Chương 2: Ác ý của tỷ muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Khinh Chu thuyết phục được quản gia Vương tới đón nàng, bỏ xe lửa, chuyển sang đi thuyền để tới Nhạc Thành.

Nàng không muốn bị nam nhân kia tìm được, phải về mà trong tay có cây súng lục Browning này.

Nhạc Thành to như vậy, không đi bằng đường nhà ga vào thành, không tin hắn có thể dễ dàng tìm được nàng; chẳng sợ hắn tìm được, Cố Khinh Chu có khẩu súng vừa trộm được, có chuyện gì sẽ cầm ra chợ đêm bán giá cao, chết cũng không thừa nhận.

"Xe lửa cứ đi một lúc là gặp phải quản chế, dừng xe kiểm tra, ta sợ hãi, không bằng đổi thành đi thuyền, từ bến tàu vào thành." Cố Khinh Chu khẽ cắn môi.

Cánh môi nàng no đủ màu hồng anh đào, hàm răng trắng như tuyết nằm bên trong, một đôi mắt to như ngọc nước lung linh, chỉ là gọi người thôi mà cũng làm người không khỏi mềm lòng.

Vương quản gia tuy rằng là nam nhân thô lỗ, nhưng cũng biết thương hương tiếc ngọc: "Khinh Chu tiểu thư đừng sợ, trạm tiếp theo chúng ta xuống xe, đổi thành đi thuyền là được."

Tới trạm tiếp theo, bọn họ quả nhiên đi thuyền thật.
Đi thuyền lúc lâu, Cố Khinh Chu đối với Vương quản gia vẻ mặt cũng ôn hoà một chút.

"Ta từ khi hiểu chuyện, liền đi theo Lý mẫu ở nông thôn, trong nhà có ai, ta đều không biết......." Cố Khinh Chu cùng Vương quản gia hỏi thăm tin tức.

Vương quản gia thiện ý, liền đem việc của Cố gia, nói hết một lần.

Cố Khinh Chu gật đầu, cùng so với sự hiểu biết của nàng thì không sai biệt lắm.

Thuyền đi chậm hơn so với xe lửa, bọn họ 5 ngày mới đến Nhạc Thành.

Cố Khinh Chu tự mình xách theo rương da màu nâu, đứng ở cửa Cố công quán, tinh tế đánh giá đây là biệt thự nhỏ kiểu Pháp.

"Đây là sản nghiệp ông ngoại ta." Cố Khinh Chu nghĩ thầm.
Ông ngoại Cố Khinh Chu từng là phú thương Nhạc Thành, tổ tiên buôn bán vải vóc.

Mẫu thân của nàng là người sinh khó, đệ đệ duy nhất của bà không hút nha phiến, lại ở yên quán bị người ta đâm chết.
Ông ngoại lớn tuổi mới có được một đôi trai gái, không chịu nổi liền qua đời, gia nghiệp đều rơi vào tay phụ thân của Cố Khinh Chu.

"Khinh Chu tiểu thư, đã về đến nhà." Vương quản gia cười, bước lên gõ cánh cửa sắt to lớn.

"Đúng vậy, đã về đến nhà." Cố Khinh Chu than nhẹ.

Đây là sản nghiệp của ông ngoại nàng, nàng là cháu ngoại duy nhất, đương nhiên là của nàng.

Đồ của mình, nàng muốn chậm rãi mà giành lại.

Nàng nheo đôi mắt lại, lộ ra một cái nhìn nhàn nhạt, cười đến thực thuần lương thẹn thùng.

"Ta đã trưởng thành, gia nghiệp nên trở về trong tay ta." Cố Khinh Chu nghĩ thầm, khóe môi có ý cười nhàn nhạt.

Vương quản gia liền thở dài ở trong lòng: "Khinh Chu tiểu thư này quá ngoan, giống thỏ con. Những người khác trong nhà chính là hồ ly, lại còn gian trá, bọn họ khẳng định sẽ hại chết con bé."

Nghĩ đến đây, Vương quản gia liền cảm thấy đáng tiếc.

Ở chung một đoạn đường, ông ta vẫn là rất thích Cố Khinh Chu, nghĩ rằng nàng bị chết như vậy thật đáng thương.

Vào cửa lớn, một nữ tử ăn mặc sườn xám tế vân cẩm cao gầy, đứng ở trên thềm son, lặng tĩnh nhìn chừng Khinh Chu, khóe mắt mang ý cười.

Bà ta chăm dưỡng rất kỹ, ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, vòng eo nhỏ cong, tư phong yểu điệu.

"Khinh Chu?" Bà ta nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm dịu dàng hiền lành.

Đây là mẹ kế của Cố Khinh Chu - Tần Tranh Tranh.

