Chương 97: Nắm thóp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
càng nghịch, lão đã quá nuông chiều nó rồi chăng?

Mộc Như Lam khẽ cười, "Anh ấy là một người đàn ông tốt."

"Đàn ông tốt còn nhiều mà, chỉ cần yêu thì đàn ông nào cũng sẽ được dạy thành đàn ông tốt." Kha Xương Hoàng nghiêm túc nói, có thể thấy lão có thành kiến rất nặng với Mặc Khiêm Nhân, lão đã từng nghi ngờ liệu có phải thông tin mình tra được là giả hay không, nhưng điều tra thế nào đi nữa thì kết quả cũng chỉ có một: con của một gia tộc đang xuống dốc! Mặc dù bản thân anh ta rất hoàn hảo nhưng vẫn không xứng với cháu gái cưng của lão!

Mộc Như Lam đỡ lão vào phòng, "Chuyện này nói sau nhé, bây giờ ông ngủ trước đi đã."

"Không được..."

"Không nói nữa, mau ngủ đi, bằng không ngày mai ông đừng hòng ăn ngọt." Mộc Như Lam đột nhiên nghiêm túc làm Kha Xương Hoàng trợn mắt một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm lên giường, thiệt tình, không biết có phải già rồi nên đổi tính hay không chứ ngày xưa làm gì có ai dám cãi lời lão... để rồi sau bao năm mới nhận ra bản tính lạnh bạc đã đóng băng cả trái tim mình.

Lão không có tình cảm, vợ lão, con lão, cháu trai cháu gái cũng không dành tình cảm gì cho lão. Đứng giữa một đại gia đình mà lão vẫn tịch mịch khôn cùng. Tuy lão tỏ vẻ không cần nhưng thật ra trong lòng rất để ý, vì thế khi bỗng nhiên nhận được một bức thư từ cô con gái nhỏ của đứa con bất hiếu năm xưa, lão đã không khỏi xúc động.

Một đứa bé tám tuổi, gửi cho lão thiệp chúc mừng tự làm, sự quan tâm giản đơn mà ấm áp ấy lập tức chạm vào trái tim lão, sao lão có thể không thương cô cho được?

Mộc Như Lam hài lòng đắp chăn cho Kha Xương Hoàng, kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chưa rồi mới tắt đèn đóng cửa, để lại lão nằm mím môi trong bóng tối, hừ, tuy rất thương cô nhưng chuyện này lão nhất quyết không đồng ý! Nhất quyết không cho phép Mộc Như Lam giẫm lên vết xe đổ của mẹ nó!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net