Chương 41: Nhân cơ hội xảo trá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam di thái thấy Cố Khuê Chương cùng Cố Khinh Chu đều không có ăn cơm, liền lên lầu nói chuyện bí mật, kêu Diệu Nhi xuống phòng bếp làm bánh kem sữa đặc cùng hồng trà Anh quốc, đem vào.

Diệu Nhi hiểu ý, con ngươi khôn khéo.

Điểm tâm dự định tiến vào, Cố Khuê Chương hút xì gà xong, dạ dày đích thị trống trơn, thời cơ vừa đến, Cố Khuê Chương liền không có tức giận.

"Ai kêu ngươi đưa tới?" Cố Khuê Chương hỏi.

"Là Tam di thái." Diệu Nhi thấp giọng nói.

Đáy mắt Cố Khuê Chương hiện lên vài phần vừa lòng: Hai vị di thái thái của ông ta, đều là giải ngữ hoa, so với Tần Tranh Tranh còn tốt hơn nhiều.

Ông ta càng thêm hận Tần Tranh Tranh, hối hận không nên cho bà ta danh phận. Bà ta vẫn là đại di thái, còn không biết nặng nhẹ như thế nào!

Nữ nhân này, chính là không thể nể mặt quá!

Cố Khinh Chu ngồi ở trên ghế bên cạnh, trong tay bưng cái đĩa sứ trắng, dùng chiếc muỗng bạc khắc hoa chạm vào phần bánh kem đào hương thuần ăn, đầu ngón tay phấn nhuận thon dài, thần thái ngây thơ.

Cố Khuê Chương nhìn nàng, liền nghĩ: "Rốt cuộc vẫn là lớn lên ở nông thôn, tâm tư thực sự đơn thuần, thực là dễ lợi dụng, tương lai nói không chừng so với Tương Tương càng hữu dụng hơn."

Chờ Cố Khinh Chu ăn xong một khối bánh kem, lúc bắt đầu uống hồng trà Anh quốc, Cố Khuê Chương mới thong thả mở miệng: "Khinh Chu a, chuyện trường học giáo hội, nếu là Tư Đốc Quân nói giúp, liền sẽ dễ dàng hơn nhiều, cũng không làm chậm trễ việc niệm thư của con."

Muốn kêu Cố Khinh Chu đi cầu Tư Đốc Quân, sẽ không phải là ban ơn lấy lòng, Cố Khuê Chương xoay một tay liền bàn tính như ý.

Cố Khinh Chu nâng mi mắt, đôi mắt tựa màu đá quý lam nhạt, diễm quang rạng rỡ, đơn thuần vô tội lại lộ ra vài phần sạch sẽ, khiến người nhìn thực thoải mái.

"Tư Đốc Quân đi tuần tra, phải qua tháng giêng mới quay lại Nhạc Thành." Cố Khinh Chu nói.

Đây là Tư lão thái thái nói cho nàng.

Qua tháng giêng, vậy không còn kịp rồi!

Cố Khuê Chương vội vàng, nghĩ thầm mọi chuyện không thuận lợi, từng đợt bực bội nảy lên trong lòng.

"Tư phu nhân đâu?" Cố Khuê Chương thu liễm cấp bách, lại tựa từ phụ* thong thả nói, "Tổng không thể làm chậm trễ việc niệm thư của con."

Giống như mọi chuyện thay Cố Khinh Chu suy xét.
(* Người cha hiền từ)

"Con có thể đi cầu xin Tư phu nhân." Cố Khinh Chu nói.

Khẩu khí Cố Khuê Chương chậm rãi nhàn nhạ, cũng uống hai ngụm trà, nghĩ thầm Cố Khinh Chu rốt cuộc vẫn là Cố Khinh Chu, tuổi nhỏ đơn thuần, cái gì cũng không hiểu.

Nàng nhả ra, Cố Khuê Chương mới có thể tiếp tục đi xuống, nói.

"Khinh Chu, con là được xếp lớp ở trường học giáo hội, là của những nữ bạn học tốp năm tốp ba, nếu là không có người chiếu ứng con, con chẳng phải là sẽ bị khinh bỉ sao?" Cố Khuê Chương nói.

Cố Khinh Chu gật gật đầu.

