Chương 30: Mẹ kế giấu diếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Tam Nương có hai nhi nữ, ba nhi tử, bọn họ đều thực thích Cố Khinh Chu, đặc biệt là trưởng nữ của Mộ Tam Nương - Hà Vi, lúc nào cũng một tiếng tỷ tỷ a hai tiếng cũng là tỷ tỷ a, làm Cố Khinh Chu cảm nhận được không khí gia đình ấm áp.

Hà Vi 13 tuổi, khuôn mặt nhỏ non nớt sớm đã có nét đẹp của người trưởng thành, nha đầu này đối Cố Khinh Chu nói: "Từ mới sinh ra muội đã là trưởng tỷ, đều phải thương đệ đệ muội muội, hiện tại đã có tỷ tỷ thương muội."

Nàng dựa vào Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu trong lòng kiên định.

Mỗi lần đến Hà gia, tâm tình đều thực sự rất tốt, chỉ tiếc không thể cùng Hà gia cùng nhau ăn tết.

Khi rời Hà gia, nhìn thấy tiểu nhị mới vào của Hà gia đang ở đại đường sửa cái bàn, bước chân Cố Khinh Chu dừng lại.

Hạ Vi lặng lẽ nhìn Cố Khinh Chu nói: "A Mộc sinh ra đã thật là đẹp mắt, vóc dáng lại cao lớn, bờ vai rộng, làm cái gì cũng được, vậy mà huynh ấy đột nhiên muốn làm tiểu nhị, lại mệt lại khổ."

Nghĩ lại lại tiếc nuối lắc đầu, một tiểu đại nhân miệng lưỡi nói, "Đáng tiếc hắn là người câm......"

A Mộc, là tên mà Hà gia đặt cho tiểu nhị này, tiểu nhị tên thật gọi là gì, cũng hỏi không ra được.

A Mộc thực cần mẫn, vùi đầu làm việc không oán gian khổ, Hà chưởng quầy thực thích hắn, Mộ Tam Nương cùng bọn nhỏ đều cảm thấy hắn không tồi, chỉ tiếc hắn là người câm, bằng không dưỡng mấy năm, đưa tới cửa làm con rể cũng được.

"Hắn không phải trời sinh ra đã câm." Cố Khinh Chu cười nói, "Có lẽ là sinh bệnh chăng?"

A Mộc có thể nghe được, nhưng hắn phảng phất giống như không nghe thấy, tiếp tục gõ cái chân bàn, thái độ lạnh nhạt.

"Phụ thân muội nói, là có bệnh mất tiếng, chỉ là A Mộc không muốn cho phụ thân muội bắt mạch, không biết huynh ấy rốt cuộc bệnh gì." Hà Vi nói.

Cố Khinh Chu gật đầu, ngoái đầu nhìn lại A Mộc, trong lòng tường tận.

Rồi sau đó cũng đến đêm giao thừa, Cố Khinh Chu đều không có ra cửa.

Không khí trong nhà rất quái dị.

Cố Khuê Chương lúc trước thực tức giận Tần Tranh Tranh cùng đám nhi nữ của ông ta, nhưng sau khi ông ta gặp được Tư Đốc Quân, cùng Tư Đốc Quân trò chuyện với nhau thật vui, mơ hồ thật sự đúng là thông gia, ông ta lại đắc ý lên.

Vừa được ý, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương gây họa cho ông ta, ông ta cũng hoàn toàn quên mất.

Bọn họ rốt cuộc vẫn là người một nhà, Cố Khuê Chương vẫn là rất thương Cố Tương, cũng đối với Tần Tranh Tranh có cảm tình.

Tần Tranh Tranh lại một lần nữa đáp gió Tây, Cố Khuê Chương từ phòng của Tam di thái phòng, dọn về phòng của Tần Tranh Tranh.

Cố Tương cùng Cố Duy, Cố Anh đi ra ngoài đặt may sườn xám, Tần Tranh Tranh cũng đưa cho Cố Khinh Chu hai bộ sườn xám kẹp miên, mua cái áo khoác lông chồn trung đẳng, hai cái áo cộc tay, dự bị đón Tết âm lịch mặc.

