Chương 27: Tái ngộ thiếu soái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc sau phương thuốc của Cố Khinh Chu có tác dụng, viện quân y bên kia có vài tên quân y, bao gồm Hồ quân y chủ trị bệnh tình cho Tư lão thái thái, mỗi người đều đứng ngồi không yên.

Bọn họ khó thoát tội này.

Tư lão thái thái khẳng định tức chết rồi, Tư Đốc Quân chỉ sợ cũng tức giận.

Tới ngày thứ mười rồi, Tư lão thái thái hoàn toàn khỏi hẳn, y thuật của Cố Khinh Chu thật lợi hại, lợi hại đến nỗi nhóm quân y thập phần không có năng lực, đám quân y liền biết được, tiền đồ bọn họ đến đường cùng rồi.

"Đốc quân sẽ đem chúng ta giao cho nhà giam sao?" Tô quân y hỏi.

Tô quân y là vị bác sĩ chủ trị cho lão thái thái gần đây, thái thái ông ta mới vừa sinh cho ông ta một đại tiểu tử béo tốt, cho nên ông ta rất quý tính mệnh.

Nhắc tới nhà giam Quân Chính phủ, đám quân y mỗi người đều có tật giật mình.

Trước đó không lâu, đại thiếu soái đốc quân phủ - Tư Hành Bái đi ra ngoài, gặp thích khách, mà thích khách tuyệt nhiên manh động dùng danh nghĩa của Quân Chính phủ, làm Tư thiếu soái cảm thấy có mờ ám rất sâu.

Lúc sau bắt được thích khách, Tư Hành Bái ngang nhiên lột da người sống để lấy khẩu cung.

Việc này ở trong quân truyền ra, đốc quân rất giận dữ, nói đại thiếu gia quá mức tàn bạo.

Tuy là như thế, mỗi người đều biết được, nhà giam Quân Chính phủ là có vào không có ra, có thể ví là địa ngục trần gian.

Vào nhà giam, bức đến chết cũng không thể bước một ngón chân ra, nó so với nhà giam Cảnh Bị Thính là vậy nhưng lợi hại hơn gấp trăm lần.

"Đừng tự hù dọa chính mình!" Hồ quân y nhíu mày nhắc nhở.

Lúc hoàng hôn, đốc quân phái người tới mời chư vị quân y, đi đốc quân phủ nói chuyện.

Quả nhiên tới rồi!

Vài vị quân y chân run như lục lạc.

"Chư vị, các ngươi đến lúc đó hãy đem trách nhiệm đẩy cho Hồ mỗ." Hồ quân y đứng lên, mở ra một hội nghị nhỏ.

"Này sao được, là chúng ta 5 người cùng nhau chẩn bệnh." Tô quân y không đồng ý trước.

"Đúng vậy, viện trưởng, không phải ngài sai một mình."

Hồ quân y lại xua xua tay, nhìn bọn họ nói: "Ta cùng đốc quân có chút giao tình, chẳng sợ đem ta giam lại, thì cũng có thể tha ta một mạng. Huống hồ, các ngươi đều là trụ cột quân y viện, bệnh viện không thể thiếu các ngươi. Đốc quân đến lúc đó phạt ta không phạt các ngươi, ngài cũng khó xử. Vẫn là để ta một mình gánh vác."

Mọi người còn muốn khuyên nhưng Hồ quân y đi trước ra ngoài, hướng đến đốc quân phủ mà đi.

Tới đốc quân phủ rồi, Tư Đốc Quân lại là vẻ mặt ôn hoà, nhìn mọi người, nói: "Cố tiểu thư là thay các ngươi cầu xin......."

Cố tiểu thư là ai, quân y hiện tại đã biết được, lai lịch chính là vị hôn thê của nhị thiếu soái, chẳng trách được đốc quân cùng lão thái thái tin tưởng nàng.

Tư Đốc Quân có hai nhi tử, trưởng tử thường ở trong quân đội, uy vọng rất cao; Nhị tử niệm thư ở nước Đức, nghe nói niệm thư chính là trường quân đội, bản lĩnh như thế nào mọi người còn không biết.

Cố Khinh Chu chính là vị hôn thê của người thiếu soái ở nước Đức xa xôi kia.