Cố Khuê Chương lại nói: "Vậy con phải nói cho Tư phu nhân, hai muội muội con cũng muốn học tại trường học."

"Tư phu nhân nói, trường học giáo hội sẽ nghe sao?" Cố Khinh Chu hỏi, "Ta nghe nói trường học giáo hội là của người Mỹ mở."

"Tất nhiên cũng biết, là một phương với Quân Chính phủ, trường học giáo hội người tới là khách, lại như thế nào cũng không dám làm cho Quân Chính phủ mất mặt!" Cố Khuê Chương đắc ý.

Cố Khinh Chu buông rũ mi mắt, hàng lông mi hạ thấp, tròng mắt nàng xoay xoay mấy vòng.

"Khinh Chu, con ngày mai liền đi gặp Tư phu nhân." Cố Khuê Chương nói.

Cố Khinh Chu vẫn là một bộ dạng thuận theo, thấp giọng nói vâng.

Tâm tình Cố Khuê Chương rốt cuộc bình phục vài phần.

Nếu không phải cùng đường, Cố Khuê Chương thật không muốn lợi dụng Cố Khinh Chu đi Quân Chính phủ tạo quan hệ.

Này đương nhiên không phải thay Cố Khinh Chu suy nghĩ, mà là vì bản thân của Cố Khuê Chương, ông ta không muốn bại lộ quá sớm dụng ý riêng của mình.

Hiện tại đi nhờ vả đốc quân phủ, Tư phu nhân càng xem thường Cố gia, đến lúc đó không chịu cưới Cố Khinh Chu, chẳng phải Cố Khuê Chương là gà bay trứng vỡ?

Có điểm băn khoăn này, Cố Khuê Chương tận lực muốn để Cố Khinh Chu xuất giá, không muốn gây phiền toái cho Tư phu nhân. Hiện giờ, ông ta là không còn biện pháp nào khả thi, không thể không dùng Cố Khinh Chu!

Nghĩ đến đây, Cố Khuê Chương lại hận Tần Tranh Tranh, đều là Tần Tranh Tranh làm cho ông ta tự chuốc phiền toái, khiến ông ta như đi trên băng mỏng.

Cố Khinh Chu cười khanh khách, thực hiển nhiên, nó cái gì cũng không hiểu, nữ nhi này còn dùng tốt, Cố Khuê Chương hơi chút vừa lòng.

Buổi sáng hôm sau, Cố Khuê Chương tự mình phái người, đem Cố Khinh Chu đưa đi Tư Đốc Quân phủ.

Cố Khinh Chu tháng giêng tới chơi, có thể nói là chúc tết. Tuy rằng đốc quân không ở nhà, Tư phu nhân cũng không có đặc biệt hà khắc, cũng tiếp đãi nàng.

"Bệnh cuả tổ mẫu ta, đa tạ Cố tiểu thư!" Tư Quỳnh Chi ngồi ở trên sofa, nhu thanh tế ngữ nhìn Cố Khinh Chu, nói.

Tư Quỳnh Chi là thiếu nữ mỹ diễm tuyệt luân, lúc nàng xem chừng Khinh Chu, đáy mắt khinh miệt đều mang theo mỹ diễm.

Cố Khinh Chu mỉm cười.

Tư phu nhân hỏi: "Ngươi hôm nay tới đây có việc sao?"

"Không có việc gì a, chính là muốn thăm ngài." Cố Khinh Chu cười nói.

Đôi mắt Tư phu nhân trầm xuống, nghĩ thầm nếu không có việc gì, thì đừng tới, ai kêu ngươi tới vấn an?

Nói chuyện phiếm vài câu, Tư phu nhân chủ động đuổi khách.
Cố Khinh Chu liền từ đốc quân phủ rời đi.

"Gặp Tư phu nhân không?" Từ Tư gia trở về, Cố Khuê Chương không ở nhà, Tam di thái nhỏ giọng hỏi, "Khinh Chu, ngươi nếu còn muốn có được tiền đồ, thì đừng động việc binh đao!"

Tam di thái hiện tại dựa vào Cố Khinh Chu, muốn nhờ Cố Khinh Chu giúp nàng ta báo thù, nàng ta càng sợ hãi Cố Khinh Chu mất đi địa vị Thiếu phu nhân Tư Đốc Quân phủ.

