Chương 56: Phủng sát*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(* Nghĩa là trước nâng niu tâng bốc, sau lại tìm cách giết hại)
Tư Quỳnh Chi kiến nghị Cố Khinh Chu tới chữa bệnh cho Nhan gia, đương nhiên không có lòng tốt.

Nhìn đến sắc khí của Nhan thái thái, hơn nữa khán đài còn có quan tài, Tư Quỳnh Chi nghĩ thầm: "Đại La thần tiên cũng cứu không được Nhan thái thái, bà ta dương thọ đã tận. Lúc này, mặc kệ vị đại phu nào tiếp nhận, đều là khoai lang phỏng tay."

Đại nhi tử của Nhan gia dạy học ở nước Đức cũng mang theo con dâu trở về, hơn phân nửa là vội về chịu tang.

Tư Quỳnh Chi liền hiểu rõ, Nhan gia cùng mọi người cũng rõ ràng bệnh tình của Nhan thái thái, đã không ôm trông cậy.

"Nhan thái thái không còn sống được mấy ngày." Tư Quỳnh Chi nghĩ thầm, "Đáng thương, bà ta thật ra là người tốt."

Đồng thời, Tư Quỳnh Chi lại nghĩ, "Nếu cái người tốt này muốn chết, sao trước khi chết không giúp chúng ta một phen?"

Bệnh Nhan thái thái không chữa được, y giả cũng không phải thần tiên, đối với dương thọ đã tận, đem người đi tẫn cũng là chuyện đúng.

Mà Tư Quỳnh Chi muốn làm, chính là nhất định phải khiến Cố Khinh Chu nhận chữa.

"Chờ Nhan thái thái chết ở trong tay Cố Khinh Chu, ai có thể giải thích được rằng, rốt cuộc có phải là Cố Khinh Chu hại chết hay không." Tư Quỳnh Chi nghĩ thầm.

Tư Quỳnh Chi biết được mẫu thân nàng bị Cố Khinh Chu xảo trá, rồi lại không biết Cố Khinh Chu dùng cái gì để xảo trá, Tư phu nhân cũng không chịu nói cho Tư Quỳnh Chi.

Không biết nội tình, Tư Quỳnh Chi cũng không có cách nào hỗ trợ, chỉ phải một lần nữa tìm cơ hội.

Cố Khinh Chu trị chết thái thái của Tổng Tham Mưu, Tư Đốc Quân mặc kệ là vì quân tâm, hay là vì mặt mũi, đều sẽ lập tức thoái hôn cùng Cố Khinh Chu, thậm chí khả năng sẽ đem Cố Khinh Chu giam ở Cảnh Bị Thính, buộc nàng ta tội mưu sát.

Ngay cả Tư lão thái thái, đều không có lý do ngăn trở.

Đến lúc đó, Tư Quỳnh Chi cùng Tư phu nhân liền có thể bỏ đá xuống giếng.

Thật là cơ hội tốt!

"Cố Khinh Chu, ngươi chính là đi con đường cuối cùng!" Tư Quỳnh Chi mỉm cười, tâm tình thực không tồi.

Nhan thái thái quan hệ thâm tình rất tốt, mấy hài tử của Nhan gia đều quay chung quanh, không chịu rời đi.

Tư Quỳnh Chi nhìn xem tứ phương, Cố Khinh Chu cũng thế. Quang cảnh nào của Nhan gia, Cố Khinh Chu quét mắt một cái cũng thấy rõ ràng.

Cố Khinh Chu nhìn bọn nhỏ của Nhan gia, trong lòng suy đoán: "Phỏng chừng là bác sĩ nói Nhan thái thái chỉ còn mấy ngày thọ mệnh, cho nên bọn nhỏ của Nhan thái thái mới ở bên cạnh mẫu thân không rời."

Nhan thái thái sinh 5 hài tử, trưởng tử ở nước Đức dạy học, con thứ làm việc ở cục đường sắt, đệ tam nữ theo nhà chồng định cư Anh Quốc; tứ nữ cùng ngũ tử là một đôi long phượng thai, năm nay 17 tuổi.

Trong mấy người đó, trừ nữ tam muội đang mang thai không có cách nào đến, thì tất cả đều tới rồi.

