Chương 100: Một cây cá dạ đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai Anh vẫn luôn nghĩ đến y thuật của Cố Khinh Chu.

Nàng ta thật sự quá giật mình.

Một bé gái, y thuật lại hơn xa rất nhiều danh y, thật khiến người ta kinh ngạc cảm thán.

"Trên đời này người tài ba dị sĩ quá nhiều, có đôi khi thật khiến người khác mở rộng tầm mắt!" Mai Anh than nhẹ.

Nàng thực lo lắng Hoắc Việt coi trọng Cố Khinh Chu, cưới Cố Khinh Chu làm thái thái, đến lúc đó Cố Khinh Chu cao hơn nàng một cái đầu; đồng thời, nàng cũng thực không phủ nhận Cố Khinh Chu lợi hại.

Mai Anh là lần đầu tiên gặp qua vị thần y như vậy!

"Không được, không thể để nàng ta mê hoặc lão gia!" Trong lòng Mai Anh loạn chuyển.

Nàng muốn bảo vệ địa vị nữ chủ nhân của chính mình ở Hoắc công quán, quyết không thể để Cố Khinh Chu tới gần Hoắc Việt.

Kinh ngạc cảm thán y thuật lợi hại của Cố Khinh Chu, không chỉ mình di thái thái Mai Anh, còn có thân tín Tích Chính của Hoắc Việt.

"Lão gia, Cố tiểu thư này y thuật, quả thực là kinh diễm tuyệt luân! Ngài nói những câu đó trong lời đồn viễn cổ thần y, liền có giống Cố tiểu thư hay không?" Tích Chính thưa.

Y thư thượng viễn cổ thần y, đều là y bách bệnh, sinh bạch cốt, khởi tử hồi sinh. Tích Chính thường cảm thấy khoa trương, là nghe đồn, thẳng đến khi hắn thấy được y thuật của Cố Khinh Chu!

Tích Chính là tận mắt nhìn thấy Hoắc Việt phát bệnh.

Hoắc Việt có chứng nhiệt nửa năm qua, cũng là Tích Chính tận mắt nhìn thấy.

Tất cả bác sĩ đều nhận định là chứng nhiệt, Tích Chính không nghi ngờ, Hoắc Việt cũng không nghi ngờ, nhưng khi Cố Khinh Chu nói là chứng hàn, Tích Chính là bị dọa nhảy dựng.

Cố Khinh Chu nói, quá mức kinh thế hãi tục, nếu không phải Hoắc Việt tâm chí kiên định, đối với nàng ta tin tưởng không nghi ngờ, chỉ sợ lúc này Hoắc Việt cũng khó được khỏi hẳn.

"Nàng ấy là rất lợi hại." Hoắc Việt nhắc tới nữ hài tử kia, trong lòng bỗng hiện lên vài phần khác thường.

Điều khác thường này cũng không phải hôm nay mới có, mà là tháng giêng ở trường đua ngựa, ngày đó liền đã có.

Ngày đó, nàng ngước mắt nhìn Hoắc Việt, ánh mắt an tĩnh, sóng mắt trong suốt đến toát ra màu lam nhạt, tựa bầu trời cao xa không mây, diện tích rộng lớn mà thuần tịnh.

Hoắc Việt lúc còn rất nhỏ, phụ thân hắn hút nha phiến, cá độ, nạp di thái thái, mẫu thân là nữ nhân trong gia đình có tài sản, niệm qua mấy ngày thư, rất là phản đối, liền cùng phụ thân hắn ly hôn, mang theo Hoắc Việt rời khỏi Hoắc gia.

Mẫu tử bọn họ thực nghèo, mẫu thân dựa vào buôn bán tự nuôi sống Hoắc Việt, người khác xem hắn đều là mang theo vẻ khinh thường hoặc là thương hại; rồi sau đó hắn chậm rãi phát kỳ tích, hắn đã gặp qua vô số biểu cảm là quá nịnh nọt, sợ hãi, cũng hoặc là phẫn nộ.

Hắn chưa bao giờ gặp qua ai có đôi mắt giống Cố Khinh Chu vậy, an tĩnh, bình đẳng. Thời điểm nàng nhìn Hoắc Việt, gần như là một cái nhìn của những người ngang hàng nhau.

Đáy mắt nàng không có dục niệm, nàng không sợ hãi Hoắc Việt, cũng không phải muốn kiếm lợi từ trên người Hoắc Việt.

Từ đó, Hoắc Việt liền nhớ kỹ nàng, thậm chí tới nông nỗi nhớ mãi không quên rồi.

"Đừng nói nàng nhỏ như vậy, chính là một đống lão nhân râu mọc đến dài, cũng không có y thuật tốt như vậy." Tích Chính lại lần nữa cảm thán, "Nàng ấy thật là thần y!"

