Chương 24: Phương thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Đốc Quân lực bài chúng nghị, dùng phương thuốc của Cố Khinh Chu.

Vì thế, Cố Khinh Chu nói "Lý uống canh".*
( * từ chuyên ngành y. Mình không hiểu nên giữ nguyên)

Lý uống canh không phải là phương pháp trị thương hàn, mà là trị liệu khí hư tim phổi.

Cố Khinh Chu nhận định, bệnh trạng phát bệnh run rẩy của Tư lão thái thái tuy rằng giống thương hàn, nhưng nguyên nhân bệnh lại là khí hư ở tim phổi làm cho khí huyết không thông, mà khi trúng gió thì khí huyết suy yếu.

Nhóm quân y một hai đều nói "thương hàn". Lấy ý nghĩ đó mà trị cho lão thái thái, mới thật là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, đem khí huyết lão thái thái trị đến càng hư nhược rồi.

Lâu dần đi xuống, thật sự cũng sẽ thành thương hàn!

Chữa bệnh không thể chậm trễ, bệnh tình trong nháy mắt sẽ vạn biến, Cố Khinh Chu không thể nhìn bọn họ lăn lộn với lão thái thái.

Đi nước Đức?

Với cái thân thể này của Lão thái thái, có thể đến được tới đất của nước Đức hay không thì còn phải xem lại.

"Quế chi hai tiền, gừng khô năm tiền, bạch thuật bốn tiền, phục linh hai tiền, cam thảo nướng hai tiền, hậu phác một tiền, trần bì một tiền nửa, bạch thược nhị tiền."

Cố Khinh Chu bốc thuốc, giao cho Tư Đốc Quân.

Tư Đốc Quân đưa cho Hồ quân y xem qua.

Hồ quân y cầm ở trong tay nhìn kỹ, trong lòng tường tận: Đây thật là một phương thuốc thực thành thục, dùng thuốc một phân không nhiều quá, một phân cũng không ít quá.

Phương thuốc quế chi cùng gừng khô, có thể trợ tim phổi cường tráng; bạch thuật, phục linh, cam thảo nướng kiện tì lợi ướt, hậu phác có thể khiến cho dạ dày thông khí.

Cố Khinh Chu nói lão phu nhân là khí hứ tim phổi làm cho tì vị suy yếu, cho nên khí huyết sinh hóa không được. Phương thuốc tốt này của nàng, chính là đúng bệnh hốt thuốc.

"Đốc quân, đây là phương thuốc tốt, thật là trị khí hư tim phổi. Đối với lão phu nhân hữu hiệu hay không còn phải xem, thuộc hạ không dám nói bừa." Hồ quân y nói.

"Cách bốc thuốc này liều thuốc như thế nào?" Tư Đốc Quân hỏi.

"Liều thuốc vừa vặn tốt." Hồ quân y nói, "Đốc quân, ngài luôn mãi chú ý, đừng để lão phu nhân chịu khổ, người tuổi tác đã lớn như vậy rồi."

Tư Đốc Quân lại hạ quyết tâm.

"Thuốc này uống 10 ngày, bệnh lão phu nhân có thể khỏi hẳn." Cố Khinh Chu cam đoan, nói.

Lời này nói có phần khác người thường.

Cho dù là danh y, cũng tuyệt không nói chắc chắn đến vậy. Nếu là 10 ngày không có tốt, chẳng phải ám chỉ là phương lừa gạt?

Hồ quân y nhìn tiểu cô nương này, kinh hồn táng đảm, không biết đốc quân cùng lão phu nhân vì sao một hai phải dùng thuốc của nàng.

Từ Tư công quán rời đi, mưa đã tạnh, trong không khí lưu chuyển lạnh lẽo, tay Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương đông lạnh đến đỏ bừng, đều bỏ ở trong tay áo.

Sắc mặt Tần Tranh Tranh đặc biệt khó coi.

Ở trên xe, Tần Tranh Tranh một câu cũng chưa nói.

Cố Tương hẳn oán giận rất nhiều: "Khinh Chu, ngươi làm đến quá nổi bật! Lỡ như trị chết Tư lão thái thái, cả nhà chúng ta đều đừng hòng sống! Nếu đốc quân không giết chúng ta, cũng sanh sự đem phụ thân ném đi, vậy ai sẽ nuôi chúng ta?"

Sắc mặt Tần Tranh Tranh càng thêm xanh mét.