Nữ hài tử mặc một áo bào màu vàng cam hải đường Hoa Kỳ là Tứ nữ của Nhan thái thái - Nhan Lạc Thủy, mí mắt nàng ta sưng húp, vẫn thấy lệ quang doanh doanh, có thể thấy được nàng ta là luyến tiếc mẫu thân đến cỡ nào.

"Thẩm thẩm, ngài yên tâm, dưỡng bệnh tốt, ít ngày nữa là có thể tốt lên." Tư Quỳnh Chi tiến lên, nói khẽ với Nhan thái thái.

Ngũ tử của Nhan thái thái, cũng chính là nhi tử của long phượng thai kia, từ nhỏ đã thích Tư Quỳnh Chi.

Tư Đốc Quân ngẫu nhiên nói giỡn, nói muốn nhi nữ cùng Nhan gia kết thông gia, lúc ấy Tư phu nhân liền trở mặt, lúc sau náo loạn không thoải mái, Nhan thái thái rốt cuộc cũng không nghĩ tới Tư Quỳnh Chi làm con dâu bà.

Chỉ là, ngũ tử của Nhan gia có phần chưa từ bỏ ý định, đến nay còn nhớ thương Tư Quỳnh Chi.

Giờ phút này, ánh mắt của ngũ tử Nhan gia, cũng liếc hướng Tư Quỳnh Chi, ái mộ chi tình khó có thể che giấu.

Nhan thái thái cười cười, nói: "Đa tạ lòng tốt của Tam tiểu thư."

"Thẩm thẩm, trước đó không lâu tổ mẫu con cũng sinh bệnh, sau lại gặp một vị thần y, ngài không biết nàng ấy sao?" Con ngươi Tư Quỳnh Chi tươi đẹp, môi sắc nhu nhuận, nói chuyện cũng lộ ra cao nhã.

Thanh âm nàng thay đổi dễ nghe.

"Vị thần y nào vậy?" Nhan gia Tứ tiểu thư - Nhan Lạc Thủy lập tức hỏi.

Trong mấy người trẻ, Nhan Lạc Thủy luyến tiếc mẫu thân nàng nhất, một chút hy vọng ít ỏi cũng không chịu buông tha.

"Chính là Cố tiểu thư!" Tư Quỳnh Chi chỉ tay về người phía sau lão thái thái - Cố Khinh Chu.

Ánh mắt mọi người ở Nhan gia, theo ngón tay Tư Quỳnh Chi, dừng ở trên người Cố Khinh Chu.

Nghe nói vị này chính là vị hôn thê của nhị thiếu soái Tư Mộ, là nữ tử đến từ nông thôn. Hiện giờ vừa thấy, quả nhiên thực là nội diễm thẹn thùng, đoan trang có thừa, hoạt bát không đủ, không có hơi thở thời thượng.

Có thể là phong sưởng màu đỏ rực kia, phản chiếu lên mặt Cố Khinh Chu, hồng quang lộng lẫy, làm nàng nhìn qua càng nhỏ tuổi, mọi người Nhan gia xem xong, đều hơi hơi nhíu mày.
Một đứa nhỏ!

Hài tử thì có thể trị bệnh gì a!

Quỳnh Chi tiểu thư không phải nói giỡn chứ?

Nhưng Tư Quỳnh Chi từ nhỏ trinh tĩnh, có phong cách danh viện thế gia, sẽ không vô duyên vô cớ nói giỡn.

Ánh mắt Nhan thái thái lại mơ hồ nhìn Tư lão thái thái cùng Tư phu nhân.

Tư phu nhân nói: "Nói đến chắc các ngươi không có khả năng tin, bệnh của lão thái thái, đúng là Khinh Chu chữa khỏi. Đứa nhỏ này từ nhỏ trời phú thông minh, không giống người bình thường, lúc ấy chúng ta cũng lắp bắp kinh hãi."

Lời này vừa nói, Nhan thái thái cùng bọn trẻ của bà càng thêm kinh ngạc.

Chẳng lẽ là sự thật?

Nhan thái thái nhìn, đánh giá lại Cố Khinh Chu, nhìn thế nào đều cảm thấy Cố Khinh Chu rất nhỏ, tuổi nhỏ non nớt quá mức, không giống như là bộ dáng biết chữa bệnh.

Mọi người ở Nhan gia nhíu mày.