"Nhìn mà biết bệnh, nàng đích xác có thể coi như thần y." Hoắc Việt nói.

Đột nhiên lúc sau, Hoắc Việt có phần cảm thấy vinh dự, dường như là người của hắn lợi hại vậy.

Cùng đem những người bác sĩ mời về lúc trước, tự xưng y học phương Tây là khoa học, mà so sánh với Cố Khinh Chu, họ liền cùng với phế vật giống nhau!

Cố Khinh Chu đem bọn họ phụ trợ đến càng thêm vô năng.

"....... Ngươi chuẩn bị đi, đem tặng Nhan Tân Nông cùng Tư Hành Bái một phần tạ lễ, lại đưa cho Cố tiểu thư một phần chẩn kim." Hoắc Việt nói.

Xong một hồi, Hoắc Việt lại nói, "Chính, không cần ngươi tự đưa chẩn kim cho Cố tiểu thư, ngươi đi trước đi."

Tích Chính thưa vâng.

Ba ngày sau, là ngày cuối tuần của Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu ăn cơm sáng xong, thay đổi bộ nghiêng khâm sam màu nguyệt bạch áo tay trung, tơ lụa hơi mỏng thêu chiết chi hải đường, một đóa hoa thanh vũ, vây lấy nàng.

Nàng lại mặc váy dài cũng màu nguyệt bạch dài tới mắt cá chân.

Tuyết lụa cùng tóc đen càng làm nổi bật, phụ trợ thêm cho thiếu nữ đẹp đến xuất trần thanh tuyển.

Thời điểm nàng xuống lầu, đi đến cửa cầu thang lầu hai, Cố Khinh Chu nghe được tiếng khóc của Tần Tranh Tranh: "Lão gia, ngài phái người lại đi tìm Duy Duy đi!"

"Còn tìm nó?" Cố Khuê Chương tức giận.

Chuyện đó cùng chuyện Tứ di thái mang thai trộn lẫn, không biết đã nói cái gì, cơn tức giận của Cố Khuê Chương liền giảm đi một chút.

Cố Khinh Chu nghĩ thầm: Tần Tranh Tranh hẳn là bỏ hết vốn gốc đi cầu cạnh Tứ di thái.

Tần Tranh Tranh là một người tham lam như vậy, bà ta hiện tại dùng tiền bạc để mua chuộc Tứ di thái, cũng biểu thị rằng Tứ di thái trở thành kình địch của bà ta, tương lai một hai phải ngươi chết ta sống.*
(* Ý là đấu đá lẫn nhau. Phải có một người chết mới chịu dừng)

Cố Khinh Chu lặng lẽ xuống lầu.

Phòng khách, Nhị di thái ngồi, đang lật xem một trang báo, nhìn xem hôm nay đang diễn ra cái thời thượng gì, có bộ phim nào sắp chiếu không.

"Nhị di thái, con đi ra ngoài một chuyến, nếu phụ thân hỏi, người đáp hộ con một tiếng." Cố Khinh Chu nói.

Nhị di thái nói: "Được."

Rồi sau đó, bà ta lại hỏi Cố Khinh Chu, "Khinh Chu tiểu thư là đi Tư gia, hay là đi Nhan gia? Lão gia hỏi tới, ta cũng biết mà trả lời."

"Đi Nhan gia." Cố Khinh Chu nói dối.

Nàng là đi Hoắc công quán, tái khám cho Hoắc Việt.

Khi tới Hoắc công quán rồi, Hoắc Việt không sai biệt lắm đã khôi phục sức khỏe, rất khỏe mạnh, tinh thần hắn phấn chấn.

Nhìn thấy cách ăn mặc của Cố Khinh Chu, đôi mắt Hoắc Việt vi lượng.

Cố Khinh Chu cùng hắn giống nhau, thích quần áo kiểu cũ, không thể hiểu được có duyên phận gì không.

Cố Khinh Chu bắt mạch cho hắn, sau khi bắt xong, nói: "Hàn tà trong cơ thể không sai biệt lắm đã trừ hết, ngài về sau có thể không cần uống thuốc nữa, dù sao cũng là một phần dược ba phần độc, ta kê cho ngài phương thuốc thực liệu ấm áp bổ dưỡng, ngài thích liền có thể uống mỗi ngày, không thích liền không cần uống, tùy ngài thích hay không."

Hoắc Việt gật đầu.

"Quý phủ ngài thời điểm nấu cơm, cơm nóng lên cho mắt của 5 động vật tiết túc, sâm Mỹ một tiền, cùng nhau chưng vào nấu lên. Phương thuốc này tên là ngọc linh cao, long nhãn là nóng lên, dùng cùng sâm Mỹ lạnh lẽo trộn lẫn, bổ khí bổ huyết, dưỡng tâm bổ thận." Cố Khinh Chu nói.

