Chương 20: Chiếm trước lợi thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Tương mắng thầm trang phẫn của Cố Khinh Chu cùng bộ dạng quê mùa của Cố Khinh Chu, thật sự buồn cười.

Mà chính Cố Tương, mặc sườn xám kiện gấm hải đường Tô Châu màu đỏ nhạt xẻ tà thấp, vớ pha lê, xứng với một đôi đoạn ủng lộc da nạm bạch hồ mao, bên ngoài là một áo khoác lông chồn lớn vàng óng ánh, là hàng Nga Quốc, trên mặt tỏa hào quang có thể tạo thành cả gợn sóng, tôn quý thời thượng.

Trang phục như vậy thích hợp với mọi lứa tuổi, muốn đứng đắn có đứng đắn, muốn ung dung có ung dung, muốn đẹp lại có đẹp, có chút gì đó giống như thiếu nữ cuồng dã, tóm lại làm nổi bật lên thân phận cao quý.

Cùng bộ dáng tráng lệ của Cố Tương này mà đem so thì bộ phong sưởng lông vũ kiểu cũ kia của Cố Khinh Chu chỉ là bộ toát lên vẻ rẻ tiền thô tục.

Cố Tương khinh thường cười lạnh: "Muốn cùng ta so, đầu tiên ngươi phải mặc được bộ thân da thảo, mới đủ tư cách!"

Nghĩ về giá cả quần áo, Cố Tương vô tình lại sinh ra cảm giác ưu việt hơn.

Đúng vậy, nàng vĩnh viễn cao hơn Cố Khinh Chu một đầu, Cố Khinh Chu theo cũng không kịp.

Tần Tranh Tranh cũng cảm thấy Cố Tương đem so với Cố Khinh Chu thật không đúng tí nào, khẽ cười cười.

Da thảo thật là đẹp mắt, Tần Tranh Tranh khi còn nhỏ hy vọng nhất là có một bộ da thảo tôn quý như vậy, đáng tiếc khi đó nghèo, ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể nhìn mẫu thân của Cố Khinh Chu - Tôn Khởi La mặc những bộ tôn quý.

Hiện tại, Trần Tranh Tranh xem nhi nữ của bà ta là Cố Khinh Chu ăn mặc như vậy, quả nhiên là báo ứng khó chịu, ngực Tần Tranh Tranh tích tụ toàn ác khí, rốt cuộc lộ ra tới vài phần.

"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!"* Tần Tranh Tranh lạnh lùng hết giận, "Nhớ trước đây ta ở nhờ Tôn gia, tiện nhân Tôn Khởi La kia cả ngày diện quần áo đẹp đẽ quý giá ở trước mặt ta khiến ta lóa mắt. Hiện giờ, đến phiên nữ nhi của ả mặc đến ma còn không thèm nhìn, quả nhiên là ông trời có mắt a."
(* Theo mình thì dòng Hoàng Hà có chu kì thay đổi là 60 năm. Một vùng ở gần sông, sẽ có ba mươi năm ở bờ bên đông, ba mươi năm ở bờ bên tây. Đại khái giống như "ngựa đá sang sông" vậy, lúc này lúc khác)

Tâm tình non nớt buồn cười cái hư vinh của Tần Tranh Tranh, được việc thỏa mãn cực đại.

Tâm tình Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương quả không tồi, Cố Khinh Chu buông rũ đôi mắt, cùng nhau lên ô tô.

Tam di thái Tô Tô đứng ở lầu 2 phòng mình, dựa nghiêng đầu vào bức màn nhung vải màu xanh biếc miêu tả, chậm rãi thưởng thức bức màn nùng tua, từng cây bình loát, lại lộng loạn, như thế lặp lại.

Tận mắt nhìn thấy Tần Tranh Tranh mang bọn nhỏ ra cửa, Tam di thái lắc đầu cười.

Cố gia có cô hầu gái mười sáu mười bảy tuổi, chính Tam di thái Tô Tô mang đến, tên Diệu Nhi.

Diệu Nhi hỏi Tam di thái: "Di thái thái cười gì vậy?"

Tam di thái nhấp môi, chỉ hướng chiếc ô tô ở xa, nói: "Cười bọn họ ngốc!"

"Ai ngốc a?"

