Chương 62: Thủ đoạn đặc thù dỗ ngọt trượng phu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Khinh Chu nói, làm Nhan Tân Nông thật cao hứng.

Giáo điều kiểu cũ, đều ở trong lòng Nhan Tân Nông địa vị rất cao này, chỉ tiếc hiện tại người khác lại coi là tệ đoan.

Đột nhiên buổi nói chuyện với Cố Khinh Chu này, làm Nhan Tân Nông nhìn được, người trẻ tuổi, cũng không có hoàn toàn vứt bỏ trí tuệ tổ tông, văn hóa còn có thể kế thừa, ông thực vui mừng.

"Ta thực kính nể Cố tiểu thư, đốc quân có thể có con dâu như con, thật là Tư gia rất may!" Nhan Tân Nông nói.

Cố Khinh Chu mỉm cười.

Nàng được Nhan gia xem trọng.

Đồng thời, Nhan Tân Nông cực lực đem hộp trang sức nhỏ đưa cho nàng: "Này không phải là tiền thù lao, con coi như là Nhan bá bá cho con lễ vật gặp mặt đi!"

Cố Khinh Chu lại lần nữa chối từ.

Nàng chối từ, không chút do dự.

Nhan Tân Nông liền càng kiên trì: "Khinh Chu, Nhan gia cùng Tư gia chính là bạn tri kỉ, con là con dâu Tư gia, đến nhà của chúng ta, dựa theo lễ nghĩa, hẳn là phải cho con một phần lễ vật gặp mặt, con liền nhận lấy đi, nghe lời!"

Nâng bị lễ giáo chụp mũ, phần lễ vật của Nhan Tân Nông này đưa thật sự chân thành, Cố Khinh Chu lại đùn đẩy liền không xem trọng thiện ý của Nhan Tân Nông, nàng nhận.

Nàng luôn mãi nói lời cảm tạ.

Sau khi Cố Khinh Chu rời khỏi, Nhan thái thái nghỉ ngơi một lát, lúc tỉnh lại tinh thần phấn chấn.

Nhan Tân Nông tới mép giường bà, Nhan thái thái thấp giọng hỏi: "Cố tiểu thư nhận lấy lễ vật không?"

"Nhận lấy." Nhan Tân Nông nói.

Đồng thời, Nhan Tân Nông đem cái phiên đại y chân thành mà Cố Khinh Chu nói, nói cho Nhan thái thái.

Lúc sau Nhan thái thái nghe xong, kinh hỉ nói: "Hài tử kia, thật là một viên tâm ngọc đặc sắc tinh xảo!"

Nhan Tân Nông gật gật đầu, rồi lại thở dài.

"Làm sao vậy?" Nhan thái thái khó hiểu.

Nhan Tân Nông liền đem việc Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi muốn hại Cố Khinh Chu, kết quả Cố Khinh Chu chó ngáp phải ruồi, kê phương thuốc hữu hiệu, nói cho Nhan thái thái.

"....... Bọn họ chưa chắc là muốn hại nàng, hơn phân nửa là muốn hại Cố tiểu thư!" Nhan Tân Nông nói.

Nhan thái thái tức giận, ho khan.

Sau khi ho khan, cũng không có hộc máu, là hoàn toàn tốt. Bà căm giận nói: "Tư phu nhân ánh mắt quá cao, không chấp nhận được người! Cố tiểu thư không có mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ cũng không hiển hách, là rất đáng thương."

"Không bằng, chúng ta nhận con bé làm nghĩa nữ, như thế nào?" Nhan Tân Nông nói, "Con bé đối với nàng chính là ân cứu mạng! Là đại ân nhân của Nhan gia, nếu còn là lúc trước, chúng ta hẳn là cho nàng lập cái sinh từ, hiện tại không lưu hành như vậy nữa."

Đôi mắt Nhan thái thái vi lượng.

"Này đương nhiên thực tốt!" Nhan thái thái nói, "Chỉ là, con bé là con dâu tương lai của đốc quân, chúng ta là cấp dưới của đốc quân, Khinh Chu có thể ghét bỏ chúng ta hay không?"

"Con dâu?" Nhan Tân Nông trầm mặc suy nghĩ, "Ta xem việc này rất khó. Đốc quân là thích Cố tiểu thư, phu nhân lại chưa chắc vui, việc này 8 phần là phải có biến cố."

Nghĩ đến Tư phu nhân vì hãm hại Cố Khinh Chu, không tiếc phủng sát nàng, Nhan thái thái không rét mà run, bà nghe trượng phu nói, thâm tâm bà chấp nhận, Cố Khinh Chu rất khó gả cho Tư Mộ.

Nhan thái thái càng thương cho Cố Khinh Chu.