"....... Các ngươi chăm sóc lão thái thái cũng tận tâm, không chữa khỏi cũng không phải lỗi của các ngươi. Cố tiểu thư cũng nói, đúng là bởi vì các ngươi không chữa khỏi, con bé mới dám xác định là không phải thương hàn, các ngươi cũng là lót đường cho nó, ưu khuyết điểm để làm tốt như vậy." Tư Đốc Quân tiếp tục nói.

Chư vị quân y nghe xong, trong lòng rất cảm động, đồng thời lại hổ thẹn: Nhìn xem, Cố tiểu thư nhân gia này không phân lòng dạ, bọn họ thật so không được!

"Đa tạ đốc quân!" Hồ quân y dẫn đầu, cùng Tư Đốc Quân nói lời cảm tạ, sau đó lại khen Cố Khinh Chu, "Cố tiểu thư thật rộng lượng khoan dung, có khí khái lớn của một bực y nhân, tương lai nhất định là một thần y!"

Tư Đốc Quân nghe xong thực thoải mái, có phần vinh dự.

Mười mấy năm trước tùy tùy tiện tiện định ra chung thân, không nghĩ tới lại tìm cho Nhị nhi tử một thê tử bảo bối như vậy, Tư Đốc Quân rất đắc ý, ông ta thật quá tinh mắt.

Bọn họ còn đang nói thì phó quan tiến vào, ở bên tai Tư Đốc Quân nói thầm.

Thần sắc Tư Đốc Quân lập tức thu vào.

"Đều trở về hết đi, quân y viện còn dựa vào chư vị, lần này chỉ là một sai lầm, chuyện cũ sẽ bỏ qua, nhưng không thể lại có lần sau." Tư Đốc Quân nói.

Mọi người cùng khấu tạ, chào theo nghi thức tiêu chuẩn của quân đội, lúc sau mới lui ra ngoài.

Bọn họ xuống lầu, ở trong đại sảnh gặp liền Tư gia đại thiếu soái - Tư Hành Bái.

Tư Hành Bái là trưởng tử đốc quân, cũng là nhi tử đốc quân do người vợ chính thức đã mất sinh ra, năm nay 25 tuổi. Hắn từ nhỏ đã ở trong quân đội, có dũng có mưu, làm người cũng tàn nhẫn độc ác.

Chỉ là, bề ngoài hắn sinh ra đã tuấn mạo lãng tử khí thế bất phàm, chẳng qua là tùy ý ngồi ở trên sofa, cũng là dáng người ưu nhã, khí độ lỗi lạc, vượt xa các vị công tử khác.

Nếu không hiểu rõ, còn tưởng hắn là tay ăn chơi sành sỏi.

"Thiếu soái!" Nhóm quân y nhất nhất hành lễ, trong lòng thực tôn kính vị thiếu soái này.

Tư Hành Bái tuy rằng kiêu căng hỗn trướng* nhưng lại rất kính trọng quân nhân. Đối mặt với quân y, hắn thu hồi vẻ ngạo mạn, đứng dậy đáp lễ, thái độ khiêm tốn nói: "Chư vị đều tới đây là ai bị bệnh vậy?"
(* Có nghĩa là: vô liêm sỉ; hèn mạt; khốn nạn, lưu manh...  Kiểu vậy :/ ôi nam chính của tui T-T)

Lần trước Tư Hành Bái ở nhà giam Quân Chính phủ lột da người sống. Lúc sau, Tư Đốc Quân giận dữ, cũng đem hắn tới nhà giam, đóng cửa nửa tháng, hôm nay mới thả ra.

Hắn ở nhà lao lâu ngày, quân trang trên người dơ hề hề, nhưng vẫn là khí độ không kềm được, không có lấy nửa phần cảm giác nghèo túng.

Tư Hành Bái loại người này, trời sinh ra đã là một quân thần, toàn thân tản mát lại quyết đoán, cùng với phụ thân hắn - Tư Đốc Quân đúng là không phân cao thấp, hắn mới chính là người giống Tư Đốc Quân nhất.

"Là lão thái thái." Hồ quân y nói.

Thần sắc Tư Hành Bái căng thẳng: "Lão thái thái bị bệnh sao?"

