Chương 56: Nạn hạn hán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai da, người xem đầu óc ta này, suýt chút quên mất người rồi." Thường công công gõ phất trần lên trán hắn, cười xòa nói "Thái tử Điện hạ còn bận, tạm thời không rảnh gặp người, ngài ấy bảo người về trước, có việc ngày khác nói sau."

"Nhưng phu nhân và con gái của ta vẫn đang chờ cứu mạng, cầu xin người, giúp ta cầu xin Thái tử Điện hạ đi."

Tiêu Lăng Phong chắp tay thi lễ, khuôn mặt đầy sự van nài.

Có thể thấy ông rất thương yêu vợ và con gái, không nỡ để họ chịu khổ.

Thường công công rất khó xử "Như vậy không ổn lắm ..."

Tiêu Lăng Phong quyết định trực tiếp quỳ xuống trước mặt hắn "Cầu xin người, chỉ cần Thái tử Điện hạ có thể cứu vợ và con gái của ta, bảo ta làm gì cũng được!"

Thường công công vội nâng ông dậy, chần chờ một hồi nói "Vậy người đợi một lát, ta vào trong giúp người cầu xin."

Tiêu Lăng Phong đương nhiên biết ơn vô cùng.

Thường công công xoay người đi vào.

Không lâu sau, hắn lại đi ra, hắn làm động tác mời Tiêu lương đệ.

"Thái tử Điện hạ bảo người vào."

Tiêu Hề Hề cầm hộp thức ăn, dẫn Bảo Cầm đi vào.

Tiêu Lăng Phong rất muốn đi theo, nhưng Thường công công không nói lời nào, ông không dám di chuyển, chỉ có thể tha thiết mong chờ hỏi.

"Thái tử Điện hạ nói thế nào?"

Thường công công cười tít mắt nói "Vận khí của người rất tốt, Thái tử đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Tiêu lương đệ vừa lúc đưa canh tới, Thái tử Điện hạ nể tình Tiêu lương đệ chu đáo như vậy, phá lệ giúp người một lần, người đi theo ta, ta đưa người đến Thái y viện."

Tiêu Lăng Phong vui mừng không thôi, lập tức quỳ xuống hướng về phía thư phòng dập đầu.

"Đa tạ ân cứu mạng của Thái tử Điện hạ!"

Thường công công đứng một bên nhìn, cảm khái cười nói "Ngoại trừ cảm tạ Thái tử Điện hạ, người cũng nên cảm tạ Tiêu lương đệ, nếu không phải nàng, người cũng không có được ân điển này, Tiêu tướng quân, người quả thật sinh được một khuê nữ tốt đó!"

Tiêu Lăng Phong đứng dậy, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

Từ ngày Tiêu Hề Hề bị đưa đi xa, ông và Tiết thị coi như chưa từng có đứa con gái này.

Khi biết vợ và con gái nhỏ của mình không may rơi xuống nước, ông thậm chí còn nghĩ họ rơi xuống nước là do dính phải vận rủi sau khi gặp Tiêu Hề Hề.

Hôm trước vừa gặp Tiêu Hề Hề, chiều qua liền rơi xuống nước, chuyện này quá trùng hợp rồi.

Lúc này nghe Thường công công nói vậy, trong long Tiêu Lăng Phong vô cùng phức tạp.

Thường công công vung phất trần "Chúng ta đi thôi."

Hai người một trước một sau đi về phía Thái y viện.

Tiêu Hề Hề bước vào thư phòng, thấy Thái tử đang nghị sự với triều thần.

Tiêu Hề Hề không dám quấy rầy họ bàn chính sự, âm thầm tìm một góc ngồi chờ.

Thái phó nghiêm túc nói "Phía Nam hạn hán kéo dài đã hai ba tháng, nếu cứ tiếp tục như vậy, vụ thu năm nay không thu hoạch được, thần đề nghị Thái tử dâng tấu lên Hoàng thượng, giảm thuế cho dân chúng phía Nam."

Thái bảo lại nói "Năm ngoái phía Nam xảy ra lũ lụt, triều đình chẳng những giảm thuế đáng kể, còn cấp tiền giúp dân tị nạn, một khoản ngân lượng tràn ra như nước, Hộ bộ vô cùng đau đầu, nếu năm nay chúng ta lại giảm thuế cho bốn quận phía Nam, chỉ sợ đám người ở Hộ bộ sẽ trực tiếp liều mạng với chúng ta."

Thái phó cau mày "Đó là chuyện không thể tránh khỏi, nếu không giảm thuế, dân chúng không còn nơi để đi, đến lúc đó dân chúng oán giận triều đình, có thể dẫn đến bạo loạn, chuyện này trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra."

Thiếu bảo thở dài "Nhưng quốc khố thật sự không còn nhiều tiền, năm nay Hoàng thượng dự định tuần tra phía Nam, đến lúc đó sẽ tiêu rất nhiều tiền, vì lấy lòng Hoàng thượng, đám người trong Hộ bộ nhất định sẽ không đồng ý giảm thuế."

Đối với rất nhiều đại thần trong triều mà nói, sống chết của dân chúng còn kém xa niềm vui của Hoàng đế.

Mọi người khi nói đến đây không khỏi thở dài, trông rất bất lực.

Lạc Thanh Hàn rốt cuộc nói "Hôm nay tới đây đi, mọi người về suy nghĩ đối sách, nếu có ý kiến hay, có thể tiến cung nói với ta bất cứ lúc nào."

Mọi người đồng loạt chắp tay "Vâng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net