"Để thiếp kêu Lạc thủy đi thăm dò thử ý tứ Cố tiểu thư, nếu là Khinh Chu không chê, chúng ta đương nhiên cũng có thể làm nghĩa phụ - mẫu của con bé, tương lai có chuyện gì, tốt xấu có thể chống lưng không phải sao?" Nhan thái thái cười nói, "Hỏi xem Khinh Chu đối với cha mẹ này là đồng ý hay không đồng ý......."
Lúc chiều tà, Nhan thái thái kêu tứ nữ Nhan Lạc Thủy gọi vào bên cạnh, hỏi nàng ta việc này.

Nhan Lạc Thủy năm nay 17, chỉ lớn hơn Cố Khinh Chu 1 tuổi, tính cách trầm ổn nội liễm.

"Mẫu thân, này thật tốt quá!" Nhan Lạc Thủy thực thích Cố Khinh Chu, không chỉ có là bởi vì có duyên lần đầu gặp mặt với Cố Khinh Chu, mà thêm vào là Cố Khinh Chu đã trị sống mẫu thân của nàng.

Nhan Lạc Thủy xa không được mẫu thân.

"Con tuần sau sẽ đi thăm Cố tiểu thư." Nhan Lạc Thủy cười nói, "Mẫu thân, con thật thích muội ấy, nguyện ý nhận muội ấy làm nghĩa muội của con! Muội ấy cứu sống mẫu thân, chính là Bồ Tát chuyển thế!"

Nhan thái thái nhẹ nhàng sờ mặt ái nữ, nở nụ cười: "Đứa nhỏ ngốc!"
——*——*——
Tư Đốc Quân trở về thành, đầu tiên nhớ tới chuyện của gia đình Nhan Tân Nông.

Không biết Nhan gia hiện tại như thế nào.

"Đi Nhan công quán." Tư Đốc Quân nhìn phó quan nói.

Ô tô Đốc quân phủ, liền chạy đến cổng lớn Nhan gia. Phóng nhãn nhìn lại, không có nhìn thấy cờ trắng, cũng không có nghe được nhạc buồn, Tư Đốc Quân một lòng hơi yên ổn vài phần.

Còn tốt còn tốt, Nhan thái thái tạm thời còn không có chết!

"Nhan Tân Nông cùng thái thái hắn cảm tình quá sâu, đừng xảy ra chuyện mới tốt, ta thật sợ hắn chịu không nổi đả kích." Tư Đốc Quân nghĩ thầm.

Nhan Tân Nông thâm tình, nếu là Cố Khinh Chu thật trị chết thái thái hắn, sẽ không đội trời chung!

Cùng với Nhan gia, kỳ thật sẽ rất không xong. Nhan Tân Nông là Tổng Tham Mưu, ví đốc quân phủ là một tiểu cung đình, Nhan Tân Nông chính là Thừa tướng quyền cao chức trọng.

Vị hôn thê của hoàng tử đắc tội quyền thần, tiền đồ Tư Mộ kham không nổi.

Đốc quân tới, Nhan Tân Nông thực mau ra đón.

"Hôm nay khí sắc rất tốt, đệ muội bệnh tình chuyển biến tốt đẹp?" Tư Đốc Quân hỏi.

Đây là lời khách sáo, trấn an tâm người nhà.

Kinh nghiệm của Tư Đốc Quân xem ra, bệnh của Nhan thái thái kia phỏng chừng không có gì khởi sắc.

Cho dù là Cố Khinh Chu khám, cũng chưa chắc có thể chuyển biến tốt đẹp, rốt cuộc Cố Khinh Chu chỉ là đại phu, lại không phải thần tiên.

Không như tưởng tượng, Nhan Tân Nông lập tức vui mừng ra mặt: "Đúng vậy, toàn rất tốt! Đốc quân, con dâu huynh là đại ân nhân của cả nhà chúng ta. Đây là tân thời đại, nếu là lui về sau 50 năm, ta một hai phải nhận Khinh Chu làm nghĩa nữ!"

Tư Đốc Quân ngạc nhiên.

Đồng thời, trong lòng ông ta lại rộng mở thông suốt.

"Thuốc của Khinh Chu có tác dụng rồi?" Tư Đốc Quân nhịn không được cười.

"Đúng vậy, phi thường hữu hiệu, nội tử hiện có thể ăn cơm ngủ nghĩ, tốt lên từng ngày." Nhan Tân Nông cười nói.

Khóe mắt Tư Đốc Quân có phần đắc ý.

Đối với y thuật của Cố Khinh Chu, Tư Đốc Quân là có bảy phần tin tưởng, Tư gia lão thái thái chính là được Cố Khinh Chu chữa khỏi. Nếu không phải những lời nói kia của nữ nhi ông, ông căn bản không nghi ngờ Cố Khinh Chu.

