Chương 17: Tìm kiếm thân tín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến hội tối hôm qua, đối với Cố Khinh Chu mà nói là một hồi tra khảo, nàng vừa thông qua, ở Nhạc Thành cũng có chỗ đứng vững vàng, về sau ai muốn đuổi nàng về quê đều khó khăn.

Đốc quân phu nhân muốn hại nàng xấu mặt, tỉ mỉ an bài trò hay cho nàng, kết quả nàng diễn đến xuất sắc, đoạt được cảm tình của đốc quân, nhờ họa được phúc.

Nghĩ đến, tạo hóa thật thần kỳ.

"Ta vận khí cũng không tệ lắm." Cố Khinh Chu mỉm cười.

Chỉ là, nàng hoàn toàn cùng đốc quân phu nhân trở mặt.

Ăn xong đồ ăn sáng, Cố Khuê Chương đi hải quan nha môn, trước khi đi cũng vừa nhìn thấy Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh, lại càng xem như không thấy, một cái liếc mắt cũng không, lập tức rời đi.

Hai vị di thái thái không thiếu được vui sướng khi có người gặp họa.

Cố Khinh Chu thờ ơ lạnh nhạt, lên lầu thay đổi bộ nghiêng khâm sam kiểu cũ màu nguyệt bạch, phần váy dài có thêu chiết chi hải đường màu ngân hồng, thay xong lại thong thả đi xuống cầu thang.

Nàng đem một phần tóc đen trên đầu đặt rũ ra ở trước ngực, bím tóc tết tỉ mỉ, giống như nữ mục Tây dương mỹ lệ; phần váy thực bảo thủ, bao trùm đến mắc cá chân, bước đi một lúc mới lộ ra đôi giày thêu tay vi kiều.

"Thái thái, con đi ra ngoài một chuyến." Cố Khinh Chu đi ra, nhìn Tần Tranh Tranh nói.

Tần Tranh Tranh phẫn nộ ngước mắt, trừng mắt nhìn nàng. Trong lòng tràn đầy tích tụ, tối hôm qua ở bệnh viện giáo hội hết một đêm, không có tinh thần gì, bây giờ lại không chịu yếu thế, không trở về phòng đi ngủ.

"Ngươi muốn đi đâu, lại giống lần trước đi lạc?" Tần Tranh Tranh không khách khí, "Trở về phòng đi, một cô nương lại chạy khắp nơi, còn ra thể thống gì!"

Cố Khinh Chu lại bất động.

Nàng rũ mắt, hàng lông mi dài dày ở đôi mắt bắt đầu tối sầm, nàng che lấp cảm xúc.

"Con muốn đi xem biểu muội của Lý mẫu, Lý mẫu đã nói với con rồi, nói biểu muội người thân thể cũng không tốt, thường nhớ mong Lý mẫu, chỉ sợ cuộc đời này không gặp được." Cố Khinh Chu chậm rãi, ôn tồn lễ độ giải thích.

Tần Tranh Tranh thực bực bội, cảm thấy Cố Khinh Chu giống như ruồi bọ, không đem nó đuổi rồi, nó sẽ lải nhải, Tần Tranh Tranh lại không thể đánh chết nó, chỉ phải đuổi nó đi trước, liền vẫy vẫy tay nói: "Ngươi muốn đi đâu thì đi đi!"

Bà ta không cho Cố Khinh Chu tiền, cũng không phái người hầu đi theo.

Tam di thái Tô Tô cơ trí khôn khéo, biết được Cố Khinh Chu được đốc quân phủ coi trọng, về sau tiền đồ sáng lạng hơn mọi người ở Cố công quán, nàng ta cố ý nịnh bợ Cố Khinh Chu, liền cầm ra 20 tiền đưa cho Cố Khinh Chu: "Đây là cho con đi xe, lại mua đồ bổ đi thân nhân gia. Là biểu muội của vú nuôi con, hẳn là nên thăm, rốt cuộc thì cũng là vú nuôi nuôi lớn con."

Sau đó, Tam di thái lại gọi Trần mẫu, kêu Trần mẫu đi cùng Cố Khinh Chu ra cửa.