"Mẹ con họ tự do mình là đúng." Tam di thái nói, "Trong mắt Lão nhân gia, trang phục hơn phân nửa đều là kiểu cũ, nếu hai vị tiểu thư đều mặc da thảo đi, lão thái thái sẽ không nói cái gì. Nhưng Khinh Chu mặc nghiêng khâm sam, còn Tương Tương mặc một bộ da thảo, khẳng định chắc chắn bị Tư lão thái thái ghét bỏ."

"Cũng đúng, lão nhân gia đều không quen nhìn nữ nhân hiện tại, nữ tử uốn tóc, mặc da thảo." Diệu Nhi cười nói.

Tam di thái tươi cười càng sâu.

"Tỷ tỷ, Khinh Chu tiểu thư mới tới không nói một lời, nhưng nhìn qua rất lợi hại, có phải hay không? Nàng mới trở về mấy ngày, thái thái, Đại tiểu thư, Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư đều ăn đến mệt mỏi." Diệu Nhi nói nhỏ.

Lúc lén lút, Diệu Nhi như cũ kêu Tam di thái là "Tỷ tỷ".

Diệu Nhi là nữ hài tử mồ côi, lúc 5 tuổi ở ven đường xin cơm, thiếu chút nữa bị bọn ăn xin khác đánh chết, lúc ấy Tô Tô 14 tuổi đứng ra bảo vệ nàng, từ đây hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Tô Tô cũng chính là cùng ăn xin.

Tô Tô sau khi trưởng thành, ăn xin không phải kế lâu dài, liền vào phòng khiêu vũ làm vũ nữ. Chỉ tiếc nàng lưu lạc lâu năm, da mặt đen đúa không lộ được vẻ đẹp, thành ra không có gì đặc biệt.

Rồi sau đó gặp Cố Khuê Chương, được Cố Khuê Chương sủng hạnh đến, kim ốc tàng kiều*, làm di thái thái Cố gia.
(*"Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.
Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm.
Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc)

Tô Tô đến Cố gia, cũng mang theo Diệu Nhi như cũ, 2 tỷ muội cũng không tách ra.

"Đúng vậy." Ánh mắt Tô Tô thâm liễm, lẳng lặng nói, "Khinh Chu không đơn giản, tỷ thật thích nàng!"

"Tỷ tỷ, nếu là chúng ta cùng Khinh Chu tiểu thư liên thủ, có hy vọng báo thù hay không?" Diệu Nhi hỏi.

Tô Tô vội trừng mắt nhìn nàng, liếc mắt một cái, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy: "Hư, tiểu tâm tai vách mạch rừng."

Diệu Nhi vội vàng bưng kín miệng, mở mắt, vô tội nhìn Tô Tô.

Cố Khinh Chu đi theo mẹ kế nàng cùng tỷ tỷ ra cửa, ô tô chạy càng ngày càng dầy trong màn mưa, từng đợt gió lớn, ngoài cửa sổ xe mấy giọt mưa tí tách rơi trên mặt đất, tựa một đóa hoa thịnh trán trong suốt.

Huynh đệ song thân của Tư Đốc Quân không ở đốc quân phủ, mà ở tại Pháp Tô Giới - là một toà lâu đài kiểu Pháp.

Tư công quán là hoa viên nhà Tây to như vậy, tường hồng cao cao vi đằng bò đầy tường, tháng chạp trụi lủi; khiến cho cửa sắt càng cao lớn trầm trọng, khí độ uy nghiêm.

Người hầu mở cửa.

Cố Khinh Chu tự mình bung dù, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương dùng chung một cây dù xuống xe, vào Tư công quán.

"Cố thái thái, Cố tiểu thư, mời ngài bên này" Người hầu ra tới nghênh đón, cố ý dẫn đường cho ba mẹ con.

Đường mòn lát đá cẩm thạch, ngày mưa có phần ướt hoạt, Cố Khinh Chu đi được nhưng rất chậm. Hai bên đường mòn là cây sồi xanh lùn lùn, bị nước mưa cọ rửa đến rất sạch sẽ, lá cây nùng lục nùng bích*, tại mùa đông khắc nghiệt này lại khai nở, cảnh đẹp ý vui.
(* Ý là chỉ màu xanh ngọc bích của lá cây)

Vòng qua 2 nơi tiểu lâu, mới đến chỗ Lão thái thái.

