cũng chẳng lấy làm gì văn hóa, ông ta không có khả năng bày ra mưu kế cao thâm nên mới phải nhờ đến Chu thị trưởng và Hoa Phương, "Bây giờ phải làm sao đây? Tuy con gái hai vị còn nhỏ thì sẽ không bị phán án quá nặng, nhưng hai vị cũng không đành lòng nhìn con bé chịu khổ phải không?"

Chu thị trưởng không trả lời vấn đề của ông ta mà chỉ nói, "Nếu tôi nhớ không nhầm, con của ông bà cứ luôn miệng bảo rằng Mộc Như Lam đã giết chết hai huynh đệ của nó, tâm lý Mộc Như Lam có vấn đề, cô ta là kẻ biến thái."

Kim Bác Hùng hơi giật mình rồi cau mày gật gật đầu, đúng thế, nhưng vấn đề là, trên dao dọc giấy cũng như bút máy chỉ có vân tay của Kim Bưu Hổ và Hoàng Mao chứ không hề có vân tay của Mộc Như Lam! Cứ như gặp quỷ!

"Bất kể chứng cớ ra sao, ông cứ bảo hai gia đình có con bị giết chuẩn bị kháng án đi."

"Hả?"

"Tố cáo Mộc Như Lam tội giết người." Chỉ cần Mộc Như Lam bị chẩn đoán chính xác là có vấn đề về tâm lý thì gã luật sư khôn khéo của bọn họ sẽ lập tức có cách đẩy Mộc Như Lam vào bệnh viện tâm thần, khi đó Kim Bưu Hổ và Chu Nhã Nhã cũng lắm cũng chỉ bị giam một thời gian ngắn rồi sẽ được thả ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net