Chương 32: Tặng không đồ vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Khinh Chu đưa tay nhận chiếc vòng cổ vàng của Cố Duy.

Một cái vòng cổ vàng kim óng ánh, có đính theo một cái kim hoa tai hình tròn, nằm ở trong lòng bàn tay mảnh khảnh trắng noãn của Cố Khinh Chu, sáng đến chước mục, đẹp đến tráng lệ.

Cố Khinh Chu đưa mắt nhìn không chớp mắt, trong ánh mắt có mang ý cười.

Ý cười ngầm của nàng có phần mỉa mai, Cố Duy cùng Tần Tranh Tranh lại xem không hiểu.

Cố Khinh Chu nửa rũ mi mắt, khóe môi khẽ nhúc nhích.

Cố Duy nhìn ở trong mắt, cảm thấy Cố Khinh Chu là nhìn thấy vàng thì tâm hoa nộ phóng, liền ở trong lòng cười chê: "Tiểu tiện nhân chưa hiểu việc đời, nhìn thấy vàng liền cao hứng như vậy! Nếu là trường học quý tộc, phần thưởng khóa thủ công cũng sẽ không phải là chiếc vòng cổ vàng kim quý trọng! Ngươi tham lam, sẽ hại chết ngươi!"

Cố Duy môi mỏng vi nhấp, nghiêng trường con ngươi phát ra trở ý quang mang.

Mẫu thân nàng chủ ý thật tốt, Cố Khinh Chu chỉ là một người nhà quê chưa hiểu việc đời, một chút non nớt liền rập bẫy.

Tần Tranh Tranh âm thầm xem Cố Duy gật gật đầu, ý bảo Cố Duy làm thực tốt.

Sau đó, Tần Tranh Tranh lại bĩu môi.

Cố Duy liền tiến lên, nhìn Cố Khinh Chu nói: "Khinh Chu tỷ tỷ, tỷ nếu là không chê, ta giúp tỷ mang lên được chứ?"

Cố Khinh Chu nói: "Được, đa tạ Tam muội muội."

Vàng hơi lạnh, dừng ở trên chiếc cổ trắng tuyết của Cố Khinh Chu, ánh vàng phản xạ lên gương mặt trắng của nàng, không có nửa phần tục khí, ngược lại lại thêm chút hoa thải, đôi mắt nàng chước diễm chết người.

"Thật là đẹp mắt!" Cố Duy thưởng thức, đồng thời hối hận ở trong lòng, nàng cũng rất thích dây chuyền này, đáng tiếc không thể mang đến trường đi học.

Liền tính không thể mang đi ra ngoài, không duyên cớ lại cho Cố Khinh Chu, Cố Duy vẫn là có phần đau khổ.

Hừ, nếu không phải vì trừng trị ngươi, chúng ta hà tất phải tốn vốn gốc? Chờ giải quyết ngươi, mẫu thân ta sẽ mua cho ta 10 cái vòng cổ vàng kim, nhưng đương nhiên, không thể là có cái hình dáng này.

Cố Duy vừa lòng cười khẽ, kế hoạch thực thuận lợi.

Cố Khinh Chu sờ lên chiếc vòng trên cổ mình, cũng ngọt ngào mỉm cười. Ánh mắt của nàng buông xuống, hết thảy giấu ở mi mắt dưới, hoàn toàn không lộ manh mối.

Cố Duy vừa mới đưa chiếc vòng cổ, khi đeo ở cổ Cố Khinh Chu, Cố Tương cũng vào.

Trong tay Cố Tương cầm túi cầm tay, là hàng hiệu Anh Quốc, bằng da thật rất đẹp.

Tam muội Cố Duy khoa trương nói: "A tỷ, tỷ có cái túi cầm tay thật là đẹp mắt, là tặng cho muội sao?"

"Ngươi đừng tưởng bở, đây là cho Khinh Chu!" Cố Tương cùng Cố Duy kẻ xướng người hoạ.

Tần Tranh Tranh ở bên cạnh nói: "Khinh Chu, đi nhân gia làm khách không thể không có túi cầm tay được, hiện tại danh viện, đều lưu hành bộ da thảo, xách túi xách hàng hiệu. Đây là tỷ của ngươi từ Anh quốc mang về đây, mau cầm đi."

