Chương 40: Định liệu trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người gõ cửa, lại không có lên tiếng. Cố Khinh Chu trong lúc nhất thời lại có phần hơi bị dọa.

Ma xui quỷ khiến, nàng lại nghĩ tới Tư Hành Bái.

Không phải chính là ban ngày ban mặt mà dám lẻn vào nhà nàng chứ?

Cố Khinh Chu sống 16 năm, sợ hãi duy nhất chính là Tư Hành Bái, mặc kệ là hắn tàn nhẫn, hay là lúc hắn hôn môi, đều khiến Cố Khinh Chu không rét mà run.

Một sớm bị rắn cắn ba năm liền sợ giếng,* Cố Khinh Chu đối với Tư Hành Bái, vĩnh viễn đều là lo lắng đề phòng.
(* Ý là 1 lần bị cái gì đó làm cho sợ hãi liền cả đời này vẫn sống trong nỗi phập phồng lo sợ đó)

Nàng thật hy vọng có nam nhân nào đó có thực lực có thể chống lại Tư Hành Bái mà đem nàng cưới về nhà.

Đồng thời lại nghĩ, nếu có nam nhan nào chống lại được Tư Hành Bái thì chính mình căn bản cũng không xứng với, nếu cưới trở về cũng chỉ làm thiếp.

Đều là làm thiếp, không bằng chết đi!

Cố Khinh Chu tâm niệm đâu chuyển, thật cẩn thận mở cửa phòng ra.

Lúc mở cửa, lại là hầu gái Tam di thái - Diệu Nhi, trong tay bưng trà bánh: "Khinh Chu tiểu thư, lão gia còn chưa có trở về, phòng bếp muốn đưa chút cơm, ta đem cho ngài chút điểm tâm bổ khuyết, ngài thông thả nhẫn nại một hai giờ."

Dứt lời, Diệu Nhi lại đá mắt với Cố Khinh Chu ngụ ý nhìn xuống.

Cố Khinh Chu tức khắc liền hiểu rõ.

Diệu Nhi này, không nói một lời, là hù chết Cố Khinh Chu.

"Đây là cameras." Diệu Nhi từ tạp dề phía dưới đưa ra, dùng khay che lấp cameras.

Cố Khinh Chu tiếp nhận.

"Tam di thái nói, cái cameras này giá trị hơn 100 ngàn tiền đồng, thực sang quý, Khinh Chu tiểu thư nếu là không biết dùng, có thể đi tiệm chụp ảnh học chụp ảnh, ngàn vạn lần đừng làm hỏng; bên trong có một quyển băng chụp, để cho ngài chụp." Diệu Nhi nói nhỏ.

Cameras là vật xa xỉ, khối cameras hơn 100 ngàn tiền, càng là sang quý vô cùng.

Toàn bộ Nhạc Thành, bất luận làm quan, làm công, lương tháng cao nhất chính là ngành ngân hàng cũng chỉ là 120 ngàn tiền một tháng. Tựa như phụ thân Cố Khinh Chu - Cố Khuê Chương, ông ta là thứ trưởng hải quan nha môn, mỗi tháng lương là 80 ngàn tiền.

Đương nhiên, Cố Khuê Chương còn có khoản thu đen tối khác, lương tháng ông ta hơn mười lần, mỗi tháng thu vào tiền đút lót. Làm quan chỉ dựa vào lương tháng mà ăn cơm, như vậy sẽ chết đói.

Này thì có ý nghĩa gì, cameras hơn 100 ngàn tiền, chân chính thì cũng là vật xa xỉ, Diệu Nhi thực lo lắng Cố Khinh Chu làm hư, bởi vì Cố Khinh Chu cùng Tam di thái có đền cũng đền không nổi.

Tam di thái mượn cái cameras này, vẫn là dùng tên tuổi của Cố Khuê Chương, nếu nói làm hư, Cố Khuê Chương một hai phải giết Tam di thái.

"Yên tâm, ta sẽ không làm hư." Cố Khinh Chu nói, cẩn thận cất vào.

Nàng biết dùng cameras, Trương Sở Sở cũng có một cái, Cố Khinh Chu thường giúp nàng ấy chụp.