"Ngươi thật sự...... Biết chữa bệnh sao?" Tứ tiểu thư Nhan gia - Nhan Lạc Thủy, thật cẩn thận hỏi Cố Khinh Chu.

Cả nhà đều hoài nghi Cố Khinh Chu, chỉ có Nhan Lạc Thủy mang theo vài phần hy vọng, hy vọng kỳ tích thật sự sẽ xuất hiện.

Nàng chính là người hy vọng kỳ tích xuất hiện nhất!

Nhan Lạc Thủy từ nhỏ đã dính lấy mẫu thân nàng, mẹ con bọn họ tình cảm thâm hậu, Nhan Lạc Thủy ở trên cái cảm tình: còn không có "Cai sữa", nàng không thể rời mẫu thân nàng.

"Ngươi có thể cứu mẫu thân ta sao?" Nhan Lạc Thủy cơ hồ muốn khóc ra tới, tiến lên giữ chặt tay Cố Khinh Chu, cầu Cố Khinh Chu hỗ trợ.

Đại thiếu nãi nãi Nhan gia, giành trước một bước, ngăn cản Nhan Lạc Thủy: "Tứ muội, muội đừng thêm phiền muộn."

Lúc này, Tư lão thái thái cũng nói: "Y thuật của Khinh Chu đích xác thực sự tốt, bệnh ta ít nhiều dựa vào con bé. Nếu không phải con bé, ta hiện tại khả năng còn nằm tê liệt ở trên giường."

Mọi người Nhan gia lại sửng sốt.

Tới lão thái thái cũng nói y thuật Cố Khinh Chu tốt, chẳng lẽ là thật vậy sao?

Cố Khinh Chu là thiên tài y học?

Tư lão thái thái rất có uy vọng, bà tuyệt đối không nói lời bậy bạ. Bà nói như vậy, mọi người liền không thể không tin.

Nhan thái thái lại do dự.

"Tư phu nhân từ trước đến nay véo tiêm hiếu thắng, con dâu tương lai nàng, nàng khẳng định là thổi phồng hơn. Mà lão thái thái, thấy chúng ta đều hoài nghi lời Tư phu nhân nói, vì mặt mũi con dâu, cũng muốn khoe khoang vài câu." Nhan thái thái nghĩ thầm.

Nghĩ như vậy, Nhan thái thái càng là không dám để Cố Khinh Chu xem thử.

Bà còn muốn giữ cái mệnh, còn muốn ở cùng bọn nhỏ nhiều hơn, chờ Nhan lão gia trở về nữa!

Tuy rằng không ủng hộ Cố Khinh Chu, nhưng mặt mũi vẫn phải nể, vì thế Nhan thái thái nói: "Cố tiểu thư lợi hại như vậy? Ta đây bệnh, liền làm phiền Cố tiểu thư bắt mạch."

Bà vươn tay.

Bọn nhỏ của Nhan gia có chút khẩn trương.

Bất quá, chẳng sợ Cố Khinh Chu kê phương thuốc, thì các nàng cũng có thể không cần. Như vậy mà nghĩ, tâm cũng buông xuống một nửa.

"Con tài hèn học ít, cả gan một phen." Cố Khinh Chu nói.

Dứt lời, Cố Khinh Chu an vị tới ngồi bên mép giường của Nhan thái thái, quả nhiên nghiêm túc cùng Nhan thái thái bắt mạch.

Cánh tay Nhan thái thái gầy như xương khô, mạch nhược lạnh lẽo, Cố Khinh Chu ấn mạnh, nghiêm túc bắt mạch, sau đó lại nhìn Nhan thái thái nói: "Thái thái, con muốn nhìn xem bựa lưỡi của ngài."

Nhan thái thái liền mở miệng ra.

Sau khi Cố Khinh Chu một phen bắt mạch xong, ước chừng 10 phút, nàng đứng lên, quét mắt liếc nhìn mọi người trong phòng một cái, thấy nhị thiếu gia Nhan gia, Ngũ thiếu gia, đại thiếu nãi nãi, nhị thiếu nãi nãi, tứ tiểu thư đều ở đó, liền nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát."

Y giả đều sẽ không ở trước mặt bệnh nhân mà nói bệnh tình, ảnh hưởng tâm tình người bệnh.

Nam chủ nhân Nhan gia không có ở đây, Cố Khinh Chu phải nói với bọn nhỏ của Nhan thái thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net