Chương 12: Xuất sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón tay Tư phu nhân thon dài đều đặn, ở trong tay áo căng thẳng nắm chặt, vẫn là không kiềm được cách kiềm nén nôn nóng trong lòng.

Con trai của bà không thấy.

Bà phái hơn 10 phó quan cùng đi. Bệnh viện, trường học, toàn bộ đều có người của bà. Thế mà chính nhi tử của bà lại chạy trốn.

Không chỉ có như thế, cách nửa tháng bà đều nhận được điện báo từ nước Đức, chưa bao giờ đến trễ. Nhi tử của bà không chỉ trốn mà còn gạt bà!

Lòng bà nóng như lửa đốt!

"Mẫu thân, sao mẹ còn không ra, mẹ nên ra nâng cốc chúc mừng một lát chứ." Một thanh âm tựa như trời giáng, từ ngoài cửa truyền vào.

Một thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt hở vai, phần váy uốn lượn gợn sóng, chậm rãi đi vào phòng.

Nàng tên là Tư Quỳnh Chi, là tam tiểu thư đốc quân phủ, là nữ nhi của Tư phu nhân đích thân sinh, năm nay 15 tuổi, dáng người thon dài mảnh khảnh, dung mạo quyệt diễm.

Tư Quỳnh Chi có đôi mắt to đẹp như biết cười, ánh mắt rạng rỡ; khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt xảo, cùng Tư phu nhân không có khác biệt gì mấy; vầng trán đầy đủ, mũi cao thẳng, môi non mềm, không một khuyết điểm, đẹp đến động phách kinh tâm*.
(* Ý là đẹp đến nỗi kinh động tâm hồn khiến hồn phách mất hết, làm người ngẩn ngơ)

Đã là tuyệt thế giai nhân, lại còn thân phận tôn quý, Tư Quỳnh Chi tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại là đệ nhất danh viện Nhạc Thành, bất luận là kẻ nào đều phải cúi đầu thuần phục trước nàng.

Nàng hôm nay biết được vị hôn thê mà ca ca sắp cưới cũng tới, lại còn nghe là nữ nhân nông thôn, không thật sự có khả năng gả vào đốc quân phủ, mẫu thân nàng không quan tâm đến điều đó còn muốn thừa nhận nàng ta, khẳng định là có ý đồ, cho nên Tư Quỳnh Chi cũng không lại chào hỏi.

"Ra ngay mà" Tư phu nhân đối mặt với ái nữ, liền đổi thành bộ mặt hiền lành dịu dàng, khoác tay ái nữ, nói, "Đi, đêm nay điệu waltz cũng sắp bắt đầu rồi."

Vũ hội đều có một điệu waltz, là dành cho người có chuyên môn xuất sắc nhất biểu diễn.

Hôm nay là cho Cố Khinh Chu chuẩn bị.

Chờ sau khi Cố Khinh Chu nhảy xong, Tư phu nhân sẽ nâng từng ly mà chúc mừng.

Bà ta lên kêu Tư Đốc Quân đang nghỉ ngơi một lát, 3 người đứng ở chỗ lan can màu trắng ngà ngoài hành lang lầu 2, quan sát toàn bộ đại phòng khiêu vũ.

Trên ghế Baroque Phía Tây Nam, có vài người, trong đó có thiếu nữ mặc bộ âu phục màu hồng nhạt, chính là Cố Khinh Chu.

"Kia là Khinh Chu." Tư phu nhân chỉ cho Tư Đốc Quân xem.
Tư Đốc Quân nhìn xuống phòng khiêu vũ lầu 1, thấy không rõ khuôn mặt Cố Khinh Chu, chỉ có thể nhìn thấy dáng người yểu điệu của nàng, mái tóc đen nồng đậm, dáng ngồi ưu nhã.

"Cũng không tệ lắm." Tư Đốc Quân nói, "Con bé nhìn qua cũng biết điều lắm, tuân thủ phép tắc."

Trong lòng Tư phu nhân hiện lên một nụ cười lạnh: Một hồi nữa, ngài liền sẽ không cảm thấy nó "Cũng không tệ lắm".

Tư phu nhân muốn thay nhi tử thoái lui việc hôn nhân này, trước mắt có 2 vấn đề: Đầu tiên, Tư Đốc Quân trọng chữ tín, một hai phải thực hiện quy cũ, không chịu thoái hôn; thứ 2, trong tay Cố Khinh Chu nắm nhược điểm của Tư phu nhân, nàng cũng không chịu lui.

