Chương 16: Hướng gió thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Khinh Chu ngồi ở trong xe, đôi tay đan vào nhau, hơi thở đều là nhỏ bé yếu ớt, không phát ra bất kì thanh âm nào.

Còn Cố Khuê Chương lại hô hấp khó khăn, thở ra từng chút một, cực kỳ phẫn nộ.

Ông ta là nam nhân quyền uy, lòng tự trọng đã bị khiêu khích.

Thê nữ ông ta xem ông ta như tên ngốc mà lừa gạt.

Đem Cố Khinh Chu trở về từ hôn là ý của thê tử ông ta, lúc ấy tình cảm phu thê bọn họ rất tốt, tuyệt không làm khó Cố Khinh Chu, chờ lui thân xong còn phải cho Cố Khinh Chu một chút của hồi môn.

Không nghĩ tới, Cố Khinh Chu về nhà ngày đầu tiên, Tam muội cùng Tứ muội liền cầm kéo đâm nó, kết quả ngược lại tự đâm chính mình; ngay sau đó, ôn nhu trinh tĩnh* trưởng nữ Cố Tương, lại ngang nhiên dùng loại tiểu xảo này vu hãm Cố Khinh Chu.
(* Ý là nhi nữ hiền lành thùy mị lại hiểu chuyện)

Tất cả đều không sống nổi với một tiểu nha đầu ở nông thôn sao?

Cố Khuê Chương cảm thấy nhục nhã về sự thất bại trong giáo dục của ông ta!

Bọn họ không chỉ khi dễ Cố Khinh Chu, còn lấy Cố Khuê Chương làm thành tên ngốc, quả thực đáng giận.

"Tương Tương là ta tự mình bồi dưỡng đến lớn, hiện giờ xem ra, tiền đồ chỉ có như vậy, uổng phí cho ta vất vả như vậy mà bồi dưỡng cho nó!" Cố Khuê Chương cắn răng.

Đối với mẹ con bọn họ, Cố Khuê Chương hận không thể lập tức từ Cố gia đuổi đi.

Ông ta không bao giờ muốn nhìn đến mặt Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương.

Khi về đến nhà, nỗi tức giận của Cố Khuê Chương cũng giảm bớt, hỏi Cố Khinh Chu: "Đêm nay yến hội như thế nào?"

Đây là đang hỏi, quá trình từ hôn diễn ra như thế nào, người đốc quân phủ đương nhiên khó dễ nàng.

Tất nhiên, cho dù là làm khó dễ, Cố Khuê Chương cũng không để bụng. Cố Khinh Chu là hài tử lớn lên ở nông thôn, giống như đá cứng không có khai hoá, đối với Cố Khuê Chương không có bất kì giá trị gì.

Thanh âm Cố Khinh Chu mềm nhẹ, tựa như cành dương liễu quất vào mặt, ấm áp lại nói: "Cũng tốt, bọn con chỉ biết ngồi như vậy, ai cũng không quen biết, sau, đốc quân phu nhân lại phái người mời con khiêu vũ......."

Cố Khuê Chương không lên tiếng, chờ Cố Khinh Chu tiếp tục nói.
Thấy Cố Khinh Chu tạm dừng, ông ta cho phép, Cố Khinh Chu mới tiếp tục.

"Đốc quân thực ra thích màn khiêu vũ của con, kêu con gọi ông ấy một tiếng phụ thân, phu nhân lại nói thời bây giờ mọi người đều gọi là bá phụ trước, thỉnh thoảng mới gọi phụ thân......."

"Cái gì!" Cố Khuê Chương sửng sốt.

Cố Khinh Chu lặp lại: "Đốc quân phu nhân nói, bây giờ người ta........"

"Ta không hỏi đốc quân phu nhân, ta hỏi đốc quân, hắn nói gì?" Thanh âm Cố Khuê Chương dồn dập, mang theo vài phần ẩn ý khó tin.

Chẳng lẽ, trên trời rớt xuống cái bánh nhân thịt, ông ta chưa bao giờ để tâm đến nhi nữ này, lại câu về cho ông ta một con rùa vàng?

Này quá ngoài ý muốn!

Cố Khuê Chương đột nhiên nhớ tới, Cố Tương khóc sướt mướt như vậy nói Cố Khinh Chu hại nó, là bởi vì Cố Khinh Chu có được địa vị mà Cố Tương muốn nhất sao?