Hắn cùng nội tổ mẫu của hắn cảm tình sâu nhất, hơn hẳn bất cứ người nào. Hắn lúc trước đi ra ngoài bị ám sát, lúc sau tìm ra hung thủ, lại bị phụ thân hắn đem đến nhà giam, thật lâu rồi không đi Tư công quán thăm nội tổ mẫu hắn, cũng không biết tổ mẫu lại bị bệnh.

Tư Hành Bái nhìn thấy mọi người hơi gật đầu, xoay người định đi, đi Tư công quán xem nội tổ mẫu của hắn.

"Nghịch tử, ngươi đứng lại!" Tư Đốc Quân đứng ở mặt sau lan can màu trắng ngà ở lầu 2, lạnh giọng quát lớn về phía cửa mà Tư Hành Bái muốn ra.

Tư Hành Bái phảng phất giống như không nghe thấy, xoải bước đi ra ngoài, tiếng bước chân quân ủng trầm trọng quanh quẩn ở trong toàn bộ đại sảnh.

Cửa chiếc ô tô Oss đinh mở ra, Tư Hành Bái lên xe, điên cuồng dẫm chân ga, sau hồi đấu đá lung tung, đã tới Tư công quán.

Hôm nay sáng sủa, bầu trời xanh vạn dặm không mây.

Nắng gắt ấm áp nắng gắt chiếu vào, giống như mặt đất được mặc vào kiện cẩm y hoa lệ, chiếu lên trên người thật ấm áp.

Cố Khinh Chu cuối cùng cũng tái khám cho lão thái thái xong, thấy lão thái thái khôi phục rất khá, nàng liền đưa lão thái thái ra đình viện tản bộ.

Ánh mặt trời dừng lại trên những sợi tóc thanh lụa trên đỉnh đầu nàng, phát ra ánh sáng thanh nhuận, nàng tuổi trẻ non nớt mà nói, tựa như hoa đào mới nở nhuỵ, nộn hồng mềm nhẹ.

"Lão thái thái, ngài về sau mỗi ngày đều phải tản bộ nhiều." Cố Khinh Chu nói.

"Ngươi mỗi ngày tới dẫn ta đi, ta liền vui mà tản bộ." Lão thái thái cười khẽ.

Bọn họ cười nói, liền nghe một trận tiếng bước chân dồn dập, vội vội vàng vàng kêu lên: "Tổ mẫu, tổ mẫu!"

Lão thái thái nhận ra thanh âm, tức khắc rất vui mừng: "Ai da, là Bái nhi tới!"

Cố Khinh Chu không biết là ai, tò mò theo tiếng vọng tới, liền nhìn thấy một nam nhân dáng người cao lớn oai hùng, ăn mặc một kiện quân trang dơ loạn, tóc ngắn ngủn hỗn độn, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, huân chương trên quân phục hắn tỏa ra ánh hào quang chước mục.

Bước chân Cố Khinh Chu liền không vững, thiếu chút nữa mềm ra.

Thân hình nàng trong nháy mắt cứng đờ, không thể động đậy: Là hắn, cái tên biến thái lột da người sống kia!

"Bái nhi!" Lão thái thái cao hứng.

Tư Hành Bái ở trước mặt lão thái thái chào hỏi, trên dưới đánh giá lão thái thái, cười nói: "Tổ mẫu, bọn họ nói nội bị bệnh, con thấy nội khá tốt, khỏe mạnh quắc thước!"

Lão thái thái cười ha ha, tâm tình thập phần sung sướng, có thể thấy được bà thích Tư Hành Bái đến cỡ nào.

"Đều là công lao của Khinh Chu. Không có Khinh Chu a, bọn họ liền đem tổ mẫu của con đưa đến nước Đức rồi. Nội không đi, nội còn không có nhìn thấy bảo bối tôn tử của nội cưới vợ mà!" Lão thái thái cười nói, quay đầu đi nhìn xem Khinh Chu.

Ánh mắt Tư Hành Bái cũng thuận thế mà dừng trên người Cố Khinh Chu. Phía trước Cố Khinh Chu là ánh sáng chói mắt, Tư Hành Bái lúc trước không thấy rõ khuôn mặt nàng, hiện giờ mới nhìn thấy.

Hắn môi mỏng hơi nhấp, hô hấp lỡ nhịp: "Khinh Chu? Là ngươi a?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net