Chương 11: Nhập tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng khiêu vũ của Đốc quân phủ, kim bích huy hoàng, chùm đèn treo thủy tinh theo tiếng dương cầm lay động càng rực rỡ, sớm đã có nam nhân tuấn tú cùng mỹ nhân khiêu vũ theo bài hát, chân di chuyển linh hoạt nhảy ở trước sảnh.

Vẫn là không có người chiêu đãi mẹ con Cố Khinh Chu.

"Đốc quân phu nhân sao lại không để ý tới chúng ta, hôm nay không phải mời chúng ta đến vũ hội sao?" Cố Tương kìm chế không được.

Trên mặt Tần Tranh Tranh cũng không nhịn được, bị Cố Tương hỏi đến bực bội, nói: "Có lẽ là phu nhân bận rộn quá, con nhìn đi người bên người phu nhân đều không vơi."

Cố Tương tay trái đau đớn khó khăn nhẫn nhịn, liên tiếp uống vài ngụm rượu, nhìn đốc quân phu nhân ở nơi xa cùng mọi người cười nói như gió, một chút cũng không vội, trong lòng Cố Tương hoang mang rối loạn.

Đốc quân phu nhân cố ý phớt lờ các nàng, đây là vì sao?

Chỉ có Cố Khinh Chu, đôi mắt bình tĩnh thưởng thức đêm vũ hội naỳ với bộ dáng của 1 người đứng ngoài cuộc.

Bị người khác coi khinh, Cố Khinh Chu hoàn toàn không để ở trong mắt, nàng bình tĩnh quan sát bốn phía.

Đốc quân phu nhân sau một lúc lâu bận rộn, rốt cuộc mới được nhàn rỗi, liếc vê hướng bên này vài lần. Cố Khinh Chu thấy được ánh nhìn bà ta liền vội hơi mỉm cười nhưng lại không có sự đáp lại.

Khóe môi Cố Khinh Chu hơi cong, không để bụng.

Một lát sau, đốc quân phu nhân đứng bên cạnh một khán đài nhỏ.

Một người nam nhân cao lớn rắn chắc, gần 50 tuổi, khí độ ung dung uy nghiêm, ngồi ở sofa nhỏ hút thuốc, sương khói lượn lờ xung quanh, ánh mắt thâm trầm cơ trí.

Người đó chính là Tư Đốc Quân.

"Sao rồi?" Tư Đốc Quân vừa vào cửa đã hỏi Tư phu nhân.

Tư phu nhân tươi cười nhu uyển: "Khinh Chu tới rồi. Đốc quân, ngài không cần tự mình gấp gặp đứa nhỏ ấy, chờ xong việc bữa tiệc tại gia, có thể cùng nha đầu này nói mấy câu. Khinh Chu là cô nương ở nông thôn, chưa hiểu việc đời, ngài đừng dọa con bé!"

Tư Đốc Quân cười, hút xì gà: "Ta sao có thể dọa người?"

"Không phải khuôn mặt ngài dọa người, mà là thân phận ngài dọa người. Khinh Chu lớn như vậy còn chưa gặp qua đại nhân vật nào có thân phận tôn quý như ngài?" Đốc quân phu nhân cười, tay nhỏ trắng nõn mềm mại, nhẹ nhàng sờ lấy huân chương trước ngực Tư Đốc Quân.

Huân chương có trọng lượng, có thể đè chết người, biểu hiện sự hiển hách của Tư Đốc Quân.

Tư Đốc Quân bắt lấy tay bà, nhẹ nhàng hôn lên: "Nàng nói vậy cũng được, vậy chờ sau khi vũ hội chấm dứt, gặp lại Khinh Chu cũng không muộn."

Tư phu nhân mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên gò má của trượng phu.

Tư phu nhân không muốn cho Tư Đốc Quân nhìn thấy Cố Khinh Chu trước, bà ta còn đặc biệt chuẩn bị cho Cố Khinh Chu một phần "Đại lễ".

Lúc nhận "Lễ vật", nhất định sẽ làm Tư Đốc Quân đối với Cố Khinh Chu lau mắt mà nhìn.