Tần Tranh Tranh là biểu tỷ của mẫu thân thân sinh Cố Khinh Chu, lại dan díu với phụ thân của Cố Khinh Chu - Cố Khuê Chương, làm tình nhân của ông ta.

Khi đó, Cố Khuê Chương cùng mẫu thân Cố Khinh Chu mới vừa thành thân.

Tần Tranh Tranh so với mẫu thân Cố Khinh Chu sinh con sớm 3 năm. Bà ta gian díu với Cố Khuê Chương từ 3 năm trước cho nên Cố Khinh Chu hiện tại có một tỷ tỷ, một huynh trưởng, đều là huyết mạch của phụ thân nàng.
Nói đến thật quá châm chọc!

Sau này, Tần Tranh Tranh lại sinh một đôi song thai nữ nhi.

Cố Khuê Chương cùng Tần Tranh Tranh, mang theo bốn đứa con, cùng ở tại nhà Tây của ông ngoại Cố Khinh Chu, quang minh chính đại đem nơi này đổi thành "Cố công quán".

Khóe môi Cố Khinh Chu khẽ nhếch, tươi cười thẹn thùng lại ngượng ngùng, lông mi thon dài nhẹ rung, che khuất hàn ý đầy trong ánh mắt, không nói lời nào.

Tần Tranh Tranh cùng Vương quản gia đều nghĩ nàng thẹn thùng.

"Đây là thái thái a, Khinh Chu tiểu thư, gọi mẫu thân đi." Vương quản gia nhắc nhở Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu buông rũ mặt mày, cười đến càng thêm thẹn thùng, "Mẫu thân" ta tuyệt đối sẽ không kêu.

Tần Tranh Tranh cũng xứng sao?

"Đừng làm khó dễ hài tử." Tần Tranh Tranh hiền lành ôn nhu, tiếp lấy rương bằng da trong tay Cố Khinh Chu, "Mau vào trong."

"Vâng ạ." Cố Khinh Chu bước vào ngạch cửa cao cao tại thượng.

Đại sảnh Cố gia trang trí thật sự xa hoa, thành tường được gia công ở Italy, một bộ đèn treo của Ý, bên dưới thêm nhiều phần hoa lệ.

Cố Khinh Chu ngồi ở phòng khách uống trà, Tần Tranh Tranh hỏi nàng rất nhiều.

Thực thân thiện.

Cố Khinh Chu bày ra vẻ mặt của thiếu nữ ngượng ngùng ở nông thôn, vụng về, ít lời cùng câu nệ, hợp diễn đến không còn dấu vết.

Nàng ngụy trang thành người hiền lành vô hại - tiểu bạch thỏ.

Tần Tranh Tranh "điều tra" nửa ngày, cũng đưa ra một cái kết luận "Tiểu bạch thỏ" .

Đứa nhỏ này thực ngây thơ, không bằng 1 phần 10 mẫu thân của nó, liền thả lỏng cảnh giác đối với nàng.

Hiền lành, ngoan ngoãn là được, Tần Tranh Tranh có thể tạm thời chứa chấp nàng mấy ngày.

Buổi chiều tà, Cố Khuê Chương tan làm trở về.

Cố Khuê Chương đi một chiếc xe đen bóng, có hẳn 1 tài xế riêng. Ông ta xuống xe. Tần Tranh Tranh và Cố Khinh Chu ở cổng lớn nghênh đón.

Ông ta mặc một bộ kiện phong sưởng to uy nghiêm, bên trong là bộ tây trang màu cà phê kẻ sọc, cùng với áo choàng, cà vạt đen, bên trên áo choàng có gắn đồng hồ quả lắc, dây xích đồng hồ phát ra ánh hào quang.

"Ngài đã về." Tần Tranh Tranh cười nhìn Cố Khinh Chu nói.
Cố Khuê Chương nhìn Cố Khinh Chu một lượt, bước chân đến phía trước, trên mặt có vài phần kinh ngạc.

"Ah, là Khinh Chu a." Cố Khuê Chương đánh giá Cố Khinh Chu, "Con đều lớn như vậy rồi......"

Cố Khinh Chu ăn mặc nghiêng khâm sam màu nguyệt bạch toát lên vẻ thanh nhã, phần váy dài màu xanh biếc, y phục đặc biệt quê mùa, nhưng nàng mặc lên lại rất thanh tú, hai bím tóc dài rũ hai bên mặt, toát lên phong thái lịch sự, tao nhã, so với những nữ hài tử trong thành thì đều là đẹp hơn.

Cố Khuê Chương thực vừa lòng.

Đến giờ cơm chiều, Cố Khinh Chu được gặp mọi người trong nhà.

Cố gia có 4 hài tử, 2 đứa con của di thái thái, Cố Khinh Chu đều gặp được.

