Chương 37: Vị hôn phu Tư Mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hầu gái ra mở cửa, cánh cổng sắt cửa lớn chậm rãi mở ra, Tư Hành Bái lại đột nhiên nhìn Cố Khinh Chu, nói: "Ngươi đi vào trước, ta có đồ để quên trên ô tô."

Cố Khinh Chu mơ còn không được.

Nàng vui mừng một đường đi chậm, tới trong viện Tư lão thái thái.

Tư lão thái thái đang ở cùng một người hầu gái đùa nghịch một chậu thủy tiên.

Thủy tiên sính đình thịnh trán, là điềm cát lợi, Tư lão thái thái cười nói: "Hôm nay có chuyện tốt, ta dưỡng thủy tiên nở hoa rồi, nguyên lai là Khinh Chu muốn tới."

Cố Khinh Chu ngọt ngào cười, nghĩ thầm chuyện tốt kia chỉ sợ là ứng ở trên người Tư Hành Bái.

Tư lão thái thái phân phó hầu gái bưng trà bánh cho Cố Khinh Chu.

"Ăn mặc thật xinh đẹp, hôm nay là đi đâu vậy?" Lão thái thái đánh giá Cố Khinh Chu, càng xem càng vừa lòng.

Cố Khinh Chu sinh ra trắng nõn, ngũ quan lại nhu mĩ, cổ tay trắng nõn lược tấn một chút, liền có điểm phong tình vô hạn.

Mức phong tình này, không mang theo diễm tục mà lại khiến nam nữ già trẻ đều thích.

"Đi yến hội Lý gia." Cố Khinh Chu cười, đem chuyện của nàng đi theo mẹ kế nàng tham gia yến hội Lý gia, nói cho lão thái thái.

Nhưng nàng kể bớt đi.

"Lý gia là khi dễ ngươi?" Lão thái thái không vui.

Lý gia là dòng dõi gì, lão thái thái không biết, nhưng dám khi dễ Thiếu phu nhân đốc quân phủ, kia quả thực là không biết trời cao đất dày.

"Không có không có, là thái thái nhà con không thoải mái, nên về nhà trước, con cũng phải về nhưng nhớ ngài, liền tới thăm ngài." Cố Khinh Chu cười.

Vỗ mông ngựa* như vậy đến lão thái thái còn thực thoải mái, mỉm cười.
(* Ý là tâng bốc nình nọt khéo léo)

Ước chừng lúc sau nửa giờ, Tư Hành Bái mới tiến vào.

"Bái nhi đã trở về!" Tư lão thái thái quả nhiên rất vui mừng, nếp nhăn trên mặt đều giãn ra, nếp gấp đều tràn đầy vui sướng, "Sao sớm như vậy đã trở về?"

"Sự tình gấp rút đã xong rồi, là nhớ mong tổ mẫu nên trở về." Tư Hành Bái cười nói, sau đó đưa ra một hộp điểm tâm, "Vào lúc trở về, nhìn thấy một cửa hàng bánh kem bạch nga* mới khai trương, nhớ tới tổ mẫu thích ăn bánh kem dễ dàng tiêu hóa, nên mua chút cho nội."
(* Ý là bánh kem của người Nga)

Lão thái thái thích ăn bánh kem Tây Dương, Tư Đốc Quân liền thuê một người Anh quốc chuyên nghiệp làm bánh kem bạch nga ở phòng bếp của Tư công quán, phụ trách điểm tâm.

Trong nhà chưa bao giờ thiếu bánh kem mới mẻ.

Nhưng bánh kem mà trưởng tôn bà thương yêu nhất mua về, so với cái trong nhà có ý nghĩa hơn nhiều, lão thái thái càng vui mừng.

"Hảo hài tử, con là hiếu thuận nhất!" Lão thái thái kéo tay Tư Hành Bái lại.

Cố Khinh Chu đi Lý công quán tham gia yến hội, cơm trưa cũng không có ăn, lại phải xem trò hay, tiêu hao rất nhiều sức lực, hiện tại bụng đói kêu vang.