Khóe môi Tư phu nhân có phần đắc ý mỉm cười, hết thảy đều an bài thỏa đáng. "Đốc quân, bên phía vũ hội có quy cũ, chính là chủ nhân vũ hội phải nhảy 1 bài. Hôm nay vũ hội là vì Khinh Chu mà tổ chức, con bé ắt hẳn cần Mộ nhi nhảy cùng mình 1 bài, đáng tiếc Mộ nhi lại không ở nhà." Tư phu nhân nhẹ giọng giải thích, "Theo quy cũ, cần tìm người khác thay thế Mộ nhi, cùng Khinh Chu nhảy mở màn."

Tư Đốc Quân nhíu mày: "Nàng không phải muốn ta đi nhảy mở màn chứ?"

Tư Đốc Quân là người thô lỗ, ông ta ghét nhất khiêu vũ.

Tư phu nhân bật cười: "Sao có thể? Thiếp đã an bài đâu ra đấy."
Đốc quân thực vừa lòng, lộ ra ý cười điềm đạm, nói phu nhân chu đáo.

"Mộ nhi bên kia gần đây có tin tức gì không?" Tư Đốc Quân hỏi.

Mộ nhi -- Tư Mộ, chính là đốc quân phủ Nhị thiếu soái, cùng với Cố Khinh Chu kia có hôn ước.

"Có a, buổi sáng hôm qua mới nhận được điện báo, nói bệnh tình Mộ nhi ổn định." Tư phu nhân nói.

Nói tới đây, nét mặt lúc đầu toả sáng của Tư phu nhân lại có vài phần mù mịt.

"Bệnh tình kia trị 5 năm vẫn không có nửa phần hiệu quả." Tư Đốc Quân cũng bực bội, "Nếu không khỏi thì về nước xem trung y."

"Như vậy sao được?" Tư phu nhân phản đối, "Trung y đều là gạt người, ngài không thấy trên báo vẫn nói, gần đây việc thời thượng nhất, chính là xem phim, uống rượu Tây, mắng trung y. Thiếp không tin trung y."

"Ăn nói hàm hồ, trung y hơn 1000 năm, là trí tuệ lão tổ tông, như thế nào liền thành cặn bã!" Tư Đốc Quân nhíu mày không vui.

Tư phu nhân lập tức trấn an ông ta: "Đốc quân, trên thế giới nước Đức có kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến nhất, còn có trường quân đội tiên tiến nhất. Mộ nhi một bên chữa bệnh, một bên học trường quân đội, chờ con lúc sau tốt nghiệp trở về, nói không chừng bệnh cũng hết, chẳng phải là đẹp cả đôi đàng?"

Tư Đốc Quân lúc này mới gật gật đầu, không hề nói cái gì.

"Ta đi nghỉ trước một lát, nàng lát hãy kêu ta." Tư Đốc Quân đau đầu vì nhi tử.

Khán đài là phòng xép, bên trong còn có phòng ngủ, xưa nay chỉ để đãi khách.

Tư Đốc Quân đi vào trong nghỉ ngơi, con ngươi Tư phu nhân từ vũ mị trở nên âm lãnh.

Bệnh của nhi tử làm bà ta đau đầu, Cố Khinh Chu cũng làm bà ta đau đầu.

Cố Khinh Chu uy hiếp bà, bắt bà phải thừa nhận Cố Khinh Chu là vị hôn thê nhị thiếu soái, Tư phu nhân thực khó chịu. Bà ta bị Cố Khinh Chu chèn ép một bên, cần phải hòa nhau 1 ván.

Trên hết kế hoạch của bà ta đều hoàn hảo, chỉ chờ Cố Khinh Chu nhập tiệc.

Tư phu nhân đứng dậy, thông qua cửa phụ, đi tới một cái phòng khác.

Trong phòng có hai gã phó quan, còn có 1 người nam tử mặc áo bành tô, cao gầy nhỏ nhắn mềm mại, thấy Tư phu nhân liền hành lễ.