Phương thuốc thực liệu này rất đơn giản, Hoắc Việt liền nhớ kỹ.

Xem xong bệnh, thấy Hoắc Việt đã tốt được 8 phần, Cố Khinh Chu chuẩn bị đứng dậy cáo từ.

"Khinh Chu, mời ngươi ngồi, ta còn có lời muốn nói." Hoắc Việt nói.
——*——*——
Hoắc Việt thích hải đường.

Sân hắn là chiếu theo song cửa sổ khắc hoa kiểu cũ được khảm thêm pha lê kiểu mới.

Cửa sổ nửa mở, rèm châu hơi rũ, liền có thể nhìn thấy cây hải đường phủ Tây ở đình viện kia, tư thái thẳng tắp, thúy diệp cẩm thốc.

Đã qua kỳ ra hoa, hoa rụng đầy đất, giống phô ra tầng gấm vóc.

Hắn ngồi hướng ngược sáng, Cố Khinh Chu có chút thấy không rõ khuôn mặt của hắn.

"Khinh Chu, ngươi trị hết bệnh của ta, về sau chính là ân nhân của Thanh bang, khối chẩn kim này cho ngươi!" Hoắc Việt nói.

Hắn lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu nhận lấy, là một chiếc hộp nhỏ gỗ hoàng dương màu hồng miêu có khắc hoa hải đường, 4 cạnh bọc đồng thau, được cài một ổ khóa nhỏ tinh xảo.

Ổ khóa nhỏ là hình dạng khóa kiểu cũ khắc hoa, dùng đồng thau mà chế tạo, nặng trĩu.

"Cái tráp này thật tinh xảo." Cố Khinh Chu khen ngợi.

Khóe môi Hoắc Việt khẽ nhúc nhích, biết trước nàng sẽ thích cái hộp nhỏ này như vậy.

Mở tráp ra, lập tức là một cây cá dạ đỏ.

Cây vàng thỏi Cá dạ đỏ, là mười lượng một cây, giá trị gấp 10 lần căn cá chiên bé.

Cố Khinh Chu đã có trong tay 3 căn cá chiên bé, cũng đủ để nàng cùng Lý mẫu bảy tám năm không lo cơm ăn áo mặc.

Mà cây cá dạ đỏ này, liền cũng đủ phí sinh hoạt hơn 20 năm của Cố Khinh Chu cùng Lý mẫu.

Đối với Cố Khinh Chu, đây là một khoản cực kỳ lớn.

Nàng xấu hổ đứng lên, nói: "Hoắc gia, ta là y giả. Sư phụ ta thường nói, y giả phải vô dục vô cầu, nếu là ông ấy biết được ta đòi lấy số tiền lớn, sẽ đem ta đuổi khỏi sư môn, ta không thể nhận!"

Nàng chịu một pha chấn động.

Này đâu phải là cho chẩn kim a, này rõ ràng là muốn nàng đi mua bệnh viện a?

Hoắc gia mỉm cười, ý bảo nàng ngồi xuống.

"Không đòi lấy số tiền lớn, đây là y đức của ngươi. Nhưng tiền này không phải ngươi đòi lấy, mà là ta chủ động cảm tạ." Ánh mắt Hoắc Việt u tĩnh, "Khinh Chu, ngươi đây đã cứu ta một mệnh, ta không thể không có nhân tình."

Cố Khinh Chu nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Việt thực kiên trì, Cố Khinh Chu liền suy nghĩ lại.

Kinh nghiệm xã hội của nàng không phải thực đủ, nghĩ thầm: "Đối với Hoắc gia, nhân vật như vậy, nhân tình hẳn là so với tiền tài càng sang quý, hắn sợ ta về sau cầu xin hắn giúp ta làm chuyện càng quan trọng. Huống hồ đối với Hoắc gia, một cây cá dạ đỏ này, đại khái so với một khối tiền của ta cũng không sai biệt lắm."

Cân nhắc như thế, không nhận ngược lại lại còn khiến Hoắc Việt khó xử, hơn nữa thực làm ra vẻ.

Cố Khinh Chu liền nhận lấy: "Hoắc gia quá khẳng khái, chúc Hoắc gia thân thể khỏe mạnh."

Hoắc Việt tươi cười, ngược lại lại thu vào vài phần ý tứ.

Cố Khinh Chu khó hiểu.

"Không cần kêu Hoắc gia, đem ta đều kêu đến già rồi." Hoắc Việt tựa như nói giỡn, nhưng thần thái lại phá lệ nghiêm túc, "Ngươi cùng muội muội ta là bạn học, vậy kêu ca ca đi."

