Chương 163: Ta nhớ thương nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tĩnh dưỡng tới ngày thứ tám rồi, Cố Khinh Chu có thể tự mình xuống giường đi lại.

Quân y cũng nói, kêu nàng lâu lâu vận động một chút.

Tới xem bệnh, vẫn luôn là Hồ quân y.

"Ông ta có thể đem chuyện của ta, nói cho Tư phu nhân nghe hay không?" Cố Khinh Chu có phần lo lắng.

"Sẽ không, ông ta là thân tín của ta." Tư Hành Bái nói.

Mấy ngày nay, Cố Khinh Chu không sai biệt lắm đã hiểu tường tận, Tư Hành Bái ở Quân Chính phủ, cùng Tư Đốc Quân là mặt cùng tâm bất hòa.*
(* Ý là bằng mặt không bằng lòng. Ngoài mặt là như bằng hữu, trong lòng xem như kẻ thù. Nói phóng đại là vậy)

Tư Đốc Quân là thực coi trọng Tư Hành Bái, mà Tư Hành Bái sớm có dị tâm, cũng không đem phụ thân để vào mắt.

Hắn dám mời quân y đến xem bệnh, đều là rất có nắm chắc, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cố Khinh Chu lo lắng vô ích.

Trong lúc nàng dưỡng bệnh, Tư Hành Bái thường ít có khi được ở nhà, có đôi khi nửa đêm mới trở về, đều là Chu tẩu cùng hai người hầu gái khác chăm Cố Khinh Chu.

Những người này, toàn bộ đều là tâm phúc của Tư Hành Bái.

Buổi chiều, Tư Hành Bái ngẫu nhiên trở về sớm, liền mang theo Cố Khinh Chu tản bộ ở đình viện.

Mùa thu rất sáng sủa, ánh mặt trời chiều tà huyến lệ, chiếu rọi ở trên mặt bọn họ, kim mang hơi đạm, Tư Hành Bái liền ôm Cố Khinh Chu, nói: "Khinh Chu thật xinh đẹp!"

"Lưu manh, ngươi có phải lại nổi lên cái ý xấu gì hay không? Thương thế của ta còn không có hoàn toàn tốt." Cố Khinh Chu lập tức cách xa hắn tám trượng.

Tư Hành Bái bật cười.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, thấp giọng nói: "Không có ý xấu, Khinh Chu của ta chính là rất mỹ lệ, so với tất cả nữ hài tử đều phải mỹ lệ hơn."

Cố Khinh Chu cảm thấy hắn nịnh bợ nàng, là mang theo mục đích, trong lòng thực cảnh giác.

Nàng trầm mặc không nói.

Hai con sói con, quanh quẩn ở bên chân Cố Khinh Chu, đi theo bọn họ, ở trên đường mòn chạy tới chạy lui, đùa giỡn ngoạn nhạc, bộ dáng thập phần vui vẻ.

Mới mấy ngày công phu, chúng nó liền cùng Cố Khinh Chu rất quen thuộc.

Cố Khinh Chu vẫn là theo bản năng đem chúng nó xem như là chó, chó dịu ngoan lại trung thành, tâm đều là mềm.

"Này nếu là hai đứa nhỏ, thì tốt biết bao nhiêu?" Tư Hành Bái cũng để vào trong mắt, nói khẽ với Cố Khinh Chu, "Khinh Chu, sinh cho ta mấy hài tử đi."

Loại đề tài này, Cố Khinh Chu là tuyệt đối sẽ không tiếp.
Nàng quang minh chính đại trợn trắng mắt.

Tư Hành Bái liền dời sang đề tài khác.

"....... Đáng tiếc, lần trước 《 Bá Vương biệt Cơ 》 vẫn là không có nghe được." Cố Khinh Chu nói, "Ông chủ Từ kia, hắn có phải....."

"Hắn không chết, bị thương một chút, bả vai bị bắn xuyên qua, đã trở lại Nam Kinh dưỡng thương. Phỏng chừng lần sau là chết, cũng không chịu đến lại Nhạc Thành." Tư Hành Bái cười nói.

Hai người bọn họ chậm rãi dạo bước, Tư Hành Bái ôm lấy eo Cố Khinh Chu, đỡ nàng, sợ nàng đi mấy bước quá mệt mỏi.

Hầu gái chạy tới, nhìn Tư Hành Bái, nói: "Thiếu soái, long đầu Thanh bang cùng muội muội hắn tới, nói là thăm Cố tiểu thư."

Trên mặt Cố Khinh Chu ngượng ngùng.