"Trong lòng ta hiểu rõ." Cố Khinh Chu nói, sóng mắt yên lặng.

Tam di thái gật đầu.

Chạm đến con ngươi u tĩnh tựa đơn thuần của Cố Khinh Chu, đôi mắt lại sắc bén lạnh lẽo, Tam di thái đương nhiên liền rất tín nhiệm nàng.

Cố Khinh Chu so với tưởng tượng của Tam di thái càng có năng lực, nàng tuyệt đối là chỗ dựa tốt nhất để Tam di thái dựa vào!

"Tư phu nhân nói như thế nào?" Tam di thái quan tâm hỏi.

"Ta căn bản không đề cập việc này, chỉ là đi bái kiến Tư phu nhân, nhàn rỗi ngồi một lát." Cố Khinh Chu nói.

Tam di thái hơi nhẹ nhàng thở ra.

"Đây chính là ý của phụ thân ngươi đó......." Tam di thái lại lo lắng.

"Yên tâm, ta đã có có kế sách." Cố Khinh Chu mỉm cười.

Nàng mỉm cười, thuần tịnh lại thêm mấy phần xảo trá, khiến Tam di thái xem đến trong lòng trấn định.

Tam di thái lại tin tưởng đứa nhỏ này,  nàng ta cũng tự thấy mình cũng điên cuồng.

Cố Khinh Chu thật sự có năng lực mê hoặc nhân tâm sao?

Buổi chiều, sau khi Cố Khuê Chương đi ra ngoài xã giao liền về nhà sớm.

Thấy Cố Khinh Chu đã về, đuôi lông mày của Cố Khuê Chương khẽ buông lỏng, trong lòng thêm vài phần vui sướng, lập tức kêu người hầu gọi Cố Khinh Chu vào thư phòng.

Cố Khuê Chương tâm tình không tồi, đi thẳng vào vấn đề chính hỏi Cố Khinh Chu: "Tư phu nhân nói như thế nào?"

Cố Khinh Chu buông lỏng mặt mày, rất là áy náy nói: "Phu nhân nói, đốc quân đi đóng quân. Giáo hội liên quan đến chính trị, đốc quân hận nhất là nữ nhân nhúng tay vào chính trị, phu nhân không dám hỏi đến."

Cố Khuê Chương kinh ngạc, không nghĩ tới bị cự tuyệt, trong lúc nhất thời sắc mặt rất chi khó xem.

Đồng thời, ông ta cũng không hoài nghi đây là lý do Cố Khinh Chu biện ra, nhưng cái gì chính trị quân sự, Cố Khinh Chu chỉ là một nha đầu ở nông thôn làm sao mà hiểu được? Khẳng định đây là ý của Tư phu nhân.

Đối với lời nói Cố Khinh Chu tin tưởng không chút nghi ngờ, trong lòng Cố Khuê Chương bực bội, ở trong phòng đảo quanh!

Như thế phải làm sao?

Chẳng lẽ muốn ông ta tự mình đi đến đốc quân phủ, cầu xin Tư phu nhân?

Kia chẳng phải là quá khó coi!

Cố Khuê Chương sợ Tư phu nhân để tâm, thật sự lui hôn sự của Cố Khinh Chu.

Kêu Tần Tranh Tranh đi?

Không được, Tần Tranh Tranh chỉ à tiện nhân ngu xuẩn, chỉ biết đem sự tình làm phức tạp!

Hai vị di thái thái thật ra cũng nhạy bén, nhưng thân phận địa vị bọn họ thấp, để bọn họ với Tư phu nhân cầu tình, rõ là hạ thấp địa vị Tư phu nhân, nếu như thiếp thất đều có thể cùng Tư phu nhân nói chuyện giống nhau, thì chính là vũ nhục với Tư phu nhân.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Khuê Chương hết đường xoay xở, khói mù một lần nữa lấp đầy trong lòng, ông ta phiền muộn hừ lạnh một tiếng.

"....... Tư phu nhân nói, nếu Cố gia thật sự khó xử, người có thể kêu những người khác đi làm, cam đoan không liên quan chính trị, không làm cho đốc quân phủ khó coi. Chỉ là, nhờ người làm việc đều phải bỏ tiền, không có hai căn cá chiên bé, là không tống cổ được." Cố Khinh Chu lại nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net