Cố Khinh Chu giật mình nhìn hắn.

Bọn họ đang nói chuyện, một nữ hài tử dáng người cao gầy bước vào phòng.

Là Hoắc Long Tĩnh.

Hoắc Long Tĩnh tính cách quái gở, cùng so với tính cách của Nhan Lạc Thủy lúc đầu liền đối nghịch nhau, thì Hoắc Long Tĩnh đối nhân xử thế thực lạnh nhạt, tựa như người ngoài ở ngàn dặm xa xôi.

Nhan Lạc Thủy giúp qua nàng, Cố Khinh Chu lại là nghĩa muội của Nhan Lạc Thủy, Hoắc Long Tĩnh liền cảm thấy Cố Khinh Chu cũng không tệ lắm.

Cố Khinh Chu lại trị hết cho ca ca nàng.

"...... Ta hôm nay mới biết được, bọn họ nói ngươi là thần y." Biểu cảm của Hoắc Long Tĩnh tuy rằng lãnh khốc, nhưng ngôn ngữ lại khó có được khi nhẹ nhàng chậm chạp như vậy, "Ngươi rất lợi hại."

"Cám ơn, cũng không có lợi hại gì, bất quá là cùng Hoắc gia có duyên." Cố Khinh Chu khiêm tốn.

Nàng nói có duyên, là chỉ y duyên.

Nhưng người nói vô tình, người nghe để tâm, đáy mắt thâm sâu của Hoắc Việt lại mang theo ý gì đó khẽ nhúc nhích.

Cảm xúc của hắn thực mau liền thu vào, về điểm gợn sóng này đến nhanh đến nổi chính hắn cũng chưa từng phát hiện.

"Miệng vết thương của Lạc Thủy tốt không?" Hoắc Long Tĩnh lại hỏi.

Nàng tuy rằng không muốn đi học, nhưng vẫn thực quan tâm Nhan Lạc Thủy. Nhưng kêu nàng tự mình đi tới cửa thăm viếng, nàng lại cảm thấy không thú vị, thậm chí còn suy xét gia đình người ta có nguyện ý hay không.

Nhan Lạc Thủy là nữ nhi quan lớn của Quân Chính phủ, nàng chỉ là muội muội của long đầu Thanh bang, cách biệt một trời.

"Muội vẫn luôn lo lắng cho nàng ta, không bằng ngày mai đi theo Khinh Chu, đi thăm Nhan tiểu thư, thấy như thế nào?" Hoắc Việt xen mồm.

Hoắc Long Tĩnh hơi có phần do dự.

Cố Khinh Chu cười nói: "Ta ngày mai là muốn đi thăm Lạc Thủy, cùng đi được không?"

Hoắc Long Tĩnh rất muốn đi.

Người của Hoắc gia, mặc kệ là lạnh nhạt hay là nho nhã, đều trọng tình nghĩa.

Nhan Lạc Thủy vì Hoắc Long Tĩnh chịu một đao, người này ân tình không được quên, Hoắc Long Tĩnh khắc trong tâm khảm.

"Được." Hoắc Long Tĩnh đồng ý rồi.

"Ngày mai buổi sáng 10 giờ, ta tới tìm ngươi." Cố Khinh Chu cười nói.

Hoắc Long Tĩnh gật gật đầu.

Thời điểm Cố Khinh Chu đi ra ngoài, Hoắc Việt tiễn nàng.

Nắng tháng sáu ấm áp từ khe hở của vụn lá cây chiếu thẳng vào, vòng sáng đưa bóng dáng bọn họ kéo đến nghiêng dài.

"Ba năm trước đây, ta mới xum họp được với Tĩnh từ trong cô nhi viện, ta đưa nó ra. Nó đối với ta thực xa lạ, thậm chí không tín nhiệm ta. Ngươi cũng nhìn ra được, tính cách nó tự bế* quái gở, ta thực lo lắng cho nó." Hoắc Việt nói.
(* Ý là sống quá nội tâm, thậm chí còn giống như bị tự kỷ, không muốn nói chuyện hay tiếp xúc qua lại với ai)

Không đợi Cố Khinh Chu nói cái gì, Hoắc Việt lại nói, "Khó có được bằng hữu vì giúp nó mà không tiếc cả mạng sống, nó là tín nhiệm ngươi cùng Nhan tiểu thư."

Cố Khinh Chu gật gật đầu.

"Khinh Chu, ta có cái yêu cầu quá đáng." Hoắc Việt nói.

"Ngài nói đi."

"Ta hy vọng ngươi có thể thường xuyên đến thăm nó, dẫn nó ra ngoài đi dạo, tiếp xúc với xã hội một chút." Hoắc Việt nói.

"Được." Cố Khinh Chu nói.

Hoắc Việt mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net