Ngày đó Tư Hành Bái ở phía dưới cái bàn câu chân nàng, Hoắc Việt cùng Hoắc Long Tĩnh chắc biết, Cố Khinh Chu không biết nên dùng cái tâm tình gì đi gặp bọn họ, theo bản năng muốn tránh.

Cùng Tư Hành Bái đoạn quan hệ này, Cố Khinh Chu vẫn luôn là thân bất do kỷ, cũng vẫn luôn có loại cảm giác sỉ nhục, tựa như Lạc Thủy nói qua, nữ nhân cùng Tư Hành Bái, tại trong mắt thế nhân khẳng định là hạ tiện.

"Bọn họ cũng biết cái chỗ này của ngươi, ngươi nói cho Hoắc gia sao?" Sau một lúc lâu, Cố Khinh Chu mới hỏi.

Tư Hành Bái nói: "Đó là long đầu Thanh bang, hắn cái gì không biết?"

Cố Khinh Chu nắm lấy tay Tư Hành Bái, lúng túng nói: "Ta không muốn đi, ngày khác chờ ta ngẫm lại như thế nào mà che lấp, lại đi gặp A Tĩnh."

Tư Hành Bái lại không đồng ý: "Này có cái gì thẹn thùng?"

"Này không phải thẹn thùng, đây là nan kham!" Cố Khinh Chu nói, "Ta không giống ngươi, ta còn muốn mặt mũi."

Tuy rằng mặt mũi đã bị Tư Hành Bái làm cho bại hết.

Tư Hành Bái cười, đối loại lời nói không đau không ngứa này, liền chiều theo nàng, kêu hầu gái dìu nàng về phòng trước, rồi tự mình đi gặp huynh muội Hoắc gia.

Hoắc Việt là tới thăm chừng Khinh Chu.

Chính như lời nói của muội muội hắn, Tư Hành Bái có thể không màng đạo đức theo đuổi Cố Khinh Chu, như vậy Hoắc Việt cũng có thể nhớ thương nàng.

Ngày đó bộ dáng từ trên trời giáng xuống của Cố Khinh Chu, đã khắc ở trong lòng Hoắc Việt, Hoắc Việt cảm giác đời này, sẽ không có nữ nhân khác quang mang qua được Cố Khinh Chu.

Nghĩ đến cũng là nghiệt duyên.

Vừa vào cửa, Hoắc Việt liền trực tiếp hỏi Tư Hành Bái: "Khinh Chu như thế nào rồi?"

"Đã có thể xuống đất đi rồi." Tư Hành Bái nói, sau đó nhìn mắt Hoắc Long Tĩnh, nói, "Người muội muội này của ngươi, có phải bang Bảo Hoàng bồi dưỡng ra thành sát thủ hay không?"

Hoắc Long Tĩnh kinh hãi.

Chuyện này, ca ca nàng đã giúp nàng che lấp đi rồi, vì sao Tư Hành Bái mới mở miệng một cái liền nói ra tới?

Hắn biết?

Người này thật đáng sợ, hắn có thể tra được bí mật mà Thanh bang che lấp, chứng tỏ hắn có lực lượng mạng lưới tình báo cùng ngang với Thanh bang.

Hoắc Việt lại cười cười, đi về phía trước đứng lại, chặn trước muội muội hắn, nhìn Tư Hành Bái, nói: "Có một số việc, nhìn thấu không nói toạc ra mới là phương quân tử."

Tư Hành Bái nhún nhún vai: "Ta không phải quân tử."

Hoắc Long Tĩnh có chút khẩn trương.

"A Tĩnh, muội đi xem Khinh Chu đi." Hoắc Việt thay Hoắc Long Tĩnh giải vây.

Hoắc Long Tĩnh nói vâng.

Tư Hành Bái cũng không ngăn trở, Cố Khinh Chu luôn là phải đối mặt với bằng hữu của nàng, nan kham cũng không thể trốn đi.

Hai người đối diện mà ngồi, Tư Hành Bái mở miệng trước: "Hoắc gia, ta là thực kính trọng ngươi, mong ngươi không được mơ ước tới nữ nhân của ta!"

Ánh mắt của Hoắc Việt đối với Khinh Chu, Tư Hành Bái rất rõ ràng.

Hắn không ngại, bởi vì hắn biết được tính cách của Hoắc Việt.

Hoắc Việt không phải tiểu tử mới lớn, hắn có một cái Thanh bang khổng lồ, hắn sẽ cân nhắc lợi và hại.

Nữ nhân của Tư Hành Bái, hắn dám chạm vào, chính là tìm chết!