Về việc nhược điểm kia của Cố Khinh Chu, Tư phu nhân phải từ từ mưu tính, không thể nóng vội, làm tức giận Cố Khinh Chu; mà Tư phu nhân lại có thể giải quyết vấn đề thứ nhất, chính là sự tán đồng của Tư Đốc Quân đối với hôn sự này.

Nếu Cố Khinh Chu mất hết mặt mũi, thì Tư Đốc Quân cũng không còn cách nào tiếp nhận hôn sự này, có được sự bất mãn từ Tư Đốc Quân, hôn sự này sẽ thoái lui nhanh thôi.

Tư phu nhân hao tổn tâm cơ, dụng ý vì việc này.

Bà muốn cho Cố Khinh Chu mất mặt ở trước mặt mọi người, làm ấn tượng đầu tiên của nàng ta với Tư Đốc Quân không tốt.

"Phụ thân, bên dưới chính là điệu waltz, điệu nhảy chuyên môn mà tẩu tử* chuẩn bị." Tư Quỳnh Chi ở bên cạnh nói. Nàng không thừa nhận Cố Khinh Chu, lại thuận theo ý tứ của phụ thân nàng, hô câu "Tẩu tử", kêu xong trong lòng ác ý lành lạnh.
(* Ý là chị dâu)

Tư Đốc Quân vừa lòng.

Điệu nhảy chuyên môn mà Cố Khinh Chu sắp nhảy, đủ để cho Cố Khinh Chu trở thành tiêu điểm mọi người, thê tử an bài như vậy, Tư Đốc Quân cảm thấy bà ấy rất độ lượng.

"Con bé là được nuôi dưỡng ở nông thôn, chỉ sợ nhảy không tốt." Tư Đốc Quân cười khanh khách nói.

Tuỵệt nhiên có phần chiếu cố Khinh Chu!

Mặt mày Tư Quỳnh Chi hiện lên vài phần gợn sóng.

Lúc này, một người trẻ tuổi ăn mặc áo bành tô màu đen, phía sau có phó quan của Tư phu nhân đi cùng, đi về hướng Cố Khinh Chu, hắn hôm nay mời nàng nhảy một điệu đặc sắc.

"Sắp bắt đầu rồi." Tư phu nhân lạnh nhạt nhìn sàn nhảy, thấy lúc Cố Khinh Chu đứng lên, bước chân thiếu chút nữa trượt ngã, hơi cười lạnh.

Người nhà quê, chỉ sợ mang giày cao gót còn đứng không vững, còn định khiêu vũ?

Tư Đốc Quân cùng Tư Quỳnh Chi cũng nhìn.

Tiếng nhạc vang lên, âm điệu tinh vi triền miên, trong đại sảnh ánh đèn thủy tinh dần dần giảm xuống ảm đạm, ngọn đèn chỉ còn lại có một chùm, tập trung ở trên người Cố Khinh Chu.

Những người khác hiểu ý, đều biết quy cũ của vũ hội, sôi nổi rời khỏi sân nhảy.

Rồi sau đó, hoãn thư khúc ban nãy biến thành khúc nhạc hoa lệ dồn dập, Cố Khinh Chu khiêu vũ theo vị công tử trẻ tuổi, vũ bộ hắn càng thêm nhanh.

Cố Khinh Chu không có phòng bị, thiếu chút nữa té ngã.

"A." Tư phu nhân cười lạnh, quả nhiên thực nhanh Cố Khinh Chu phải xấu mặt.

Hiện tại, toàn bộ sân nhảy đều chỉ có mình cặp đôi của Cố Khinh Chu, tất cả mọi người đều đứng 1 bên xem, bọn họ đều biết được đêm nay Cố Khinh Chu mới là nhân vật quan trọng của yến hội, nhưng lại không biết nàng là ai, cho nên nhìn nàng không chớp mắt.

Mang theo sự tò mò, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Cố Khinh Chu.

"Nàng ta thực nhanh trở phải mất mặt, trở thành sự chê cười của toàn bộ Nhạc Thành. Đốc quân trọng sĩ diện nhất, con dâu tương lai của ngài trở thành trò cười, ngài phỏng chừng là ít nhiều sẽ không vừa mắt Cố Kinh Chu." Tư phu nhân nghĩ thầm.

Hết thảy đều chiếu theo kế hoạch của Tư phu nhân, Tư phu nhân hơi chút an tâm vài phần.