Nàng thả lỏng mặt mày, nét mặt bất động đánh giá từng người.

"Bím tóc này thật buồn cười, hiện tại ai còn giữ bím tóc a?" Lúc ăn tối, Tứ tiểu thư Cố gia - Cố Anh, cô ta để tóc ngắn ngang vai, kéo bím tóc dài của Cố Khinh Chu nói.

Cố Anh thấy phụ thân đối với Cố Khinh Chu rất có cảm tình, sinh phần ghen ghét.

Mắt Cố Khinh Chu tựa như gió thổi qua, mỉm cười không nói.

"Con gái nên để bím tóc!" Cố Khuê Chương không vui mắng.
Cố Anh bị phụ thân mắng, ủy khuất im miệng. Nàng ta cùng Tam tiểu thư Cố Duy là bào thai song sinh, năm nay đều được 13 tuổi, đặc biệt rất thích các trò đùa dai.

"Chờ Khinh Chu ngủ rồi, đi cắt bím tóc của cô ta !" Cố Anh bực tức trong lòng, chủ động đề nghị.

Phụ thân không phải thích bím tóc của Cố Khinh Chu sao? Vậy cắt đi rồi xem phụ thân còn vui được nữa không"

"Được a được a." Cố Duy hưng phấn đồng ý.

Cặp tỷ muội song sinh này, thương lượng nửa đêm đến phòng của Cố Khinh Chu.

Phòng Cố Khinh Chu được xếp ở lầu 3.

Bọn nhỏ cũng ở lầu 3.

Phòng của Cố Khinh Chu cách vách, kế đó đến phòng của huynh trưởng Cố Thiệu, hai người dùng chung một cái ban công.

"Không có cách nào khác, lầu 3 chỉ còn lại có gian phòng này." Người hầu giải thích, "Khinh Chu tiểu thư, người cứ nghỉ tạm."

Cố Khinh Chu xem xét cửa ban công, có thể khóa lại, nên yên tâm ở lại.

Phòng của nàng, tất cả đều là đồ cổ, ngăn tủ gỗ lê, cái bàn, cùng với một cái giường gỗ khắc hoa.

Chăn gấm màu tím nhạt, nhìn cũng rất thoải mái.

Lầu 3 chỉ có một phòng tắm.

Thời điểm Cố Khinh Chu đi tắm rửa, trước thì bị tỷ tỷ của nàng chiếm, sau lại là huynh trưởng, kéo dài mãi tới buổi tối 9 giờ rưỡi, mới đến phiên nàng.

Sau khi tắm xong, nàng ngồi ở trên giường chải tóc, mãi đến 11 giờ mới đi ngủ.

Mới vừa nằm xuống, Cố Khinh Chu liền nghe được âm thanh có người mở cửa.

Trong bóng đêm nàng giả vờ ngủ, căng thẳng phía sau lưng, đề phòng.

"Nhanh lên nhanh lên."

Cố Khinh Chu nghe được tiếng của Tam muội Cố Duy .

Tam muội cùng Tứ muội muốn cắt bím tóc của Cố Khinh Chu.

"Muội không định cắt tóc cô ta, muội định rạch mặt ả, mặt cô ta khoa trương như hồ ly tinh, tương lai không biết gây ra bao nhiêu tai họa!" Tứ muội đột nhiên hung tợn nói.

Tam tỷ tuy mơ hồ nhưng cũng có chút hưng phấn: "Phụ thân có mắng chúng ta hay không?"

"Phụ thân thương chúng ta, hay là thương ả ta?" Tứ muội hỏi lại.

Tất nhiên là thương các nàng.

Hai tiểu cô nương, kỳ thật là ghen ghét khuôn mặt vô tội thuần khiết của Cố Khinh Chu.

Ghen ghét làm bọn họ trở nên ác độc.

Tiếng nói bọn họ nhỏ nhẹ, nhưng Cố Khinh Chu đều nghe được rõ ràng, khóe môi nàng khẽ nhúc nhích, như bị chọc, ảm đạm cười.

Tưởng rạch mặt nàng dễ?

Việc này có luyện thêm 8 năm 10 năm nữa cũng chẳng được.

Cây kéo tiến tới gần, khi còn mơ hồ lạnh lẽo sắp ghé vào gương mặt của Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu đột nhiên ngồi dậy, bình tĩnh cầm tay kéo mạnh tay của Tứ muội qua.

Động tác Cố Khinh Chu cực nhanh , trở tay liền đem cây kéo trong tay Tứ muội hung hăng đâm vào cánh tay Tam muội bên cạnh.

"A!" Cố Duy kêu thảm thiết, vang vọng toàn bộ căn phòng.
Trong lúc ngủ mơ tất cả mọi người đều bừng tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net