Nước thuốc tẩy ảnh chụp, Trương Sở Sở đều có. Đều là ưu nhã thời thượng. Trước khi bị bang phái truy sát, Trương Sở Sở cũng là hỗ thượng phu nhân của một bang phái danh giá, chỉ sợ là so với bất kì người phu nhân nào ở Nhạc Thành đều phải phú quý tự phụ hơn.

Cố Khinh Chu ở với Trương Sở Sở mưa dầm thấm đất, cái gì cũng đều gặp qua.

Mọi người Cố gia cộng lại, đều không bằng Trương Sở Sở, tôn quý như vậy, Cố Khinh Chu học qua, chơi đùa, Cố gia cả nhà đều còn không theo kịp.

Đuổi Diệu Nhi đi, Cố Khinh Chu đem cameras cất vào.

Sáng sớm hôm sau, Cố Khinh Chu đi ra ngoài một chuyến, lấy cớ đi thăm Tư lão thái thái.

Trong nhà gà chó không yên, cũng không ai truy cứu Cố Khinh Chu đi đâu. Nàng mới vừa đi, thẳng đến chạng vạng mới trở về, túi xách phình phình, không biết ẩn dấu cái gì.

Cố Khinh Chu bước nhanh lên lầu.

Thực mau, nàng liền nghe được thư phòng lầu 2 lại truyền ra tiếng Cố Khuê Chương gầm gừ.

Cố Khuê Chương đã trở về.

Ông ta mới về tới một hồi, trong nhà tất cả mọi người đều thu thanh nín thở, không muốn làm chim đầu đàn.

Cố Khuê Chương đi khắp nơi nhờ cậy quan hệ, suốt hai ngày, không thu hoạch được gì, còn tốn không ít tiền, tức muốn hộc máu, lại đem Tần Tranh Tranh ra mắng to một trận.

"Ta đối với ngươi quá thất vọng rồi!" Cố Khuê Chương mắng.

Chính thất Tần Tranh Tranh, Cố Khuê Chương không phải không có hối hận qua. Hai vợ chồng gập ghềnh là thời điểm thường có, Cố Khuê Chương có đôi khi cũng tức giận, qua đi liền quên.

Nhưng mà ông ta chưa bao giờ giống như giờ phút này hối hận như vậy. Hối đến ruột gan đều kêu lên. Ông ta đối với Tần Tranh Tranh, tuyệt vọng tột đỉnh!

Làm sao có thể không dứt vọng?

Vợ ông ta, rõ ràng phải là khiêm tốn nội liễm, trở thành hiền thê của ông ta, giúp đỡ ông ta trên con đường làm quan, từng bước thăng chức, giáo dục tốt nhi nữ ông ta, phụ trợ bọn nhỏ thành tài.

Kết quả đâu không thấy, bất quá Khinh Chu về nhà như vậy là chuyện nhỏ, có một chút tiểu khảo nghiệm, Tần Tranh Tranh liền sai lầm liên tiếp, thậm chí còn chọc vào người có thân phận cao quý, làm Cố Khuê Chương thay bà ta giải quyết hậu quả.

Lúc bữa tối, Tần Tranh Tranh bị bắt lộ diện, dấu tay hai bên má đã biến mất, đôi mắt lại sưng vù đến lợi hại. Cùng với hai di thái thái mà so sánh, tuổi già đã lộ diện.

"Lão gia, thiếp nghe nói chuyện niệm thư của Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư." Nhị di thái mở miệng nói thẳng, khiến bàn ăn thêm trầm mặc.

Nhị di thái xuất thân từ diễn nhạc kịch, giơ tay nhấc chân thường có vài phần xướng niệm, tùy tiện nói ra cũng phá lệ vũ mị quyến rũ.

"....... Lão gia, ngài như thế bôn ba thêm hao gầy, không bằng cho qua." Nhị di thái nói.

Tần Tranh Tranh giận dữ chỉ ngón tay vào Nhị di thái: "Ngươi nói cái gì?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Mắt Nhị di thái phong vi liễm, nhìn Cố Khuê Chương bên cạnh, đồng thời miệng lưỡi sắc bén không giảm, "Thái thái đã làm sai chuyện, lại muốn lão gia tiêu tiền mua lại mặt mũi, là các tiểu thư học sách quan trọng, hay là lão gia quan trọng?"

Cố Khuê Chương nghe xong, dừng ánh mắt trên người Nhị di thái, mang theo vài phần vui mừng.