Tư Quỳnh Chi nhìn vào giữa sân nhảy, Cố Khinh Chu đi sai 1 bước rồi, nàng liền nhìn phụ thân nói: "Phụ thân, ba xem nàng ấy nhảy cũng không tệ lắm......."

Tư Đốc Quân nhíu mày.

Ông ta đối với vũ bộ không biết nhiều, nhưng Cố Khinh Chu thiếu chút nữa té ngã, ông ta vẫn thấy.

Tư Đốc Quân nghĩ thầm: "Nếu biết được đêm nay có yến hội, chẳng lẽ không thể đi học mấy cái điệu nhảy hay sao? Một buổi trưa là có thể học được. Xem ra, đứa nhỏ này không đủ nỗ lực."
Trong nháy mắt trong lòng liền có vài phần không vui.

Tư phu nhân thấy được, càng xem vừa lòng. Cố Khinh Chu sai 1 bước rồi, đốc quân liền nhíu mày; đợi chút nữa cố ta té ngã làm xấu mặt, phỏng chừng đêm nay đốc quân không muốn gặp ả.

Tư phu nhân thu lại khẩu khí.

Lúc bà ta hoàn hồn, lại thấy ở giữa sân nhảy, Cố Khinh Chu đã điều chỉnh tốt vũ bộ, mặc dù tiết tấu của vũ giả dần dần nhanh hơn nhưng nàng tuyệt nhiên không tiếp tục phạm lỗi.

Tiết tấu tiếng nhạc càng thêm dồn dập.

Bước chân của vũ giả cũng nhanh hơn.

Nhưng Cố Khinh Chu đuổi kịp hắn, tuỵệt nhiên đều không sai nửa bước, tựa nước chảy mây trôi, nhanh chóng quen dần với vũ giả, bộ váy dài hồng nhạt trên sân nhảy như phiên lụa giữa không trung, tựa như 1 con bướm trắng.

Tư phu nhân kinh ngạc, trong lòng khiếp sợ: "Sao có thể!"

Một tiểu cô nương ở nông thôn, điệu waltz sao có thể nhảy đến tuyệt đẹp như vậy?

Điệu waltz nhanh như vậy, chính Tư Quỳnh Chi học khiêu vũ mấy năm cũng sợ theo không kịp, vậy mà Cố Khinh Chu tuyệt nhiên không có nửa phần sai sót.

Điệu nhạc càng dồn dập, tựa tiếng mưa rơi trên ngói nhà đến chói tai, khi lại êm tai, lúc lại vội vàng.

Bước chân của vũ giả nhanh hơn, Cố Khinh Chu cũng nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp, nàng dùng cây ngọc trâm cài mái tóc đen, trong quá trình khiêu vũ rơi ra, tựa như nước ở thác nước trút xuống, buông xõa xuống.

Tóc đen của nữ tử như hoa, dưới ngọn đèn giữa sân nhảy càng thêm mỹ lệ, thời điểm vũ bộ dồn dập đẹp đến mê lòng, cùng bạn nhảy nhẹ nhàng khiêu vũ, đúng là một đóa hoa hồng nở dưới đêm trăng.

Cả dáng người Cố Khinh Chu y như hoa lại tỏa sáng, thứ hào quang câu hồn đoạt phách hấp dẫn trong mắt mỗi người.

Tất cả mọi người đều xem đến ngây ngốc, bao gồm Tư Đốc Quân.

Chờ bài nhạc dừng lại, mọi âm thanh đều im ắng.

"Tốt!" Tư Đốc Quân hoàn hồn đầu tiên, vỗ tay vui mừng, trong lòng không khỏi có bảy tám phần vừa lòng.

Nữ hài tử này khiêu vũ thực đẹp, đẹp đến tận cùng, sự nổi bật của mọi người đêm nay đều bị nàng đoạt đi mất. Trên mặt Tư Đốc Quân cũng có chút hào quang.

Có tiếng vỗ tay, mọi người đều vỗ tay theo, toàn bộ phòng khiêu vũ tất cả đều là tiếng vỗ tay không ngớt, mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân.

"Thật không sai, Mộ nhi thật có phúc khí!" Tư Đốc Quân cười nói.

Ông ta vừa quay đầu lại, thì thấy phu nhân cùng nữ nhi, vẫn còn khiếp sợ nhìn sân nhảy, đến nay vẫn không có cách nào tin tưởng.

"Chuyện này không có khả năng!" Tư phu nhân khiếp sợ.

Bà ta chuẩn bị đến đầy đủ như vậy, lại không làm Cố Khinh Chu xấu mặt mà còn khiến nó xuất sắc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net