Khói mù trong lòng Cố Khuê Chương hóa hư không.

Tư gia kia là hào môn, Cố gia mong muốn cũng không thể thành, nếu không phải từ nhỏ có hôn ước, làm vợ lẽ của thiếu soái cũng không tới phiên Cố Khinh Chu.

"Đốc quân nói, con hãy kêu ngài ấy là phụ thân." Cố Khinh Chu lặp lại. Khóe môi nàng cong lên vài phần mỉa mai, cố ý mập mờ nói những lời này.

Cố Khuê Chương trong xe u ám, nhịn không được liền tươi cười, thanh âm nói chuyện cũng không các nào mà áp ngưng ý cười: "Đốc quân thực thích con a."

Thật là kinh hỉ!

Cố Khuê Chương đối với việc kết thông gia với Tư gia không nắm chắc, tuy rằng Cố Tương xinh đẹp học vấn cao nhưng so với ở toàn bộ Nhạc Thành này không được tính là xuất chúng nhất. Mà đốc quân phủ kia còn là một phương dòng dõi chư hầu, há là nơi Cố Tương có thể tùy ý leo lên?

Đồng thời, Cố Khuê Chương lại không dám không lùi thân, sợ Tư Đốc Quân khiến ông ta không thể tiến thân, khiến mộng đẹp không thành, ngược lại hỏng việc.

Hiện giờ, Cố Khinh Chu đột nhiên được Tư Đốc Quân yêu thích, còn công nhiên thừa nhận thân phận của nó, Cố Khuê Chương càng thêm khẩu khí.

Quả nhiên, Cố mỗ hắn là người có vận khí tốt đã tới!

"Khinh Chu a, về sau nếu muốn cái gì, trực tiếp nói cho phụ thân, đừng ủy khuất chính mình." Cố Khuê Chương quá vui mừng, sớm từ đầu đã quên đi mẹ con Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh.

Trở lại Cố công quán, trên mặt Cố Khuê Chương mang theo ý cười, ông ta trực tiếp đi đến phòng Tam di thái - Tô Tô.

Tô Tô nấu đồ ăn khuya nóng hầm hập, Cố Khuê Chương ăn một chén cháo hải sản, cùng Tô Tô phiên vân phúc vũ*, lăn lộn nửa giờ, mệt mỏi đến nỗi nặng nề ngủ, sớm đã quên đi thê nữ bị ông ta ném ở bệnh viện giáo hội.
(* Ý là tâm tình thay đổi nhanh chóng, không biết đường mà lần. Ở đây chỉ Cố Khuê Chương đột nhiên quay sang sủng ái Tam tiểu thiếp Tô Tô)

Cố Khinh Chu nằm ở trên giường, mái tóc đen của nàng thật dài phủ kín mấy sợi đay của cái chiếu, dừng ở chỗ khuỷu tay nàng, lạnh hoạt mềm mại.

Nàng nhìn lên nóc nhà cao cao, vách tường trắng tinh không có bất cứ thứ gì khác, khóe môi nàng hơi kiều động.

"Lý mẫu, con ở Nhạc Thành hết thảy đều thuận lợi." Cố Khinh Chu lẩm bẩm tự nói, "Con phải được đốc quân thừa nhận, từ đây liền có chỗ đứng vững vàng. Hết thảy đều là làm tốt theo kế hoạch của chúng ta, con thực sự tốt -- trừ cái ngày mà con gặp được một tên biến thái......."

Lý mẫu tên là Lý Quyên, là vú nuôi của nàng, từ nhỏ đã nuôi nấng nàng, là người thân nhất của Cố Khinh Chu, lúc nàng còn ở nông thôn.

Lý mẫu mấy năm nay thân thể không tốt, ở nông thôn thức ăn đơn sơ, cũng không có thực phẩm nào bổ, Cố Khinh Chu thực rất đau lòng.

Đó là thân nhân duy nhất của Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu tuyệt đối không thể bỏ mặc.

"Lý mẫu, chờ sản nghiệp của ông ngoại đều trở về tay con rồi, con liền sẽ đón ngài vào trong thành, ngài nhất định phải khỏe mạnh chờ con." Cố Khinh Chu lẩm bẩm.

Cùng với tiếng lẩm bẩm nhỏ dần, nàng từ từ tiến vào mộng đẹp, đêm nay ngủ đến phá lệ thơm ngọt.