"Ngươi tên là gì?" Tư phu nhân trên cao nhìn xuống hỏi.

Nam tử này có chút khẩn trương, nói lắp bắp: "Tiểu nhân tên Diệp Giang, hân hạnh được gặp phu nhân."

"Diệp Giang, ngươi thực có kỹ thuật khiêu vũ tốt chứ?" Cằm Tư phu nhân khẽ nâng, thái độ kiêu căng. Bà ta như vậy cũng là nhân vật lớn tuyệt thế mỹ nhân, cho dù là kiêu căng, cũng mang theo phần lãnh diễm, không khiến mọi người phản cảm, ngược lại thực động tâm.

"Vâng, tiểu nhân là ở Trâm Nhạc môn dạy các tiểu thư khiêu vũ." Diệp Giang nói.

"Biết phải làm sao rồi chứ?" Tư phu nhân lại hỏi.

"Tiểu nhân biết, toàn bộ, phó quan đã giải thích qua, những câu này tiểu nhân ghi tạc trong lòng." Diệp Giang trả lời, "Phu nhân yên tâm, tiểu nhân tuyệt không dám có bất kì sơ xuất."

"Thực tốt, ngươi thực thông thấu, ra đại sảnh đi." Tư phu nhân lạnh lùng nói.

Diệp Giang nói vâng, xoay người đi. Hắn là vũ giả, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, mặc áo bành tô cắt hợp, lại không có lấy nửa phần cảm giác ung dung hoa quý, mà chỉ cảm thấy hắn thực tuỳ tiện.

Tư phu nhân lắc đầu, khí chất một người, dựa vào xiêm y cũng không thể che lấp được, đó là từ nhỏ đã được bồi dưỡng mà ra.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tư phu nhân lại hiện lên vài phần không kiên nhẫn: dáng vẻ Cố Khinh Chu thật ra thực sự rất tốt, so nàng ta với tỷ muội du học Anh Quốc về đều có phần ưu nhã, không lấy nửa phần là nữ tử ở nông thôn câu nệ.

Chẳng lẽ bà nhìn lầm Khinh Chu?

Đang lúc Tư phu nhân trầm ngâm thì một người phó quan vội vã tiến vào.

Mặt đất bóng loáng, ánh đèn bên trên chiếu rọi xuống tựa như một bầu trời có nhiều ngôi sao, huyến lệ huy hoàng, phó quan đi được vài bước, thiếu chút nữa té ngã.

"Có gì mà vội vàng như vậy!" Tư phu nhân nhíu mày không vui.

Phó quan trình lên một tờ điện báo, nhỏ giọng với Tư phu nhân nói: "Phu nhân, thiếu soái nửa năm trước đã rời khỏi nước Đức, giờ chẳng biết đi đâu......."

Sắc mặt Tư phu nhân đột nhiên biến đổi.

"Sao có thể?" Tư phu nhân giận dữ, lại sợ Tư Đốc Quân nghỉ ngơi từ phòng phía trước đại sảnh nghe được, bà ta liền kiềm lại, tức giận cắn răng phun ra.

Bà ta cách mỗi nửa tháng liền nhận được một bức điện báo từ nước Đức, chưa bao giờ đến quá trễ. Bà ta cho rất nhiều người ở nước Đức chiếu cố Tư Mộ, hiện giờ lại nói với bà: nhi tử của bà không tìm thấy!

Quả thực hàm hồ!

Những gì được nghe từ phó quan, toàn bộ nên bắn chết cho xong việc!

"Phu nhân, xin bớt giận." Phó quan nói.

Sắc mặt Tư phu nhân tím tái, hàm trắng như tuyết gắt gao cắn vào nhau.

"Tra cho ta! Tìm không thấy con ta, các ngươi đều phải chết!" Tư phu nhân nén cơn thịnh nộ, thanh âm lại lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén, lướt qua không trung, mang theo ánh nhìn đỏ rực ra lệnh.

Phó quan nói vâng, lại vội vã chạy ra ngoài, thiếu chút nữa lại vấp ngã lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net