Cố Khinh Chu cười nói: "Con thấy Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư học rồi, cũng không có người hầu đi theo, bây giờ hiện tại rồi không còn lưu hành ra cửa phải mang theo người hầu."

Thời đại thay đổi, hiện tại danh viện ra cửa là không lưu hành mang theo người hầu hay nha hoàn, các nàng lưu hành mang theo bạn trai.

Cố Khinh Chu không có bạn trai.

Nàng luôn mãi nói, chính mình không cần người khác cùng đi, sẽ đi sớm về sớm, Tam di thái mới không hề nói gì.

Tần Tranh Tranh cũng không sợ Cố Khinh Chu đi lạc.

Lạc được thì tốt, tốt nhất vĩnh viễn không cần trở về!

Chờ Cố Khinh Chu đi rồi, Tần Tranh Tranh lạnh lùng đưa mắt nhìn Tam di thái: "Ngươi thật biết cách làm người."

"Thái thái quá khen rồi." Tam di thái mềm mại cười nói.

Tần Tranh Tranh biết được, tối hôm qua Cố Khuê Chương là nghỉ ở trong phòng Tam di thái, khẳng định là đem bà dèm pha nói với Tam di thái. Trên mặt Tần Tranh Tranh vẻ lạnh lẽo càng sâu: "Ngươi đừng quá khinh cuồng, đừng không biết có bao nhiêu trọng lượng!"*
(* Ý là đừng quá kiêu căng, còn không tự biết thân biết phận của mình chỉ là một vợ lẽ nhỏ bé không được sủng ái)

"Vâng, thái thái dạy bảo rất đúng." Tam di thái cười ha hả, không giận chút nào.

Tần Tranh Tranh ngược lại lại khí thế ngã ngửa, thật sự chịu đựng không nổi, về phòng đi ngủ.

Cố Khinh Chu ra cửa, trực tiếp theo hướng phố cổ đường Bình An phố Tây mà đi.

Đi tới Bình An phố, nàng hỏi một người: "Bình An phố Tây số 12, có căn hộ họ Hà là hiệu thuốc trung y, xin hỏi đi như thế nào?"

Đối phương thực nghiêm túc nhìn Cố Khinh Chu chỉ đường: "Cô nương từ nơi này quẹo vào, căn nhà thứ 3 là được, chúng tôi ở phố này chỉ có 1 nhà kia là hiệu thuốc."

Theo lời người qua đường chỉ dẫn, Cố Khinh Chu bước vào một đường phố kiểu cũ.

Không giống với Cố công quán, Bình An phố Tây vẫn còn là các cửa hàng với tấm bảng hiệu gỗ kiểu cũ, dưới mái hiên thấp bé, song cửa sổ được mộc chế khắc hoa cũng trang trí pha lê bên trên, mới hay cũ sớm đã không có ranh giới phân biệt.

"Hiệu thuốc Hà thị", Cố Khinh Chu ngẩng đầu đọc chữ. Khối cẩm thạch trắng làm thành bảng hiệu, liền biết mình đã đến đúng địa chỉ.

Đây là một nhà tiệm trung dược, hiện giờ sinh nhai thảm đạm, bề mặt cũ nát.

"Tiểu thư bốc thuốc ư?" Một nam nhân 40 tuổi, đầu tóc ngắn ngủn, lại vẫn ăn mặc tiền triều áo choàng dài, vải dệt nửa cũ nửa mới.

Ông ta đây là chưởng quầy hiệu thuốc, tên là Hà Mộng Đức, đôn hậu văn nhã.

"Không, ta tìm người." Đôi mắt Cố Khinh Chu bình tĩnh như nước, làm cho khuôn mặt non nớt của nàng thêm vài phần thành thục, càng dễ dàng tạo niềm tin với người khác.

Hà chưởng quầy tinh tế đánh giá Cố Khinh Chu, nói: "Tiểu thư tìm ai vậy?"

"Ta tìm Mộ Tam Nương." Cố Khinh Chu nói.

Thần sắc Hà chưởng quầy biến đổi, đột nhiên lạnh nhạt nói: "Tiểu thư đến nhầm địa chỉ rồi, nơi này không có ai là Mộ Tam Nương."

Thần thái Cố Khinh Chu vẫn là bình tĩnh như cũ, đôi mắt to to, xuyên thấu qua mớ tóc mái thật dày, đánh giá vị chưởng quầy vài lần, ánh mắt suy ngẫm.