Ở chỗ bệnh viện giáo hội, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương không có cách nào ngủ được, bọn họ chật vật vạn phần.

Tháng chạp ở Nhạc Thành, gió đêm gào thét, gió lạnh thổi vào lạnh đến thấu xương. Trước cửa bệnh viện giáo hội, đêm khuya cũng không có xe kéo.

Đêm xuống, xe kéo đều đi đến các phòng khiêu vũ chờ đợi, chờ đợi đêm khuya khách tan cuộc, bệnh viện này xa sàn nhảy như vậy, một tiểu quỷ cũng không có.

May mà có phòng cấp cứu mở cửa ra.

Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương lúc nãy còn xem thường hộ sĩ, giờ lại ngồi ở bên ngoài canh giữ, lạnh lẽo như nước chờ đợi khám gấp, lại lãnh lại quyện.

"Mẫu thân, con sẽ không tha cho Cố Khinh Chu." Cố Tương khóc, "Chúng ta sao lại xui xẻo như thế này?"

Tần Tranh Tranh không nói lời nào.

Tới bước này rồi, Tần Tranh Tranh cũng có phần kinh ngạc. Tứ muội nói Cố Khinh Chu đâm bị thương Tam muội, Cố Tương khẳng định bị Cố Khinh Chu bẻ gãy tay.

Cuối cùng bị vạch trần, đều là nói dối.

Nhưng như vậy chẳng phải nói dối không khéo sao?

Cũng hoặc là, toàn bộ đều là sự thật, chỉ là bọn họ xem nhẹ Cố Khinh Chu, ngược lại cũng xem nhẹ chính bản thân mình.

"Phải đề phòng nó." Tần Tranh Tranh lạnh lùng nói, "Nó vừa tới không lâu, đã có người bị thương, con cùng muội muội con, chúng ta đều bị nó lừa!"

"Mẫu thân tin tưởng con?" Cố Tương cảm kích rơi lệ.

"Đương nhiên, con là bảo bối của mẫu thân, mẹ không tin con thì tin ai?" Tần Tranh Tranh nói.

Cố Tương ôm chặt Tần Tranh Tranh.

"Mẫu thân, đem nó đuổi khỏi đi." Cố Tương khóc ròng nói, "Nó quá đáng ghét, nếu không phải nó, đốc quân phủ đã tuyên bố vị hôn thê của nhị thiếu soái chính là con."

Trong lòng Tần Tranh Tranh giống như bị kim đâm đau nhói, hụt hẫng.

"Đem nó đuổi đi quá khó khăn, phụ thân con hiện tại tin tưởng nó, đốc quân phủ cũng thừa nhận thân phận của nó." Đôi mắt Tần Tranh Tranh âm trầm, "Làm cho phụ thân con không tin nó, mới là quan trọng nhất."

"Mẫu thân, mẹ có chủ ý?"

"Mẫu thân con ăn chay sao?" Tần Tranh Tranh hừ lạnh, "Tiểu yêu tinh đó, năm đó mẫu thân nó đều thua dưới tay mẹ, huống chi nó miệng còn hôi sữa?"

Hai mẹ con ôm nhau một đoàn, run bần bật.

Buổi sáng hôm sau, có xe kéo tới kiếm khách, Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh lúc này mới ngồi xe về nhà.

Trong nhà đều biết được, thái thái cùng đại tiểu thư bị lão gia nửa đêm ném ở bên ngoài bệnh viện giáo hội nước Đức, chỉ dẫn theo Khinh Chu tiểu thư trở về; mà Tư Đốc Quân lại công khai thừa nhận, Khinh Chu tiểu thư là vị hôn thê của Tư thiếu soái.

Hướng gió* trong nhà thay đổi hoàn toàn.
(* Ý chỉ địa vị của một người khiến những người khác nịnh bợ theo. Giống như gió chiều nào xuôi chiều ấy)

"Khinh Chu tiểu thư, thiếu soái trông như thế nào?" Tam di thái tò mò hỏi, "Phong thái nhẹ nhàng sao?"

Cố Khinh Chu mỉm cười: "Con còn không có nhìn thấy hắn, tối hôm qua thiếu soái không lộ diện."
*********
PS: Nói cho đọc giả một tin tức tốt, tiểu thuyết này ra vào thứ sáu, về sau mỗi ngày đều sẽ đổi mới, giữ gốc là hai đến canh ba, căn cứ tình huống sẽ thêm càng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net