"Đa tạ." Cố Khinh Chu lại lần nữa mỉm cười, tươi cười đến tận trời xanh, dường như bị sủng nịnh đến không biết trời cao đất dày, mờ mịt lại ngu ngốc mỉm cười.

Lúc nàng mỉm cười, Cố Tương cùng Cố Duy trao đổi ánh mắt, đáy mắt tỷ muội họ ý cười càng sâu.

Đáng thương cho Cố Khinh Chu, ngươi đời này đại khái là không có phúc hưởng thụ cuộc sống thượng đẳng rồi.

Hôm nay mấy thứ này, coi như là tế phẩm cho ngươi đi!

Cố Tương cùng Cố Duy nhìn nhau cười, kế hoạch của mẫu thân thật tốt, Cố Khinh Chu chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không biết được chính mình sẽ chết như thế nào.

Chờ Cố Khinh Chu giả dạng thỏa đáng, Tứ muội Cố Anh mới cầm đến áo hồ ly cộc tay trắng, không tình nguyện đưa cho Cố Khinh Chu: "Cái này cho tỷ!"

Áo bạch hồ cộc tay trắng tinh, phản chiếu lên mái tóc đen đậm của Cố Khinh Chu, càng làm nàng thêm phần sinh khí hồng nhuận, màu da trắng tuyết, thanh thuần tất cả đều vũ mị.

Cố Khinh Chu giả dạng như vậy, 1 sườn xám da thảo, 1 áo hồ ly cộc tay, tuy có chút phần giống danh viện nhưng không thể so sánh với vẻ thời thượng của đám người Cố Tương Cố Duy.

Lúc xuống lầu, Tần Tranh Tranh đi ở đằng trước, Cố Khinh Chu theo sau.

Cố Khinh Chu đột nhiên lên tiếng: "A. Bụng con có phần không thoải mái, thái thái các người ra trước chờ con một chút."

Dứt lời, nàng liền dồn dập xoay người lên lầu, tranh thủ đỉ toilet.
"Lười lừa thượng ma!"* Cố Tương thấp giọng mắng.
(* Ai giải thích hộ mình với :< )

Tần Tranh Tranh trừng nàng: "Thu vào chút, đừng để nó nhìn ra manh mối, chờ hôm nay chuyện thành, trở về lại chế nhạo nó cũng không muộn."

Cố Tương lập tức thu thanh.

Tứ muội Cố Anh thiếu kiên nhẫn, vui mừng rạo rực nhìn Tần Tranh Tranh nói: "Mẫu thân, mới có mấy ngày công phu mẹ liền thay đổi nhiều như vậy đem đồ vật trở về, mẹ thật lợi hại!"

"Làm thái thái liền phải có thủ đoạn, nếu không như thế nào mà sống?" Cố Tương kiêu ngạo nói, "Nhìn nhà người khác xem, nhà ai không phải có nhiều thứ nữ con vợ lẽ, nhưng đâu như nhà chúng đều không như vậy, đây đều là mẫu thân anh minh cơ trí!"

Cố Tương là thiệt tình ca ngợi thủ đoạn mẫu thân nàng.

Tần Tranh Tranh đỡ lấy thái dương, đáy mắt cũng tràn ra đắc ý. Bà ta từ trước đến nay vẫn tự phụ thủ đoạn lợi hại, nếu không năm đó như thế nào có thể đánh bại chính thê?

Mẹ con bọn họ 4 người trang phục lộng lẫy, ở phòng khách ước chừng đợi 15 phút, còn không thấy Cố Khinh Chu xuống lầu.

Cố Anh không kiên nhẫn: "Nó đi toilet thôi mà sao lại chậm như vậy, người nhà quê dây dưa dây cà, nửa điểm quy cũ cũng không có!"

Lúc đang mắng thì Cố Khinh Chu đi xuống lầu.

Thấy nàng còn vây quanh bởi áo bạch hồ cộc tay kia, cái cổ trắng noãn lộ ra một phần có thể rõ ràng nhìn thấy cái kim vòng cổ, trong tay cầm túi xách da của Cố Tương cho, Tần Tranh Tranh lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Ba tỷ muội Cố Tương, trên mặt cũng đều có ý đạm cười.