Có tự tin như vậy, Tư Hành Bái liền mở lời nói ra, không ở trước mặt Hoắc Việt che lấp.

Khinh Chu của hắn có người thích, đây là quang vinh của Tư Hành Bái hắn, Hoắc Việt rất có mắt nhìn.

Biểu cảm của Hoắc Việt ôn nhuận, nhàn nhã, nói: "Theo ta được biết, Khinh Chu không phải nữ nhân của ngươi? Nàng ấy là vị hôn thê của đệ đệ ngươi thì phải, này phải gọi là đệ muội của ngươi, ngươi như vậy không tính là thiếu đạo đức hay sao?"

"Không tính, ta nhìn trúng nữ nhân thì chính là của ta, cùng Tư Mộ không có quan hệ." Tư Hành Bái nói.

Mi mắt Hoắc Việt khẽ nâng, nói: "Thời điểm ta nhớ thương nàng ấy, cũng không biết nàng ấy là nữ nhân của ngươi, ngươi cũng chưa bao giờ nói qua, này không trái với chi ước quân tử. Ta nhớ thương nàng ấy, nhưng là ta không có ăn trộm nàng ấy."

"Về sau không cần lại nhớ thương!" Tư Hành Bái nói.

"Cái này khó nói, vạn nhất nàng ấy cũng ngưỡng mộ ta thì sao?" Hoắc Việt cười nói, biểu cảm thực ôn nhuận như cũ.

Ngực Tư Hành Bái lại bỗng nhiên cứng lại. Hắn hơi hơi nheo đôi mắt lại, mang theo quang mang nguy hiểm xem kỹ Hoắc Việt.

Hắn cũng nhớ tới mấy bộ áo dài trong tủ quần áo của chính mình.

Khi đó, Cố Khinh Chu gặp qua Hoắc Việt, nàng chữa bệnh cho Hoắc Việt, rồi sau đó nàng mang theo Cố Thiệu đi đặt may áo dài, nàng nói thích nam nhân mặc y phục kiểu cũ, ăn vận đến giống một thư sinh nho nhã.

Hết thảy cái này, Hoắc Việt đều phù hợp?

Tư Hành Bái khó chịu trong lòng, khó có thể tin.

Thái độ Tư Hành Bái liền đột nhiên xảy ra biến hóa, ngữ khí nhàn nhã của hắn gấp gáp lên, lạnh nhạt đuổi khách, "Chúng ta phải ăn cơm chiều, tiễn khách!"

Hắn đem lời Hoắc Việt nói, nghe xong liền đi vào tâm, thậm chí ghen tị.

Hoắc Việt lẳng lặng cười, như cũ ngồi chờ Hoắc Long Tĩnh.

Hoắc Long Tĩnh vào nội viện, Cố Khinh Chu đang móm hai con sói con kia ăn thịt.

Chu tẩu đem thịt cắt thành từng miếng, Cố Khinh Chu dùng chiếc đũa kẹp, kêu hai con sói con nhảy dựng lên cắn.

"Ngươi tuyệt nhiên dưỡng sói?" Hoắc Long Tĩnh đứng ở cửa hỏi.

Chiếc đũa trong tay Cố Khinh Chu liền buông lỏng, thịt liền rớt vào trong miệng Mộc Lan.

Khi nàng ngước mắt đi nhìn Hoắc Long Tĩnh, cười cười rất là thẹn thùng.

"A Tĩnh......." Cố Khinh Chu nói.

Hoắc Long Tĩnh đi tới bên cạnh nàng, chỉ hỏi nàng: "Có còn đau hay không?"

"Đã không đau như trước nữa, ta hiện tại có thể tự mình đi lại." Cố Khinh Chu nói, dứt lời nàng liền muốn đứng lên.

Hoắc Long Tĩnh đè bả vai nàng lại: "Chữa trị không tồi, nhưng vẫn là phải tĩnh dưỡng nhiều chút."

Cố Khinh Chu gật gật đầu.

Bọn họ quan hệ thực thân mật, nhưng giờ phút này lại không biết nên nói cái gì.

Hoắc Long Tĩnh nói: "Khinh Chu, Lạc Thủy thực lo lắng cho ngươi, nàng ấy mỗi ngày đều nhắc đến ngươi, còn thay ngươi chuẩn bị một phần bút ký, rất nghiêm túc."

Cố Khinh Chu hiểu ý mỉm cười, nàng thật sự rất muốn đi trường học sớm một chút.

"...... Thiếu soái đối với chúng ta không quá thân thiện, ta lần sau không thể tới thăm ngươi." Hoắc Long Tĩnh lại nói, "Chờ ngươi khỏe lại, chúng ta lại chúc mừng."

