Chương 177: Kề tai nói nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Thanh Hàn không chạm vào tách trà, tiếp tục nghiêm túc phê duyệt hồ sơ.

Tiêu Hề Hề không có gì làm, chỉ có thể nhìn hắn làm việc, quả thật rất nhàm chán, tiện tay cầm một quyển hồ sơ, muốn xem trong đó viết gì.

Tuệ Tương lại mở miệng, giọng điệu càng nghiêm khắc hơn "Đây là hồ sơ Hình bộ gửi tới, tiểu chủ, người không thể tùy tiện động vào."

Tiêu Hề Hề nhìn Thái tử, mong chờ hỏi.

"Điện hạ, thần thiếp có thể xem một chút không?"

Lạc Thanh Hàn "Tùy nàng."

Tiêu Hề Hề mắt cười cong cong "Điện hạ thật tốt!"

Nàng cẩn thận mở hồ sơ, phát hiện bên trong viết bằng tiếng Hán cổ, đáng tiếc, một học sinh kém như nàng xem không hiểu, chỉ có thể đoán mò tìm nghĩa.

Lạc Thanh Hàn ngẩng đầu, thấy nàng nhăn mặt như thù hằn vô cùng, trong lòng liền hiểu.

Học sinh giỏi Thái tử đưa tay "Đưa hồ sơ cho ta xem."

Tiêu Hề Hề đưa hồ sơ cho hắn.

Lạc Thanh Hàn đọc nhanh nội dung bên trong, bình tĩnh nói "Đây là một vụ án giết người, kẻ giết người là một phụ nữ tên Lưu Tứ Nương, vì con gái của mình bị làm nhục, Lưu Tứ Nương đã giết kẻ đó để trả thù cho con gái mình. Huyện nha đã bắt Lưu Tứ Nương, nhân chứng vật chứng đầy đủ, theo luật pháp Đại Thịnh, Lưu Tứ Nương bị kết án xử trảm."

Đại Thịnh rất xem trọng vụ án liên quan đến mạng người, dù người chết chỉ là thường dân, hồ sơ cũng phải giao cho Hình bộ, sau khi Hình bộ kết án, còn phải dâng lên cho Hoàng đế và Nội các xem qua.

Tiêu Hề Hề cau mày "Lưu Tứ Nương trả thù cho con gái, chuyện có nguyên nhân cả, không thể xử nhẹ cho bà ấy sao?"

Lạc Thanh Hàn "Pháp luật không khoan hồng."

Tiêu Hề Hề thở dài "Đặt mình vào vị trí đó, nếu con gái của thần thiếp bị bắt nạt, thần thiếp cũng bất chấp mọi thứ để trả thù."

Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn mặt không cảm xúc nói "Có ta đây, không ai dám bắt nạt con gái của ta."

Tiêu Hề Hề "Lỡ như có thì sao? Lỡ như có người không sợ chết cứ bắt nạt con gái của người thì sao?"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Giết cả nhà gã."

Tiêu Hề Hề "Giết người phải đền mạng đó."

Lạc Thanh Hàn im lặng một lúc, cầm bút lên, gạch bỏ kết quả phán quyết của Lưu Tứ Nương, sửa từ xử trảm thành cạo tóc làm ni cô, bị giam ba năm.

Hắn đóng ấn Thái tử, sau đó đóng hồ sơ lại, đặt sang một bên, tiếp tục đọc những hồ sơ khác.

Lúc này, hắn đột nhiên nghe Tiêu lương đệ nói.

"Không đúng, vừa rồi thần thiếp nói là con gái của mình, sao lại trở thành con gái của Điện hạ rồi?"

Lạc Thanh Hàn không để ý tới nàng.

May là Tiêu Hề Hề không muốn đào sâu, sau khi lẩm bẩm vài câu, nàng vứt chuyện vặt này ra sau đầu, cầm hồ sơ khác lên xem.

Nàng vắt óc suy đoán, đọc rất lâu vẫn không thể xem trọn một hồ sơ nào.

Đây quả là bi kịch của học sinh kém mà!

Lạc Thanh Hàn trực tiếp lấy hồ sơ trong nàng, dịch nội dung trong hồ sơ thành ngôn ngữ thường ngày, giải thích ngắn gọn cho nàng.

Sau khi đọc xong, hắn cầm bút lên, ghi lời phê phía cuối hồ sơ.

Tiêu Hề Hề cầm ấn Thái tử, chấm mực sau đó đưa sang.

Lạc Thanh Hàn không cầm, chỉ vào chỗ trống của hồ sơ, ra hiệu cho nàng đóng dấu.

Tiêu Hề Hề ấn con dấu xuống, để lại một con dấu nho nhỏ màu đỏ.

Kế đó, mỗi khi Lạc Thanh Hàn đọc xong một hồ sơ, sẽ tiện thể nói nàng biết nội dung của hồ sơ đó.

Tiêu Hề Hề cảm thấy đây giống như một phiên bản cổ xưa của câu lạc bộ kể chuyện, mỗi câu chuyện là một cuộc đời, mang đến cho một cô nương lớn lên trên núi như nàng rất nhiều cái nhìn sâu sắc.

Nàng thích thú lắng nghe.

Mỗi lần nghe xong câu chuyện, nàng sẽ giúp đóng ấn Thái tử.

Thỉnh thoảng, nàng sáp đến cạnh Thái tử, kề tai nói nhỏ với hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net