"Thái thái thực sự keo kiệt." Tam di thái cười lạnh, "Bọn họ đều đặt mua đến mãn rương mãn quầy,* xong rồi mua vài món xiêm y này để tống cổ ngươi."
(* Ý là mua rất nhiều không đếm xuể đến nỗi mua gần như hết cửa hàng của người khác)

"Ta không sao cả, ta ở nông thôn cũng có mang theo y phục đến đây." Cố Khinh Chu mỉm cười.

Tam di thái lại khó chịu.

Vì thế, Tam di thái ở bên tai Cố Khuê Chương thổi bên gối phong,* khiến Cố Khuê Chương lấy ra một số tiền, đưa cho Cố Khinh Chu mua thêm y phục.
(* Ý là lúc ngủ cùng nhau trên giường thỏ thẻ nói ngọt cầu xin)

"Khinh Chu là vị hôn thê của Tư thiếu soái, lại ăn mặc keo kiệt như vậy, Tư Đốc Quân nghe nói chỉ sợ không cao hứng. Ăn tết là thời điểm đi thăm bằng hữu thân thích, ít nhiều cũng phải nhìn vừa mắt a." Tam di thái ngồi ở trong lòng ngực của Cố Khuê Chương nói.

Cố Khuê Chương miết bộ ngực mềm mại của Tam di thái nói: "Vẫn là nàng hiểu chuyện, ta cho nàng 100 ngàn tiền, nàng đưa Khinh Chu đặt mua một ít."

Tam di thái nói vâng, ở dưới người Cố Khuê Chương uyển chuyển than nhẹ, làm cho tâm hỏa của Cố Khuê Chương bốc lên, lập tức đem nàng đẩy ngã ở trên bàn sách, một phen kịch liệt **.

Đêm giao thừa, mọi người ăn bữa cơm đoàn viên, Cố Khuê Chương đơn độc tìm Cố Khinh Chu, kêu Cố Khinh Chu đến thư phòng.

"Phụ thân cùng đốc quân có nói qua, thiếu soái còn ở nước ngoài, kế hoạch là năm sau về nước, mấy năm nay con không có việc gì làm thật là nhàm chán, không bằng đi trường học học sách." Cố Khuê Chương nói.

Cố Khinh Chu nhẹ rũ mi mắt.

Nàng còn tính toán chờ qua năm mới mở miệng -- nàng tuyệt nhiên muốn đến trường học, tốt nhất là trường học nữ tử quý tộc, như vậy nàng liền có thể quen biết bạn học, có được quan hệ rộng.

Lý mẫu lúc xưa nói, quan hệ mới chính là tài phú quý giá nhất.

Không nghĩ tới, Tư Đốc Quân thay nàng suy xét tốt như vậy.

Trong lòng Cố Khinh Chu có vài phần khổ sở: Tư Đốc Quân còn không biết tình hình thực tế, liền đem nàng với nhi nữ xem là như nhau. Cố Khinh Chu lớn như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được tình thương của phụ thân, nhưng mà tuyệt nhiên lại đến từ Tư Đốc Quân.

Sóng mắt nàng u đạm thu vào, cảm xúc bất lộ, lẳng lặng nghe Cố Khuê Chương nói, sau đó ứng thanh: "Được."

"Trung học giáo hội Maria rất không tồi, tỷ tỷ con cũng là nơi đó tốt nghiệp, hai muội muội con hiện giờ cũng học ở đó, nữ tu sĩ dạy dỗ nơi đó đều là chỗ quen biết, có thể xếp lớp cho con cao niên cấp." Cố Khuê Chương nói.

Maria là trường học nữ quý tộc tốt nhất Nhạc Thành, là của Cơ Đốc giáo hội mở ra, Cố Khinh Chu sớm đã hỏi thăm qua, chương trình dạy có tiếng Anh, quốc văn, Kinh Thánh, tính toán, gia chính, dương cầm cùng vũ đạo.

Chương trình dạy này, Cố Khinh Chu lúc ở nông thôn, Trương Sở Sở đều đã dạy nàng. Trương Sở Sở cũng là cùng trường học nữ tử quý tộc này tốt nghiệp.

Cố Khinh Chu có nền tảng chút ít, xếp cao niên cấp cũng sẽ không luống cuống.

Cố gia là căn bản không biết đến xếp cao niên cấp, Cố Khuê Chương khoe khoang, đơn giản là nhân tình của Tư Đốc Quân.

"...... Vâng." Cố Khinh Chu lại lần nữa đồng ý.

