Chương 87: Đi cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Hề Hề khó hiểu nói "Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy, Hoàng hậu nương nương hà tất xuống tay tàn nhẫn như vậy?"

Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng vân vê mép tách trà, điềm tĩnh nói.

"Mẫu hậu dùng hành động thực tế nói cho ta biết một đạo lý, mềm yếu là nguồn gốc tội lỗi."

Tiêu Hề Hề nhìn hắn, nhưng không thấy buồn bã trong mắt hắn, nhất thời nàng không biết nên an ủi hắn, hay bỏ qua chủ đề đau buồn này nữa?

Nàng còn chưa cân nhắc xong, Lạc Thanh Hàn lại nói.

"Lần này xuống phía Nam, nàng đi cùng ta."

Tiêu Hề Hề bị dọa rớt cả cuốn thịt vịt xuống bàn.

Đôi mắt hạnh của nàng mở to, mặt đầy kinh ngạc.

"Thần thiếp cũng phải đi sao? Tại sao chứ?"

Lạc Thanh Hàn "Nghi lễ cầu mưa cần có nàng."

Tiêu Hề Hề muốn nói nàng có thể viết chiến lược cầu mưa cho hắn, hắn mang theo chiến lược là được, nhưng lời đến môi, nàng lại nuốt xuống.

Thật ra nàng cũng hơi lo lắng.

Đi cùng hắn chuyến này cũng tốt, dù sao cũng là người nàng chọn, nếu trên đường hắn gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?

Dù nàng đã bói cho hắn một quẻ, chuyến này sẽ không gặp chuyện gì nguy đến tính mạng, nhưng trên đời này còn rất nhiều nguy hiểm khác, nàng tự mình đi theo sẽ ổn thỏa hơn.

Tiêu Hề Hề thở dài "Được thôi."

Lần này đến Lạc Thanh Hàn ngạc nhiên.

Theo hiểu biết của hắn với Tiêu lương đệ, nữ nhân này nằm được thì không ngồi, ngồi được thì không đứng, tham ăn lười biếng, không thích vận động, bảo nàng theo hắn trèo đèo lội suối xuống phía Nam, nàng nhất định nghĩ hết cách từ chối.

Không ngờ, nàng chẳng hề thoái thác một câu, cứ thế đồng ý rồi.

Lạc Thanh Hàn hơi tò mò "Ngoài cung không thể sống thoải mái như vậy, nếu cùng ta xuống phía Nam, có thể phải chịu không ít khổ, nàng thật sự bằng lòng?"

Tiêu Hề Hề lẩm bẩm "Chịu khổ thì chịu khổ thôi, có thể ở bên cạnh Điện hạ là được rồi."

Lạc Thanh Hàn ngẩn người.

Giờ khắc này, hắn không rõ trong lòng mình là cảm giác gì, chỉ thấy trong lòng ấm áp, như giữa trời đông lạnh giá uống một bát canh gừng nóng, rất thoải mái.

Tiêu Hề Hề nhặt cuốn thịt vịt còn dở trên bàn lên, tiếp tục nhét vào miệng.

Sau khi xuất cung, nàng sẽ không ăn được vịt quay ngon như vậy, bây giờ còn ăn được, nàng muốn ăn nhiều một chút!

Lạc Thanh Hàn lấy lại tinh thần, giọng có hơi dịu dàng hơn ngày thường.

"Mười ngày nữa xuất phát, nàng tranh thủ thời gian sắp xếp một chút, chuyện này không được nói cho người khác biết."

Tiêu Hề Hề háo hức hỏi "Thần thiếp có thể mang Bảo Cầm theo không?"

Giọng của Lạc Thanh Hàn chợt lạnh lùng vô tình trở lại "Không thể, ta chỉ định mang theo một mình nàng, đến lúc đó nàng còn phải cải trang."

Tiêu Hề Hề muốn khóc, không có Bảo Cầm ở bên, sẽ không ai làm đồ ăn ngon cho nàng, ngày tháng như vậy bảo nàng làm sao sống đây hu hu hu.

Nàng biến đau buồn tức giận của mình thành cơn thèm ăn, ăn một miếng thật to bự.

Nàng quét sạch tất cả vịt quay trên bàn, thậm chí cả mấy món ăn kèm.

Lạc Thanh Hàn không xa lạ gì chuyện này.

Hắn đứng dậy "Tối nay ta còn công văn cần xử lý, nên không ở đây qua đêm nữa."

Tiêu Hề Hề kiểm soát khóe miệng nhếch lên của mình, nỗ lực tỏ vẻ thất vọng "Ra vậy à."

Xem ra tối nay nàng có thể ngủ một mình, giường lớn như vậy có thể thoải mái lăn lộn, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích rồi!

Nàng vội vàng lau tay lau miệng, đứng dậy tiễn Thái tử ra cửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net