Tần Tranh Tranh nhìn thấy, sợ tới mức chết khiếp, sợ Cố Khuê Chương thật sự từ bỏ đám nhi nữ của bà, lập tức nhảy dựng lên: "Lão gia, việc này trăm điều không thể a, ngài đều dưỡng dục bọn chúng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ phải thất bại trong gang tấc sao?"

Tam muội cùng Tứ muội cũng khóc, tiến lên ôm cánh tay Cố Khuê Chương: "Phụ thân, ba sẽ không bắt chúng con thôi học phải không?"

"Phụ thân, thật sự không được, ba lúc trước còn muốn đưa chúng con đi Anh quốc du học, a tỷ cũng là 13 tuổi đi Anh quốc." Cố Duy nói.

Cố Khuê Chương nghĩ đến trưởng nữ đi Anh quốc là tiêu phí, có phần đau đớn.

Ông ta mấy năm nay cắm đầu tính toán, chỉ tính toán đưa nhi tử Cố Thiệu đi nước Pháp thôi, không tính toán lại đưa thêm Cố Duy cùng Cố Anh. Nghe vậy, khóe miệng Cố Khuê Chương run rẩy: Xem ra, chỉ còn có con đường trường học giáo hội này thôi, cần thiết phải tranh thủ.

"Đều câm miệng!" Cố Khuê Chương bị ồn ào đến tâm phiền ý loạn, hung hăng đem một con cái đĩa sứ in hoa sen đập xuống, mảnh sứ bắn đầy đất.

Nhà ăn tức khắc lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người khẩn trương, chỉ có Cố Khinh Chu thần thái vẫn tự nhiên nhàn nhã, không thấy hoảng loạn.

Cố Khuê Chương hạ quyết tâm, chỉ có thể trước mắt đem đám nữ nhi này bỏ đi, tìm người giúp đỡ.

"Khinh Chu, con cùng ta lên lầu." Cố Khuê Chương đứng dậy, nhìn Cố Khinh Chu nói.

Cố Khinh Chu vĩnh viễn đều là một bộ dạng nhu uyển hiếu thuận, nàng buông chiếc muỗng bạc khắc hoa xuống, thấp giọng nói câu: "Vâng", liền đi theo Cố Khuê Chương đi thư phòng lầu 2.

Cố Khuê Chương ngồi ở sau cái bàn làm việc, gỗ lê kiểu cũ to rộng, hút thuốc.

Sương khói lượn lờ không trung, mùi hương xì gà mát lạnh.

Cố Khinh Chu nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn của cái bàn làm việc này, nghĩ thầm: "Cái bàn làm việc này là đồ cổ tốt như vậy, khẳng định là đồ của ông ngoại ta, Cố gia không biết xấu hổ như vậy."

Cố công quán này, gia cụ đồ dùng, thậm chí tài sản, đều là đồ vật của ông ngoại Cố Khinh Chu để lại, hiện tại lại bị Cố Khuê Chương chiếm làm của riêng.

Cố Khuê Chương cho rằng Cố Khinh Chu là khẩn trương, mới sờ bàn làm việc.

Ông ta hút nửa điếu xì gà, mới mở miệng nói: "Khinh Chu, việc trong nhà con cũng biết, liên lụy đến chuyện con học sách, phụ thân không đành lòng."

Cố Khinh Chu cười lạnh ở trong lòng, đôi mắt lại dịu ngoan giống một con cừu con.

Nàng bất động thanh sắc.

Nàng phi thường rõ ràng biết rõ Cố Khuê Chương kế tiếp muốn nói gì. Hết thảy đều là kế hoạch trong lòng Cố Khinh Chu.

Mặc cho sóng to gió lớn, Cố Khinh giống như Chu Lã Vọng* buông cần, chờ đợi thu hoạch.
(* Điển tích:"Lã Vọng câu cá" kể về Ông Khương Thượng thời nhà Chu ngồi câu cá trên một bến sông, nhưng cần câu không có móc. Thực ra mục đích của ông không phải là câu cá mà ngồi suy gẫm về thời cuộc. Chu Văn Vương đã thấy được tài năng trong con người ngồi câu cá này và đã vời ông về làm quan, sau này ông đã làm nên sự nghiệp cho nhà Chu. Tích này muốn nói muốn nói: muốn làm nên sự nghiệp phải biết dùng người và cũng phải biết chờ thời.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net