Lão thái thái dặn phòng bếp nấu hồng trà, thêm sữa bò, xứng với mẻ bánh kem bạch nga, để chiêu đãi Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu đói đến quá ác, trước mặt một khối bánh kem bơ nho bị nàng ăn luôn hơn phân nửa.

Hồng trà hương thuần, bánh kem nồng đậm, dạ dày Cố Khinh Chu bị lấp đầy, tựa đắm chìm trong vẻ nắng ấm, nàng khe khẽ thở dài, vẻ mặt hạnh phúc.

Tư Hành Bái bưng chung trà, ngồi ở bên cạnh nhìn nàng ăn, ánh mắt hơi thu, có rất nhiều gợn sóng nhỏ lướt qua.

"Như một con mèo nhỏ." Tư Hành Bái nghĩ.

Cố Khinh Chu ngẫu nhiên híp mắt, cực kỳ giống con mèo lười biếng lại tự phụ.

Chạm đến ánh mắt Tư Hành Bái, nàng hơi hơi rụt lại.

Thần sắc Tư Hành Bái chợt tắt.

Nàng sợ hãi hắn.

Tư Hành Bái có phần hối hận, không nên mang nàng đi nhà giam, lại càng không nên đem nàng khóa lại trên giường ở kỹ viện. Nàng vẫn là thiếu nữ đơn thuần, thích lãng mạn, sợ hãi máu tươi, đồng thời sẽ cảm thấy tình dục xấu xí.

"Thích bánh kem này?" Tư Hành Bái hỏi nàng.

"Đúng vậy." Cố Khinh Chu trả lời, ánh mắt lại không nhìn hắn, chỉ nhìn lão thái thái.

Lão thái thái cũng phát hiện Cố Khinh Chu câu nệ, không biết Cố Khinh Chu cùng Tư Hành Bái phát sinh chuyện gì, chỉ nghĩ là có nam hài tử ở đây nên Cố Khinh Chu thẹn thùng.

Lão thái thái liền hỏi Tư Hành Bái: "Con lần này trở về, khi nào lại đi đóng quân tiếp?"

"Chờ thêm tháng giêng, Quân Chính phủ còn có chút việc." Tư Hành Bái nói.

"Vậy con về nhà trước đi, cho phụ thân cùng mẹ kế con nhìn mặt, ngày mai lại đến thăm tổ mẫu." Lão thái thái là tống cổ Tư Hành Bái trước.

Tư Hành Bái nói vâng, đứng dậy cáo từ.

Hắn vừa đi, Cố Khinh Chu cảm thấy dây thép bao phủ ở trên người nàng rã hết, cả người nàng nhẹ nhàng, người cũng hoạt bát một chút.

Tới 4 giờ chiều, Cố Khinh Chu gọi điện thoại cho Cố công quán.

Nhận điện thoại chính là hầu gái Diệu Nhi.

Diệu Nhi là người của Tam di thái, Cố Khinh Chu cùng Tam di thái bên trong phối hợp ăn ý, cho nên Diệu Nhi cũng coi như là người ngầm của Cố Khinh Chu.

"....... Lão gia trở về nửa giờ, đã nổi giận rất lớn." Diệu Nhi lặng lẽ nói cho Cố Khinh Chu.

Tần Tranh Tranh đắc tội Chu Mật Tư, làm mất đi tiền đồ của 2 nữ nhi bà.

Cố Khuê Chương bồi dưỡng nữ nhi, đều là trông cậy vào bọn nhỏ thành tài. Nữ nhi thành tài, chính là gả cao, mà Tần Tranh Tranh lại đi chặt đứt con đường này, Cố Khuê Chương như thế nào mà không giận?

Học phí lúc trước, đều mất trắng!

"Nếu là có người hỏi ta, liền nói ta có gọi điện thoại, đêm nay ở Tư công quán, lão thái thái kêu ta ở lại, ta nghỉ ở nơi này, ngày mai lại trở về." Cố Khinh Chu nói.

Nàng không định trở về tìm xúi quẩy, càng không muốn bị Tần Tranh Tranh giằng co kéo đi.

Đó là tự mình Tần Tranh Tranh gây ra, Cố Khinh Chu không muốn liên quan.