Hiện tại xem ra, y thuật của Cố Khinh Chu, hẳn là có thể được đến chín phần tín nhiệm.

"Như thế rất tốt, ngươi có phúc khí." Tư Đốc Quân vui mừng, vỗ vai Nhan Tân Nông.

Đôi mắt. Nhan Tân Nông lại xoay hạ.

Ông ta tựa hồ nhớ tới cái gì, do dự, vẫn là nên nhìn Tư Đốc Quân nói.

Nhan Tân Nông nhìn Tư Đốc Quân nói: "Việc này, ta còn hẳn là giáp mặt với phu nhân cùng Quỳnh Chi tiểu thư nói lời cảm tạ. Chúng ta lúc trước thấy Cố tiểu thư tuổi còn nhỏ, trông mặt mà bắt hình dong, không quá dám dùng thuốc của Cố tiểu thư.

Là phu nhân cùng Quỳnh Chi tiểu thư cực lực dẫn tiến. Đặc biệt là Quỳnh Chi tiểu thư, mỗi ngày lại đến nhà của chúng ta thăm, thúc giục dùng thuốc của Cố tiểu thư, phân khổ tâm này, mới là căn bản cứu mạng nội tử........"

Ông ta dứt lời, giương mắt nhìn xem Tư Đốc Quân.

Quả nhiên thấy Tư Đốc Quân im lặng, như là nhớ tới cái gì, sắc mặt tiện đà âm trầm đi xuống.

Phần cảm xúc này, Tư Đốc Quân thực mau liền che lấp, tùy ý nói câu: "Hẳn là."

Nhan Tân Nông mỉm cười, ông ta biết Tư Đốc Quân nghĩ cái gì.

Tư Quỳnh Chi dụng tâm, cứ như vậy mà bị Nhan Tân Nông chọc thủng.

Lần trước Tư Quỳnh Chi vu hãm nói Cố Khinh Chu thể hiện, cũng tự sụp đổ.

Tư Đốc Quân đi nội viện nhìn Nhan thái thái một hồi.

Nhan thái thái vẫn là gầy ốm như vậy, nhưng đôi mắt lại có thần thái, đây là dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.

Thuốc của Khinh Chu, thật sự có tác dụng!

Hồi tưởng lại lời Quỳnh Chi nói, cùng với lời Nhan Tân Nông nói, Tư Đốc Quân liền hiểu ra: Lần này chữa bệnh, bất quá là cái bẫy của phu nhân cùng nữ nhi ông ta đối với Cố Khinh Chu.

May mắn Cố Khinh Chu thực sự có y thuật, bằng không trị chết Nhan thái thái, Nhan Tân Nông cùng Tư Đốc Quân cũng có kẽ hở.

"Tự phụ, không biết suy nghĩ!" Tư Đốc Quân trong lòng giận dữ.

Ô tô tới cửa biệt thự đốc quân phủ, Tư Đốc Quân nhảy xuống ô tô, gấp không chờ nổi liền vào hậu viện. Khí thế của ông rào rạt.

Tư phu nhân đang xem thư, cau mày, thấy Tư Đốc Quân tiến vào, bà ta đứng lên nói: "Đốc quân đã trở về?"

"Đến thư phòng ta!" Sắc mặt Tư Đốc Quân xanh mét, cũng như chính kiện quân trang thẳng tắp phẳng phiu trên người ông ta.
Trong lòng Tư phu nhân hiểu rõ, đi theo Tư Đốc Quân vào thư phòng.

Tư Đốc Quân thực nghiêm khắc: "Phu nhân, nàng không thích Khinh Chu sao?"

Tư Đốc Quân thực tức giận, tức Tư phu nhân, cũng tức Tư Quỳnh Chi. Nhưng Quỳnh Chi là cô nương, nam nhân dạy con không dạy nữ, nữ nhi hẳn là giao cho thê tử dạy bảo.

Quỳnh Chi làm sai, tội lỗi đều ở trên người Tư phu nhân.

Tư phu nhân sớm đã có chuẩn bị, đối với lời này cũng không ngoài ý muốn. Bà sinh ra đến mỹ diễm động lòng người, khi hạnh mục hơi rũ, thế nhưng lại điềm đạm đáng yêu, có chút ủy khuất ngây thơ của thiếu nữ.

"Không thích!" Tư phu nhân nói.

Lời này, ngược lại khiến Tư Đốc Quân im luôn, không có cách nào tiếp lời.

Tư Đốc Quân không nghĩ tới Tư phu nhân lại thẳng thắn thành khẩn như thế.

Thanh âm Tư phu nhân nhu uyển, lẩm bẩm nói nhỏ: "Thời điểm thiếp đi theo đốc quân, gia cảnh cũng không ưu việt, Mộ nhi khi còn nhỏ phải chịu rất nhiều khổ sở.

