Chương 49: Bắn chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khiêu vũ không?" Cố Thiệu uống một ly cà phê xong, lòng bàn tay còn mang theo vài phần ấm áp, đứng dậy hướng về phía Cố Khinh Chu sĩ lễ.

Cố Khinh Chu nhiều lần cùng Cố Thiệu ra ngoài chơi, tâm tình nàng nhẹ nhàng, không hề có tạp niệm, liền khó nén được vẻ hồn nhiên của thiếu nữ ngây thơ.

"Được." Cố Khinh Chu cởi áo choàng màu trắng ra, ăn mặc sườn xám áo tay trung, đưa cánh tay trắng tuyết vươn ra, dừng ở lòng bàn tay Cố Thiệu.

Vừa cầm chưa lâu, đột nhiên có một lòng bàn tay căng thẳng, cứng rắn như thiết to rộng lướt qua, Cố Thiệu cao dài đơn bạc, nắm chặt tay Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu không hiểu.

Nàng giơ mi mắt lên, nhìn thấy sắc mặt trầm như trầm của Tư Hành Bái, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Cố Thiệu kinh hãi: "Ngươi là ai a, vô lễ như vậy?"

Dứt lời, Cố Thiệu liền phải tiến lên đoạt tay Cố Khinh Chu. Hắn còn không có tới gần được, Tư Hành Bái đột nhiên nâng khuỷu tay lên, thật mạnh đánh vào mặt Cố Thiệu một cái nhẹ.

Cố Thiệu là nam hài nhi 17 năm đọc sách, làm sao chịu nổi một trọng quyền của một người tham gia quân ngũ như Tư Hành Bái?

Máu mũi chảy ra, Cố Thiệu tưởng chừng chết ngất đi.

Bước chân mọi người bốn phía dừng lại, sôi nổi đứng.

Cố Khinh Chu cắn chặt khớp hàm, muốn rít gào nhưng là không dám, sợ bị mọi người nhận ra, sợ mọi người nhiều ít biết nàng.

Nàng sợ Tư Đốc Quân biết được Tư Hành Bái vì nàng mà tranh giành tình cảm, đả thương nam nhân, tuy rằng nam nhân này là huynh trưởng khác mẹ của nàng.

"Mang đi, ném vào nhà giam của Quân Chính phủ!" Tư Hành Bái lạnh lùng phân phó.

Dứt lời, hắn dùng một chút lực đem Cố Khinh Chu ôm vào trong ngực, xoải bước ra khỏi phòng khiêu vũ.

Cố Khinh Chu không nói một câu, che kín đầu, tận lực không cho người khác nhận ra, ra khỏi phòng khiêu vũ.

Khi bị Tư Hành Bái không chút lưu tình ném vào ô tô hắn, Cố Khinh Chu mới tức giận: "Ngươi điên rồi sao, đó là ca ca ta!"

Sắc mặt Tư Hành Bái càng là xanh mét, tựa lôi cuốn gió lốc: "Ca ca? Cái tên du đầu mặt phấn tiểu bạch tương kia là ca ca ngươi?"

Cố Khinh Chu giận quá.

Hắn đả thương Cố Thiệu, còn muốn đem Cố Thiệu ném vào nhà giam Quân Chính phủ, đồng thời sỉ nhục nhân cách Cố Thiệu, làm Cố Khinh Chu giận không kể xiếc.

Khi hắn duỗi tay ôm Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu dương tay tát một cái, đánh vào mặt hắn: "Ngươi đúng là có bệnh a!"

Bàn tay thanh thúy, ở trong xe quanh quẩn, Tư Hành Bái bị nàng đánh đến ngốc rồi, trong lúc nhất thời không có ôm chặt nàng bị nàng liền nhân cơ hội này mở cửa xe chạy trốn.

Chợt, Tư Hành Bái vớt được eo nàng, mạnh mẽ đem nàng kéo trở lại xe, trợn mắt há hốc mồm gầm lên với phó quan cùng tài xế: "Lái xe!"

Khi hắn gắt gao đem Cố Khinh Chu đè ở ghế sau, mắt hai người đều đỏ như mắt báo, thở hổn hển.

Sau một hồi Cố Khinh Chu giận dữ như vậy, một bước không ra, nhìn chằm chằm Tư Hành Bái, hốc mắt lại không biết vì sao đỏ.
Tư Hành Bái phẫn nộ, cũng chậm rãi tan đi.

Tay Cố Khinh Chu tuy rằng mềm mại nhưng sức lực cũng không nhỏ, nửa bên mặt của Tư Hành Bái tê dại, chỉ sợ là còn để lại dấu vết bàn tay.