Về đến nhà, Tần Tranh Tranh trực tiếp đi gặp Cố Khuê Chương, cảm xúc kích động lại phẫn nộ, đem sự tình nói một lần: "....... Nó muốn đem chúng ta đẩy vào vực sâu vạn trượng!"

Ở trong mắt Tần Tranh Tranh, nàng chỉ là một tiểu nha đầu ở nông thôn, liền sống còn không đủ sống, dựa vào cái gì biết y thuật?

Tư Đốc Quân cùng Tư lão thái thái tin tưởng nàng, đúng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, không thấy được vài vị quân y kinh nghiệm phong phú kia đều lo đến đỏ mắt sao?

Có thể thấy được, phương thuốc của Cố Khinh Chu nhất định sẽ hại chết Tư lão thái thái!

Tất cả mọi người Cố gia cũng sẽ chôn cùng!

"Thật vậy ư?" Cố Khuê Chương cũng bị dọa sợ, "Khinh Chu thật sự biết bốc thuốc cho Tư lão thái thái?"

"Cũng không phải sao!" Tần Tranh Tranh nói, lại đem lời quân y Tư gia nói, thuật lại một lần.

"Nó điên rồi sao?" Cố Khuê Chương cũng giận dữ, "Mẹ nó*, nó là muốn hại chết lão tử sao?"
(* lời chửi tục)

"Lão gia, nó lần này thật là quá ngu xuẩn, quân y một mực ám chỉ nó, chúng ta cũng lần lượt ngăn trở nó, nó vẫn khăng khăng một hướng! Lão gia, ngài tin tưởng vào y thuật của một hài tử hơn 15 tuổi sao?" Tần Tranh Tranh vô cùng đau đớn, "Phương thuốc có rồi, nói không chừng một chút nữa thuốc uống rồi, chúng ta cũng không cứu nổi, lão gia."

Dứt lời, nước mắt Tần Tranh Tranh rào rạt lăn xuống, thương tâm cực kỳ.

Cố Khuê Chương giận dữ, tiến lên lầu vọt vào phòng Cố Khinh Chu.

Ông ta chỉ vào mặt Cố Khinh Chu, mắng to: "Thứ hỗn trướng*, ngươi còn không biết nặng nhẹ? Tính mạng lão tử thân gia, đều bị ngươi hại hết!"
(* Ý chỉ con người xấc xược, hỗn láo, khốn nạn, khốn kiếp, hỗn xược làm loạn,... Nói chung là chỉ một con người vô cùng xấu xa)

Bên ngoài cả nhà đều lắng nghe.

Cố Khuê Chương muốn đánh Cố Khinh Chu, nhưng lý trí lại khắc chế, chỉ là đem bàn trang điểm của Cố Khinh Chu đập nát.

"Mang nó xuống tầng hầm!" Cố Khuê Chương gọi người hầu, "Không được cho nó cơm ăn, chờ đến lúc người của đốc quân phủ tới, hy vọng đừng liên lụy chúng ta!"

Cố Khinh Chu không khóc không nháo, cũng không giải thích, tùy ý để người hầu đem nàng đến tầng hầm ngầm ẩm ướt bên dưới.

Nàng dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt bàn ở tầng hầm ngầm, là một lớp tro bụi. Trên mặt đất một cái lại một cái, họa mặc no bút hàm, trong bóng đêm nàng mỉm cười chợt lóe rồi vụt tắt.

Những người khác ở Cố công quán đều nghe Cố Khinh Chu gặp rắc rối, khả năng sẽ mang cho họ tai ương ngập đầu, đều có chút khẩn trương.

"....... Là Khinh Chu a, nó một hai muốn chữa bệnh cho Tư lão thái thái, Tư lão thái thái phỏng chừng không giữ được mấy ngày rồi." Cố Tương nói cho đệ đệ muội muội.

"Lúc này có thể đem ả ta đi chầu trời đi!" Cố Anh hừ lạnh.

"Đem ả đánh chết giao cho đốc quân phủ, đốc quân phủ có thể bỏ qua cho cả nhà chúng ta hay không?" Cố Duy hỏi.

Cánh tay Cố Duy vẫn chưa khỏi, còn đeo dây cột.

"Ai biết được, còn phải xem tâm tình đốc quân như thế nào." Cố Tương thở dài.

Trong lúc nhất thời, cả nhà đều hận Cố Khinh Chu.