Nó niệm thư hà khắc, ngày tiếp nối đêm. Rồi sau đó ngoài ý muốn xảy ra chuyện, đến nay không nói nên lời, sở dĩ chuyện xui xẻo này đều bị nó đụng phải.

Thiếp là mẫu thân không có chủ kiến, chỉ ngóng trông nhi tử thiếp thật tốt. Nó nỗ lực khắc khổ như vậy, lại muốn nó cưới một nữ tử ở nông thôn làm vợ, bằng hữu, bạn học thậm chí tương lai cấp dưới của nó đều sẽ chê cười.

Thiếp không thích Khinh Chu, từ lần đầu tiên gặp mặt liền không thích. Nhưng, đốc quân trọng nặc, vì lời hứa của ngài, chẳng sợ lại không thích thì thiếp cũng phải nhịn, Mộ nhi cũng nhịn......."
Dứt lời, nước mắt liền rào rạt rơi xuống.

Nếu là bà giảo biện, kiên trì tự mình không có hại qua Cố Khinh Chu, Tư Đốc Quân sẽ giận dữ; nhưng ngược lại, bà một phen mềm giọng thổ lộ như vậy, trong lời nói lại chân tình thực lòng, Tư Đốc Quân ngược lại lại mềm.

"Được được, đừng khóc!" Tư Đốc Quân kéo thân hình mềm mại của bà qua, đem bà ôm ngồi ở trên đùi, "Ta biết ủy khuất của nàng, vì ta, vì Tư gia! Là ta không có thông cảm qua tâm ý của nàng, không có nhận thấy được việc đó."

Tư phu nhân khóc đến ác hơn.

Hấp tấp, bà đi tìm môi của Tư Đốc Quân.

Môi phu nhân kiều nhu, phủ lên đôi môi lạnh lẽo khô nức của Tư Đốc Quân, làm cả người Tư Đốc Quân run lên.

Tư phu nhân có một đầu tóc đen sậm, rối tung trên vai, tựa đóa anh túc thịnh trán quyến rũ.

Mị hoặc phong tình này, liệt liệt chước mục, là nam nhân cũng đều chịu không nổi.

Tư Đốc Quân rốt cuộc nhớ không nổi cái khác, chỉ có trước mắt dạt dào.

Phó quan đứng ở cửa thư phòng, nghe bên trong từ rống giận đến thanh âm tất tất mềm mỏng, rồi sau đó là động tĩnh kịch liệt, bất tri bất giác tâm khởi động cao cao lều trại.*
(* Ý là nói chuyện Tư Đốc Quân xxx với phu nhân ông ta hẳn là rất lâu. Lâu đến có thể dựng cao lều trại thật đẹp họ mới hoàn thành @@! )

"Đốc quân thể lực hảo." Thư phòng không biết ngăn nghỉ, phó quan dày vò.

Sau một phen **, chuyện của Nhan gia liền tính như không, Tư Đốc Quân không thích sảo cơm thừa, một sự kiện sẽ không lặp lại nhắc đến hai lần.

Vấn đề của Tư phu nhân cùng Cố Khinh Chu, Tư Đốc Quân không có để ở trong lòng, bởi vì ông cảm thấy là việc nhà, là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu thôi.

Vấn đề mẹ chồng nàng dâu, đã hơn 1000 năm, không phải chỉ riêng Tư phu nhân cùng Cố Khinh Chu có, mà là gia đình người bình thường đều có.

Tư Đốc Quân cũng giải quyết không được cái nan đề ngàn năm này, chỉ có thể theo sắp xếp của tạo hóa.

Đến Tư Quỳnh Chi, Tư Đốc Quân là có phần thất vọng, tạm thời không nghĩ qua tha thứ cho nó.

Tư phu nhân xem như viên mãn giải quyết vấn đề này.

Chẳng sợ đốc quân có 5 di thái thái vẫn là để cho ông **, vẫn là thân thể mềm mại của Tư phu nhân cực phẩm mị hoặc.

Chỉ cần Tư phu nhân cởi áo tháo thắt lưng, Tư Đốc Quân liền đem mạng giao cho bà.*
( * Bởi người ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Thương thay thương thay a :/ )

Thật ra Tư lão thái thái nghe nói Nhan thái thái tốt, sau khi thăm Nha gia, trở về gọi điện thoại cho đốc quân phủ, kêu Tư Đốc Quân tới Tư công quán.

Lúc sau tới, lão thái thái nói: "Y thuật của Khinh Chu, chúng ta đều nhìn thấy, con bé là thật lợi hại. Bệnh của Mộ nhi, không bằng cũng kêu Khinh Chu nhìn xem?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net