Nữ nhân hắn dám tát hắn, từ nhỏ đến lớn Cố Khinh Chu vẫn là người đầu tiên.

Khẩu khí hắn lạnh: "Ngươi dám đánh ta?"

Đầu óc Cố Khinh Chu chậm rãi thanh tỉnh, nghĩ lại mà sợ cũng nảy lên tới. Lúc ấy nàng quá phẫn nộ, còn lúc này trong lòng khẽ run, cường tự trấn định nói: "Ngươi đả thương ca ca ta, còn mắng huynh ấy là tiểu bạch kiểm, ta ăn miếng trả miếng!"

"Hay cho câu ăn miếng trả miếng." Tư Hành Bái lúc này ngược lại lại cười, nhẹ nhàng hôn nhẹ môi nàng, "Nữ nhân của ta tính tình hung dữ như vậy, chân tướng chính là một con tiểu ngựa hoang!"

Bị đánh mà hắn lại cao hứng, quả thực là có bệnh tâm thần biến thái.

Cố Khinh Chu cảm thấy chính mình hẳn là nên đi cúi chào Phật Tổ, cầu Phật Tổ khiến nàng có chút vận may, rời xa tên điên này!
"Liệt nữ nhân hảo, thao lên đủ kính!"*
(* Ý là nữ nhân có khí tiết anh hùng hào kiệt là rất tốt, khiến người khác kính phục, thích thú, có cảm hứng)

Hắn lại ghé vào bên tai nàng, khí nóng hô vào lỗ tai nàng, ở trên vành tai nàng khẽ liếm.

Cố Khinh Chu chỉ cảm thấy một dòng nước lạnh chảy qua, từ phía sau lưng dũng mãnh đập vào, truyền chảy khắp người.

Nàng xong đời rồi!

Nàng phải vì một cái tát này trả giá đến cảnh giới thảm khổ rồi.

Không nên xúc động!

Cố Khinh Chu đối mặt với tất cả mọi người đều rất bình tĩnh, độc chỉ có ở trước mặt Tư Hành Bái liền mất đi khống chế, hắn luôn luôn là có thể chạm đến linh hồn suy yếu của nàng, làm cho tuyến phòng thủ của nàng tan rã.

"Về Biệt quán!" Tư Hành Bái nhìn tài xế, nói.

"Ta phải về nhà!" Cố Khinh Chu gầm lên, thanh âm lại không hề tự tin.

Tư Hành Bái mỉm cười.

Hắn tươi cười, mang theo vài phần chắc chắn, còn có trách trời, thương dân.

Hắn là không có khả năng thả nàng về nhà.

Hắn bị đánh, hắn đương nhiên không thể đánh lại, nam nhân đánh nữ nhân còn ra thể loại gì. Nhưng Tư Hành Bái cũng không có tốt, nếu bị nàng đánh, liền như vậy mà bắt nàng phải trả giá một vài thứ, mới có thể làm trong lòng Tư Hành Bái cân bằng.

"Ca ca ta......." Cố Khinh Chu lại nói.

"Chờ xong việc, ta sẽ gọi người đưa hắn về nhà." Tư Hành Bái nói.

Xong việc.......

Xong chuyện gì?

Cố Khinh Chu thực mau liền đã hiểu.

Đúng là bởi vì đã hiểu, toàn thân nàng khẽ run. Trong lòng nàng thực sự, muốn khóc đến nơi rồi lại không thể khóc được, mờ mịt đến nắm chặt tay, trong lòng hoảng sợ nghĩ: "Phải giết hắn, giết Tư Hành Bái, mới không còn ác mộng!"

Cánh môi nàng mân khẩn.

Xe của Tư Hành Bái cứ nhằm Biệt quán mà đi, tốc độ xe thực mau, ngẫu nhiên chuyển biến chậm lại, trong lòng Cố Khinh Chu suy xét nhảy xe mới có khả năng bỏ chạy, đột nhiên một tiếng đùng vang lớn, cửa sổ xe pha lê vỡ vụn, một viên đạn của súng bắn trúng phó quan.

Phó quan trên ghế phụ lại theo tiếng súng chảy ra vũng máu.

"Nằm sấp xuống!" Tư Hành Bái phản ứng cực nhanh, lập tức đem Cố Khinh Chu ấn xuống ghế dựa phía dưới, dùng thân hình cao lớn của hắn bảo vệ nàng.

Ám sát.

Tư Hành Bái chỉ sợ là gây thù chuốc oán vô số, Tư Đốc Quân quản hạt trong phạm vi Nhạc Thành, đều có người quang minh chính đại muốn giết hắn.