Cố Khinh Chu lại gật gật đầu lần nữa, nói: "Được."

Thời điểm trước khi Hoắc Long Tĩnh đi, nhìn Cố Khinh Chu, nói: "Ngày đó ngươi từ lầu ba phi đi xuống, thật sự quá lợi hại, ta đều không có can đảm lớn như vậy. Khinh Chu, có bằng hữu như ngươi vậy, ta thực kiêu ngạo, Lạc Thủy cũng vậy."

Cố Khinh Chu bật cười.

Lời nàng ấy nói tinh tế phẩm vị, khóe mắt Cố Khinh Chu lại hơi ướt.

Hoắc Long Tĩnh đi rồi, Chu tẩu ăn cơm.

Bởi vì những lời bộc bạch kia của Hoắc Long Tĩnh, tâm tình Cố Khinh Chu thực không tồi, thời điểm nàng ăn cơm, lúc ăn uống còn phát tác rộng ra.

Tư Hành Bái lại nhìn chằm chằm nàng, mày rậm nhíu chặt.
"Làm sao vậy?" Cố Khinh Chu hỏi.

Tư Hành Bái duỗi tay, sờ mặt Cố Khinh Chu, lại cảm thán lần nữa, nói: "Khinh Chu, nàng thật xinh đẹp, giống như tiên nữ!"

"Không thể hiểu được!" Cố Khinh Chu lẩm bẩm.

"...... Mặc kệ có bao nhiêu nam nhân nhớ thương nàng, ta đều sẽ bảo hộ nàng. Nàng không được coi trọng người khác, có biết không?" Ánh mắt Tư Hành Bái thâm trầm.

Bộ dạng hắn rất là nghiêm túc, làm Cố Khinh Chu có cảm giác hồ đồ.

"Nàng chẳng sợ có yêu người khác, thì cũng phải chờ lúc sau ta chết đã." Tư Hành Bái nói, "Thời điểm ta còn tồn tại, liền chịu đựng không được."

Cố Khinh Chu không nói tiếp.

Nàng cảm giác lời nói của Tư Hành Bái hôm nay thật kỳ quái, khả năng lại là nổi lên ý xấu gì.

Nàng không muốn bị hắn đè ở trên giường, đặc biệt là thương thế của nàng còn chưa khỏi hẳn.

Tư Hành Bái bên này một mảng ưu thương, Cố Khinh Chu còn lại là lo lắng hãi hùng, tổng cảm giác hắn sẽ khi dễ nàng.

Kết quả, Tư Hành Bái chỉ là ôm nàng ngủ, vẫn chưa giống như lúc trước, bức bách nàng như vậy, Cố Khinh Chu cũng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

Hai con sói con kia của nàng, trong đó một con cái kêu Một Lan, tuyệt nhiên trộm nhảy lên giường Cố Khinh Chu, dựa sát vào chân nàng, cùng nhau ngủ rồi.

Cố Khinh Chu vừa mừng vừa sợ, nói khẽ với Tư Hành Bái: "Con sói này giống mèo."

"Cùng nàng giống nhau." Tư Hành Bái nói.

Cố Khinh Chu cũng phát hiện, chính mình cũng thường xuyên dựa sát vào Tư Hành Bái, cùng nhau mà ngủ như vậy.

Nàng cảm thấy Tư Hành Bái biến thái, ghê tởm, thô bạo, nhưng lại cũng tường tận rằng hắn nhạy bén, nhanh nhẹn, ở bên cạnh Tư Hành Bái, Cố Khinh Chu biết được nguy hiểm khó có thể tới gần, ngủ luôn là thật sự an ổn.

Ở chỗ dưỡng bệnh này, thời gian Tư Hành Bái ở bên cạnh nàng không nhiều lắm, hắn chỉ cùng Cố Khinh Chu ăn được ba cử cơm một ngày.

Thời gian khác, đều là lúc Cố Khinh Chu ngủ rồi, hắn vẫn còn chưa về, khi Cố Khinh Chu tỉnh thì hắn đã đi rồi, chỉ là bên phía giường nhăn dúm kia, còn lưu trữ hơi thở của hắn, làm Cố Khinh Chu xác định được ban đêm hắn có trở về qua.

Đảo mắt liền đến mùng 2 tháng mười.

Hôm nay, Chu tẩu dậy thật sớm, liền cùng Cố Khinh Chu nói: "Cố tiểu thư, hôm nay có chuyện quan trọng làm phiền đến ngài!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net