Chỉ có Tam di thái Tô Tô không tin.

"Khinh Chu không phải là hài tử thiếu kiên nhẫn như vậy." Tam di thái nói với Diệu Nhi, "Muội hãy lặng lẽ lén lấy mấy cái bánh bao cho nàng ấy, dưới tầng hầm ngầm lạnh lẽo, chịu đói chịu lạnh, sẽ lạnh chết người."

"Nàng ấy sẽ không sao đâu, tỷ tỷ." Diệu Nhi nói, "Nếu như bị lão gia phát hiện chúng ta tiếp tế cho Khinh Chu, chúng ta cũng không sống được, đáng sao?"

"Đáng!" Tam di thái nói, "Khinh Chu là vật quý trong ao, chúng ta có thể báo thù rửa nhục hay không, về sau đều phải nhờ vào nàng ấy dìu dắt."

Diệu Nhi đối với Tam di thái tin tưởng không nghi ngờ, vào lúc nửa đêm, trộm 4 cái bánh bao thịt đem đến cho Cố Khinh Chu.

Bánh bao thịt vẫn còn ấm.

Cố Khinh Chu tiếp nhận, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, thật sự đói cực kỳ, cả người đông cứng đến lạnh lẽo.

"Thay ta cám ơn Tam di thái." Mồm miệng Cố Khinh Chu mơ hồ không nói rõ.

Cố Thiệu cũng trộm bánh cho Cố Khinh Chu, kết quả hắn tay chân chậm chạp, bị người hầu phát hiện.

Người hầu nói cho Tần Tranh Tranh.

Tần Tranh Tranh tức giận đến mức muốn đánh Cố Thiệu: "Thứ ăn cây táo, rào cây sung, nó là cái gì của ngươi, cái gì mà quan hệ huyết thống muội tử?"

Cố Khuê Chương cũng quát lớn Cố Thiệu.

Tới ngày thứ tư, đốc quân phủ có 2 chiếc ô tô, ngừng ở trước cửa Cố công quán.

Cố Khuê Chương vừa lúc ở nhà, lập tức sợ tới mức chân cẳng mềm nhũn. Xong rồi, đốc quân phủ tới xét nhà bắt người!

Cố Tương có điểm hưng phấn: "Tiền đồ phụ thân thì không biết, nhưng Cố Khinh Chu thì hoàn toàn xong rồi! Cái con nha đầu chướng mắt kia, rốt cuộc cũng bị diệt trừ!"

Cái đứa ngu xuẩn, nặng nhẹ còn chẳng phân biệt.

Xuống xe, là phó quan thân cận nhất của đốc quân, vừa vào cửa liền thấy thần sắc khẩn trương của Cố Khuê Chương, phó quan liền cười, hòa hoãn không khí, sau đó nhìn Cố Khuê Chương cúi chào: "Cố tiên sinh, ta phụng mệnh đốc quân tới đón Khinh Chu tiểu thư."

Mọi người ở Cố công quán đều xuống tới lầu, thần sắc khác nhau.

Cố Khuê Chương nói: "Vâng vâng, xin trưởng quan chờ một lát, ta đã xử phạt nó, bắt nó nhịn đói 3 ngày. Ngài đưa nó đi, nói với đốc quân, muốn trút giận hay muốn đánh chết như thế nào, Cố gia tuyệt đối không truy cứu!"

"Cái gì?" Phó quan chấn động, "Ngươi...... Ngươi bỏ đói Khinh Chu tiểu thư 3 ngày?"

"Đúng vậy, nó gây ra chuyện lớn!" Cố Khuê Chương thần sắc bi thương, "Lão phu nhân người........"

"Lão phu nhân bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, Khinh Chu tiểu thư lập công lớn, đốc quân thật tình muốn mời Khinh Chu tiểu thư đi tái khám, ngươi dám nói là đem Khinh Chu tiểu thư bỏ đói?" Vẻ mặt phó quan nghiêm khắc.

Chân cẳng Cố Khuê Chương mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.
Lão phu nhân bệnh tình chuyển biến tốt đẹp?

Phương thuốc của Cố Khinh Chu hữu dụng?

Sao có thể!

Không chỉ là Cố Khuê Chương, chỗ Tần Tranh Tranh trên cầu thang trên lầu cùng Cố Tương, trong lúc nhất thời mặt cắt không còn chút máu!

Chuyện này là không có khả năng!

Đây là gặp quỷ sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net