"Mau lái xe!" Mới vừa rồi viên đạn kia là muốn nhắm ngay Tư Hành Bái, đáng tiếc tài xế phanh lại một cái, làm tốc độ xe chậm một chút, liền bắn trúng phó quan. Tài xế là lão bộ hạ của Tư Hành Bái, vì bảo vệ thiếu soái nên không sợ sinh tử, giờ phút này điên cuồng nhấn ga, thẳng tắp đi về phía trước, một đường liền vọt tới bến tàu.

Phía sau là 2 chiếc ô tô, theo sát không bỏ, thế muốn đẩy Tư Hành Bái vào chỗ chết.

Cố Khinh Chu vẫn luôn núp ở phía dưới ghế sau, che đầu.

Bên tai tất cả đều là mưa bom bão đạn, không dứt
.
Không biết qua bao lâu, xe một cái dừng rồi, cửa xe đột nhiên mở, Cố Khinh Chu bị quăng ngã ra ngoài.

Mắt nàng rơi đầy sao xẹt, cả người không biết vì sao trầy xước, đau đến từng đợt run rẩy.

Một người nam nhân cao lớn, đứng ở trước mặt Cố Khinh Chu, họng súng tối om chỉa vào Cố Khinh Chu.

Trong lòng Cố Khinh Chu gắt gao lên, nàng tựa hồ thấy được ngón tay tên thích khách khấu động đặt ở còi súng.

Bên tai Cố Khinh Chu đột nhiên thẳng một đường, đường sinh mệnh sắp kết thúc trong nháy mắt, nàng đột nhiên nhớ tới chiêu thức Tề lão Tứ nhảy lên đoạt súng.

Tề lão Tứ là sát thủ Đông Bắc, tránh né kẻ thù nên trốn đến ở nông thôn, ông ta đã dạy Cố Khinh Chu bắn súng, lại không có dạy Cố Khinh Chu võ nghệ.

Bởi vì võ nghệ muốn học phải học từ nhỏ, Cố Khinh Chu xương cốt đã thành hình, hiện tại lại đi tập võ, sẽ thương gân động cốt, võ thuật học không thành, ngược lại lại một thân sinh bệnh, không đáng.

Nhưng võ nghệ của Tề lão Tứ thực tốt, ông thường ở hậu viện tập võ, Cố Khinh Chu vừa thấy chính là vào một buổi sáng.

Thời điểm sống còn, người cầu sinh ** xuất hiện ra tới, Cố Khinh Chu nghĩ động cũng là chết, bất động cũng là chết, chính là chiếu theo chiêu thức trong trí nhớ, đôi tay chống thân thể, một đôi chân lâm không giá khởi, hướng tới tập kích thích khách.

Tư Hành Bái bị vây đổ ở bên trái ô tô, mưa bom bão đạn xung quanh, hắn nhìn thấy Cố Khinh Chu bị quăng ra ngoài, trực tiếp ném tới bên chân thích khách rồi.

Chẳng là bắn súng thực tốt thì cũng không có cách nào lướt qua khoảng cách xa như vậy đi cứu Cố Khinh Chu.

Tư Hành Bái càng là không kịp, khoảng cách quá xa.

Trong lòng hắn phát khẩn, một mỹ thực như vậy còn không có hưởng thụ, đã bị người đánh nát, toàn bộ huỷ hoại.

Cố Khinh Chu không sống nổi.

Tư Hành Bái thay nàng ai uyển.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tên kia ngã xuống đất trong tầm mắt của hắn, dưới tay một nữ tử mềm mại, một cơn phong quét liễu rũ dâng lên, hai chân thon dài kẹp lấy đầu thích khách, tay như gió mạnh đoạt lấy súng của tên đó.

Cố Khinh Chu không hề do dự, lưu loát dứt khoát nhắm ngay cái đầu kia, bắn một phát.

Động tác cực nhanh, nàng không có nửa phần do dự.

Tư Hành Bái khiếp sợ, phát súng kia đánh vào trong lòng hắn.

Tâm Tư Hành Bái, lập tức bị đánh trúng rồi, dấu vết thật sâu thật nặng.

Tiểu nữ nhân của hắn, tuyệt nhiên lợi hại như vậy? Trong lòng Tư Hành Bái tự nhiên dũng mãnh lưu vào tình tố.

Búi tóc nàng buông ra, sợi tóc lưu luyến quanh quẩn, theo gió lay động, dây dưa ở trong tâm Tư Hành Bái.

"Nữ nhân của ta!" Tư Hành Bái phấn khởi lên, điều này so với hắn tự mình giết người còn cao hứng hơn.

Hắn thực kiêu ngạo, nữ nhân hắn lại thật lợi hại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net