Người xem không hiểu chỉ thấy bọn họ đều hỉ khí dương dương đi ra cửa.

Lúc đi ô tô, Tần Tranh Tranh muốn cho Cố Khinh Chu ngồi ở ghế phó lái, Cố Khinh Chu lại theo sát Cố Tương, chui vào ghế sau.

"Mẫu thân, con không ngồi ở ghế phó lái, như vậy mất mặt lắm!" Mắt nhìn vị trí còn trống ở ghế sau, Tứ muội Cố Anh nhỏ nhất, khẳng định là nàng phải ngồi ghế phó lái, thế là Cố Anh náo loạn lên.

Tần Tranh Tranh túm chặt cánh tay nàng, thấp giọng quát lớn: "Ngươi là cảm thấy ngồi ghế phó lái mất mặt, hay là khai giảng không có bộ đồ mới, các bạn học đàm luận, trong nhà có mở tiệc chiêu đãi cũng tổ chức không nổi mới là mất mặt?"

Cố Anh cắn răng, đương nhiên là cái sau càng mất mặt.

Vì bộ đồ mới, vì mở tiệc chiêu đãi, vì không cho Cố Khinh Chu đi học nuốt trọn số tiền kia, Cố Anh nhịn, vẻ mặt nàng như đưa đám ngồi ở ghế phó lái.

Ô tô rộng rãi, nhưng 4 người vẫn cảm thấy khó chịu.

Đặc biệt là Cố Khinh Chu, nàng thường động đậy một chút.

Cố Tương thực phản cảm, cảm thấy Cố Khinh Chu giống như là đồ nhà quê lần đầu được ngồi ô tô, đứng ngồi không yên. Lần trước cùng nàng ta ra cửa, cũng không gặp người nào phiền như nàng ta vậy.

"Ngươi ngồi yên được không?" Cố Tương quát lớn, vẻ mặt bực bội.

Cố Khinh Chu giải thích: "Muội mà ngồi yên thì thực không thích hợp, dường như không thoải mái."

"Khinh Chu tỷ, ô tô là phải thường ngồi, thường ngồi mới có thể thành thói quen." Tam muội Cố Duy cười ha hả, ngữ khí lại âm nhu, mang theo vẻ lộ liễu châm chọc.

Tần Tranh Tranh cười.

Cố Tương cũng buồn cười.

Cố Khinh Chu cũng cười theo, nàng cũng cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: "Các ngươi hiện tại thực vui vẻ, chỉ mong là các ngươi có thể cười đến phút cuối cùng!"

Môi anh đào của nàng hơi nhấp, ý cười từ hai má đẩy ra, đáy mắt sắc nhọn chợt lóe qua.

Nếu diễn mở màn, Cố Khinh Chu liền phải cho bọn họ chờ xem, nhìn xem ai có thể cười đến phút cuối cùng.

Tần Tranh Tranh khí sắc không tồi, Cố Tương cùng Cố Duy, Cố Anh có điểm hưng phấn, chờ đợi kết cục của Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu không hề lộn xộn, nàng bình tĩnh tựa như tôn tượng, khóe môi đạm cười ưu nhã lại kéo dài, giống như mang một chiếc mặt nạ. Mặt nạ mỉm cười chính là biểu cảm như thế nào, người ngoài không hiểu được.

Cố Khinh Chu cũng không chờ mong cái gì, chỉ là, nàng cũng chưa bao giờ tránh né!

Cố Tương thực vui vẻ, thậm chí đến nổi hứng hát lên.

Tần Tranh Tranh nghe Cố Tương duyên dáng hát tiếng Anh, lại kiêu ngạo đắc ý: Nữ nhi ta đã qua sự giáo dục thượng đẳng nhất, mà nữ nhi Tôn Khởi La lại sắp trở thành nỗi sỉ nhục cho ngành giáo dục ở Nhạc Thành, thư cũng niệm không thành.

Tất cả nhiệt huyết của Tần Tranh Tranh đều sôi trào lên, nhiều năm ở trước mặt Tôn Khởi La đều tự ti, đều không còn thấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net