Nàng ngoan ngoãn nghe lời, Cố Khuê Chương thực vừa lòng.

"Trường học Maria đến đầu tháng 2 mới khai giảng, còn có thời gian một tháng, kêu tỷ tỷ con dạy kèm cho con." Cố Khuê Chương nói.

Cố Khinh Chu mỉm cười: "Tháng giêng xã giao nhiều, tỷ tỷ hiện giờ tốt nghiệp, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có ngóng trông đến tháng giêng để xem náo nhiệt, con sao quấy rầy tỷ ấy được? Không bằng mời giáo viên về nhà dạy."

Mời giáo viên về nhà học phí vô số kể, Cố Khuê Chương do dự.

Rồi sau đó, ông ta nghĩ đến nữ nhi này tương lai sẽ trợ giúp ông ta thăng chức rất nhanh, đầu tư ban đầu ắt là không thể thiếu.

Cố Tương cùng Cố Khinh Chu từng có ân oán, để Cố Tương dạy Cố Khinh Chu, Cố Tương khẳng định không tận tâm, tốt nhất là mời giáo viên về nhà.

Cố Khuê Chương gật gật đầu: "Chờ qua năm lại nói."

Chợt, Cố Khuê Chương đem việc này nói cho Tần Tranh Tranh.

"....... Tết âm lịch liền không cần mua thêm quần áo mới nữa, yến hội cũng chỉ có thể làm hai lần, học phí niệm thư của Khinh Chu, mời giáo viên về nhà là một đống tiền lớn, chúng ta cần đến tiết kiệm một chút." Cố Khuê Chương nói với Tần Tranh Tranh.

Tần Tranh Tranh sửng sốt.

Ánh sáng đèn thủy tinh mềm mại lãnh mị, thần sắc Tần Tranh Tranh ngưng trọng lại hung ác nham hiểm.

"Vâng, lão gia." Bà ta đồng ý, nhưng trong lòng lại là cơn thịnh nộ ngập trời.

Tết âm lịch các đại bách hóa đều có hàng mới, chư vị thái thái thân thích bằng hữu, mời bằng hữu đi dạo phố, tất nhiên là muốn đua đòi, muốn mua thêm da thảo, sườn xám là điều không thiếu được.

Bảo không được mua y phục mới, Tần Tranh Tranh về sau còn có mặt mũi nào mà có chỗ đứng cùng giới quý tộc tử kia? Người khác không nghĩ bà ta nghèo, chỉ nghĩ rằng bà ta ở nhà không có địa vị.

Mà yến hội tháng giêng, Tần Tranh Tranh đã định ra trước nữa năm rồi, vẫn là không thể trốn tránh. Hiện giờ lại muốn bà ta tiết kiệm, kêu bà ta cùng nhóm phu nhân bằng hữu đó như thế nào mà nghị luận?

Tần Tranh Tranh lúc đó hấp thụ không nổi giáo huấn, nhưng không dám chống đối Cố Khuê Chương, trong lòng lại cực kỳ sinh hận.

Hận ngọn nguồn, chính là cái yêu cầu đi niệm thư cùng mời giáo viên của Cố Khinh Chu.

"Định đi học? Ta xem ngươi vẫn là nên tỉnh mộng đi, trong nhà không có tiền nhàn rỗi để mà dưỡng ngươi!" Tần Tranh Tranh lạnh lùng nghĩ.

Mẹ con bọn họ đòi tiền tổ chức yến hội, mua đồ mới, chính là phô trương ra danh viện phu nhân của bọn họ.

Không phải là phô trương, mà chính là tôn nghiêm.

Không có tiền liền không có tôn nghiêm, mà Cố Khinh Chu muốn tham lam đòi số tiền đó để đi học, chính là giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của mẹ con Tần Tranh Tranh.

Tần Tranh Tranh tuyệt đối không thể đáp ứng, bà đã có chủ ý, khiến sách này Cố Khinh Chu học không thành.

Chỉ là, trên mặt Tần Tranh Tranh không lộ nửa phần, vui mừng tuyên bố quyết định của Cố Khuê Chương.

Không mua thêm đồ mới, chỉ làm 2 lần yến hội, tin tức này tựa sét đánh giữa trời quang, làm Cố Tương cùng 2 muội muội, ba người họ đều bị đánh thành ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net