"Vâng, Khinh Chu tiểu thư." Diệu Nhi nhỏ giọng đáp, sau đó gác điện thoại. Cố Khinh Chu cùng Tư lão thái thái, muốn ở chỗ này một đêm.

Nàng giải thích với lão thái thái, nói: "Con mới gọi điện thoại về nhà, người hầu nói phụ thân cùng thái thái cãi nhau, hơn phân nửa là bởi vì việc đi học của con."

"Yên tâm ở lại, đừng nói là một đêm, chính là mười ngày nửa tháng cũng được nữa là." Tư lão thái thái cười nói.

Nếu không có Tư Hành Bái, Cố Khinh Chu thật có thể ở mười ngày nửa tháng, nhưng hiện tại không được.

Một đêm bình an không có việc gì, Cố Khinh Chu an tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau sau khi dùng qua đồ ăn sáng, nàng mới đứng dậy về nhà.

Lão thái thái gọi người kêu xe đưa nàng đi, Cố Khinh Chu từ chối, một hai phải đi xe kéo.

Vừa vặn lúc đó Tư Hành Bái tới, hắn nhìn lão thái thái nói: "Con định đi đến toà thị chính, cũng đi ngang qua Cố công quán, để con đưa Khinh Chu đi."

Lão thái thái không có nghĩ nhiều, gật gật đầu.

Cố Khinh Chu toàn thân cứng đờ, thực không nghĩ tới. Nhưng nàng lại lo lắng Tư lão thái thái nhìn ra manh mối, chỉ đành nhắm mắt xuôi tay đi theo Tư Hành Bái ra cửa.

Tới bên cạnh ô tô rồi, Cố Khinh Chu lập tức kéo cửa xe ra ghế sau, ngồi vào.

Nàng lúc này có chết cũng không chịu ngồi ghế phó lái.

Tư Hành Bái mỉm cười, tính tình đều thuận theo nàng.

"Có muốn biết chuyện vị hôn phu của ngươi hay không?" Dọc theo đường đi, Tư Hành Bái tìm kiếm đề tài, cùng Cố Khinh Chu nói chuyện phiếm.

Cố Khinh Chu không nghĩ đến.

Nàng là không có khả năng gả cho nhị thiếu soái, hiện tại hôn ước bất quá là kế sách tạm thời.

Nàng đối với Tư Mộ một chút hứng thú cũng không có, Tư Mộ rốt cuộc như thế nào, Cố Khinh Chu hoàn toàn không muốn hỏi thăm tới.

Nhưng nếu nàng biểu hiện ra bên ngoài, Tư Hành Bái còn tưởng rằng Cố Khinh Chu đối với Tư Mộ không có hứng thú là bởi vì yêu thầm hắn, Cố Khinh Chu có nhảy vào Hoàng Phổ Giang cũng rửa không sạch.

"Muốn a." Nàng ngồi thẳng người, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Tư Hành Bái, Cố Khinh Chu lại bắt đầu không được tự nhiên.

"....... Tư Mộ ở nước Đức không phải niệm thư, mà là chữa bệnh, ngươi biết hắn bệnh gì không?" Tư Hành Bái hỏi.

Cố Khinh Chu lắc đầu.

Nàng nhớ tới ngày đó ở đốc quân phủ, mấy nữ hài tử nói chuyện phiếm, nói đến Tư Mộ, cũng nói hắn sinh bệnh.

Nếu là hắn đi đời nhà ma, chẳng phải bắt nàng vì hắn mà thủ tiết hay sao?

Xem ra, Cố Khinh Chu phải sớm một chút thu phục chuyện của Cố gia, sau đó không cần chỗ dựa là Tư Đốc Quân phủ nữa, sớm một chút mà từ hôn, đừng tự đem mình can dự vào.

"Hắn bệnh gì?"

"Hắn câm." Tư Hành Bái mỉm cười, có điểm vui sướng khi có người gặp họa, "5 năm trước, hắn nói chuyện với bạn gái, lái xe đưa theo bạn gái đi dạo chơi ngoại thành, xảy ra tai nạn xe cộ. Nữ hài tử kia bị văng ra ngoài xe, khắp người đầy máu, Tư Mộ sợ hãi, từ đây liền câm, rốt cuộc nói không nên lời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net