"Ngài đem cái này đưa cho Mộ Tam Nương, bà ấy liền biết được ta là ai." Cố Khinh Chu nói. Dứt lời, nàng từ trong ngực móc ra một chiếc vòng ngọc, đặt ở trên quầy .

Quầy cỗ đã tróc sơn, nhiều năm chưa tu sửa.

Trung y, trung dược, thật sự cuối cùng đều là tới đường cùng rồi sao? Cố Khinh Chu có phần khổ sở.

Vị chưởng quầy lại giật mình nhìn chiếc vòng ngọc, tính chất thuần túy, mắt lưu chuyển ánh sáng ôn nhuận, vừa thấy liền biết rất đáng giá.

Ông ta trầm ngâm một lát, cầm lấy vòng ngọc, về phía sau hậu viện.

Cố Khinh Chu hơi chờ đợi, liền thấy một người phụ nữ ăn mặc 1 bộ trường áo vải thô, búi tóc chải thấp, một bộ trang sức tiền triều của nữ nhân, ra tới liền gặp Cố Khinh Chu.

"Con là....... Là nữ nhi Nhị ca ta sao?" Người phụ nữ nhìn Cố Khinh Chu, môi hơi hơi run run, kích động hỏi.

Người phụ nữ này chính là Mộ Tam Nương.

Cố Khinh Chu ở nông thôn, gặp được một thiên tài về y học Trung Quốc, ông tên là Mộ Tông Hà.

Mộ Tông Hà thấy Cố Khinh Chu từ nhỏ thông minh, cho nên lúc nàng lên 4 tuổi, liền dạy Cố Khinh Chu lớp vỡ lòng, giáo dục nàng theo trung y bất luận là bắt mạch hay là châm cứu.

Cố Khinh Chu là đệ tử chân truyền của Mộ Tông Hà, xem như người thừa kế Mộ gia.

Mộ gia là vọng tộc Bắc Bình, đắc tội quyền quý, lúc sau gia tài tiêu tan hết, Mộ Tông Hà có 1 muội muội ruột, gả tới Nhạc Thành rồi, hiện giờ cùng trượng phu ở trong nhà mở hiệu thuốc.

Mộ Tông Hà biết Cố Khinh Chu tới Nhạc Thành, khi đến thay ông đến thăm muội muội, hỏi han bọn họ. Về sau nếu là làm y, có thể lấy thuốc từ hiệu thuốc này, càng thêm có phương tiện.

"Tam Nương tính cách ôn nhu, trượng phu Hà Mộng Đức càng là người phúc hậu. Ta từng đã cứu Hà Mộng Đức 1 mệnh, lại nuôi lớn Tam Nương, lúc sau con đi Nhạc Thành, có thể tín nhiệm hai vợ chồng bọn họ." Khi Cố Khinh Chu rời thôn đi, được sư phụ trung y của nàng - Mộ Tông Hà dặn dò như thế.

Hồi tưởng lại, Cố Khinh Chu đã tìm được thân nhân của sư phụ rồi, trong lòng nàng vui sướng.

"Mộ Tông Hà là ân sư của con, không phải phụ thân con, người còn chưa lấy vợ." Cố Khinh Chu giải thích.

Mộ Tam Nương liền nắm chặt tay Cố Khinh Chu, nói: "Hảo hài tử, mau nói cho ta biết, Nhị ca ta gần đây như thế nào, ta đã 10 năm không có tin tức của huynh ấy."

Chẳng sợ không phải quan hệ cha con, lại có thể có được cái vòng tay này, nhất định Cố Khinh Chu là người rất quan trọng đối với Mộ Tông Hà, Mộ Tam Nương không chờ nổi gấp gáp cùng nàng hỏi thăm.

Được rồi, Mộ Tam Nương liền đưa Cố Khinh Chu đi tới hậu viện.

Mới vừa bước vào hậu viện, liền thấy một nam tử thân hình cao lớn, ăn mặc cực kỳ không hợp với áo ngắn, đang ở bên trong dọn dược liệu. Hắn vừa đứng dậy, Cố Khinh Chu thấy được mặt hắn, hơi sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net