Tư lão thái thái ở phía sân sau, là kiểu sân cũ tinh xảo, gian chính có 3 phòng, còn có thêm 4 giang phòng nhỏ hai bên. Song cửa sổ khắc hoa, tuy rằng dùng kính thay thế lưới cửa sổ, nhưng trong phòng bày trí bóng đèn và đồ vật kiểu cũ, hết thảy là vẫn duy trì vẻ cổ xưa của nó.

"Sao nhiều người như vậy?" Vừa vào cửa, Cố Tương liền nhìn thấy chính rất nhiều dáng người qua lại, không khỏi nhíu mày.

Rất nhiều người ở đây, có phần không tốt thi triển tay chân a.

"Từ bao giờ mà mỗi lần đốc quân phu nhân kêu chúng ta tới, lại không để chúng ta có cơ hội đơn độc?" Trong lòng Cố Tương bực bội.

Nàng đã nhận ra đốc quân phu nhân muốn chơi đùa bọn họ, cố tình có ý đồ với Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh, cũng chỉ có thể thuận theo trò chơi của đốc quân phu nhân.

Hầu gái dẫn đường giải thích, nói: "Lão thái thái rạng sáng tối hôm qua lại phát bệnh, nên mời bác sĩ đến bắt mạch, Cố thái thái Cố tiểu thư bên này."

Nói xong, liền đem 3 người các nàng đưa tới tiểu nhĩ phòng đãi khách.

"Lão thái thái khi nào mới gặp chúng ta a?" Cố Tương lôi kéo hầu gái hỏi.

Hầu gái khẽ cười, nói: "Yên tâm, một lát liền có thể gặp ngài."

"Lão thái thái có sao không?" Cố Khinh Chu hỏi.

"Đã có bác sĩ rồi, Cố tiểu thư thật có lòng." Hầu gái cười nói.

Sau khi hầu gái phân phó bưng trà lên, tự mình vào chính đường, thấy đốc quân phu nhân liền lên tiếng gọi, nói người nhà Cố gia tới.

Ngoài phòng mưa gió chưa giảm, trong phòng có lò sưởi, lò cháy rực đầy ấm áp, Cố Khinh Chu thưởng trà, chậm rãi uống lên mấy ngụm, ánh mắt lướt qua song cửa sổ, đầu bên ngoài là chính đường.

Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương lẩm bẩm kề tai nói nhỏ, Cố Khinh Chu cũng không hề hứng thú.

Ước chừng công phu hai ngọn trà, đốc quân phủ Tam tiểu thư Tư Quỳnh Chi tiến vào, cười khanh khách nhìn Tần Tranh Tranh nói: "Cố thái thái, tổ mẫu ta nói muốn gặp các người, mau theo ta đi."

Tư Quỳnh Chi nhã nhặn lịch sự ôn nhu, nhìn như nhất phái hòa thuận, nhưng kỳ thật không mừng Cố Khinh Chu cùng Cố Tương, cũng không xem như có mặt các nàng, liền nhanh xuyên qua hành lang gấp khúc tới phòng chính.

Cố Tương tiến lên vài bước, bỏ lại Cố Khinh Chu ở phía sau.

"Ta bề ngoài xinh đẹp, lát nữa lão thái thái gặp ta trước, chỉ sợ rốt cuộc không có cách nào thích Cố Khinh Chu." Cố Tương thực tự tin.

Tần Tranh Tranh cũng có sách lược, bước đến ngăn trở Cố Khinh Chu.

Vì thế, Cố Khinh Chu bị cho đi sau cùng, khóe môi nàng khẽ nhúc nhích, cũng không có để ý, mà là yên lặng theo ở phía sau.

Lão thái thái nằm, Tư phu nhân đang ở trước giường hầu bệnh, Tư Đốc Quân đứng ở bên cạnh nói chuyện, những người khác của Tư gia đều ở chính đường tiếp đãi bác sĩ.

Tư lão thái dựa vào gối tựa, nửa ngồi.

Tư Quỳnh Chi dẫn theo người của Cố gia tiến vào, Cố Tương đi ở đằng trước, gấp không chờ nổi hô: "Lão phu nhân!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net