Chương 63: Tiểu bạch thỏ ăn lão hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão thái thái quan tâm tôn nhi, muốn cho Cố Khinh Chu đi chữa bệnh cho Tư Mộ.

Tư Đốc Quân đồng ý.

Tư phu nhân lại do dự. Bà không mừng Cố Khinh Chu, lại cũng không phủ nhận, Cố Khinh Chu liên tiếp hai lần chữa khỏi bệnh bằng trung y, Tây y đều bó tay không có biện pháp chữa, bà thiên phú tinh ý cực cao.

Chẳng sợ Cố Khinh Chu lại trẻ tuổi, y thuật cũng là vượt qua thử thách.

Chân tướng Trung y huyền thuật, có đôi khi hiếm lạ cổ quái, khiến người không thể không tin.

Kêu Cố Khinh Chu thử xem?

Tư Mộ là bị mất tiếng, đi nước Đức trị liệu nửa năm, nhóm danh y đều nói, dây thanh của Tư Mộ, phổi không có bất kì vấn đề gì, chuyện hắn không thể nói chuyện, chỉ sợ là bệnh tâm lý.

Từ đó lúc sau, Tư gia liền bắt đầu thay Tư Mộ đi tìm kiếm hỏi thăm danh y, lại cũng xem bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ tâm lý xem rất nhiều, đều là nổi danh nước Đức, 5 năm, không hề tiến triển.

Trong lòng Tư phu nhân có tính toán nhanh: "Nếu nói bệnh của lão thái thái là Cố Khinh Chu may mắn, Nhan thái thái kia bệnh hung hiểm như thế, cũng bị nàng ta trị hết, thành ra nàng ta là có phần quỷ tài."

Tuy rằng không thích Cố Khinh Chu, phán đoán của Tư phu nhân cơ bản vẫn phải có.

Bà sở dĩ hiện tại lựa chọn tin tưởng Cố Khinh Chu, vẫn là ngóng trông bệnh của nhi tử mình có thể chuyển biến tốt đẹp.

Một chút hy vọng linh tinh, làm mẫu thân cũng không muốn buông tha.

Nếu Tư Mộ vẫn luôn làm người câm, như thế nào mà cùng Tư Hành Bái sinh đấu?

Tư Hành Bái chính là sói đói, chỉ cần đốc quân qua đời, mẫu tử Tư Mộ bọn họ đừng mong được Tư Hành Bái đối xử tử tế.

Đặc biệt là hiện tại Tư Hành Bái ở trong quân uy vọng rất cao, khả năng Tư Mộ tiếp nhận không lớn.

Tư phu nhân mong muốn bức thiết nhi tử của bà chuyển biến tốt đẹp.

"Cũng đúng, kêu Khinh Chu thử xem đi." Tư phu nhân cuối cùng đồng ý.

Bà đem việc này nói cho Tư Mộ.

Tư Mộ ghi trên giấy, viết một từ tuấn dật sắc nhọn "Không", đem Tư Đốc Quân cùng Tư phu nhân cự tuyệt ngoài cửa.

Tư phu nhân khuyên sau một lúc lâu, Tư Mộ cũng không mở cửa.

Tư Quỳnh Chi nhìn Tư phu nhân cùng Tư Đốc Quân nói: "Phụ thân, mẫu thân, Nhị ca huynh ấy là chịu đủ trị liệu rồi, mới từ nước Đức trốn về tới, tình nguyện làm cu li cũng không muốn về nhà.

Nhị ca bị bệnh, mọi người nóng vội, có từng nghĩ tới huynh ấy càng thống khổ? Lặp lại trị liệu, lần lượt cho huynh ấy hy vọng, lại một lần nữa làm huynh ấy tuyệt vọng, huynh ấy đã chấp nhận đả kích của mọi nguòi mấy vạn lần.

Nhị ca là đốc quân phủ nhị thiếu soái, huynh ấy di truyền sự kiên cường của phụ thân, cơ trí của mẫu thân, mới không có tự sát. Hiện giờ, mọi người còn muốn bức bách huynh ấy, là tính định bức tử huynh ấy sao?"

Tư phu nhân cùng Tư Đốc Quân sửng sốt.

Tư Mộ ở trong phòng, chậm rãi mở khép mi mắt lại.

Nguyên lai, ở trên đời này cũng có người hiểu hắn như thế!

Quỳnh Chi, hắn quả nhiên không có thương nhầm đứa muội muội này, nàng là tri kỷ của hắn!

Cuộc nói chuyện của Tư Quỳnh Chi, được đến Tư Đốc Quân, Tư phu nhân cùng Tư Mộ ba người vừa lòng.

Tư Mộ ra phòng, nhẹ nhàng ôm hạ đầu vai của Tư Quỳnh Chi.

Kể từ đó, Tư phu nhân thật không dám bức bách hắn.

Hai vợ chồng Tư Đốc Quân tính toán, việc này đích xác không thể nóng vội. Lại trị liệu đi xuống, bệnh này tốt không được, còn sẽ bức điên nhi tử.

"Mộ nhi hiểu chuyện nghe lời nhất, nó có thể từ nước Đức trốn trở về, trong lòng hài tử bị tổn thương nghiêm trọng, chớ nên lại bức bách nó." Tư phu nhân nói.

Tư Đốc Quân cũng lo sầu.

Hai nhi tử, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông cũng rất đau cho Tư Mộ.

"Chuyện này, về sau lại nói." Tư Đốc Quân bất đắc dĩ lắc đầu.

Ông ta đem việc này nói cho lão thái thái.

Lão thái thái càng thương tôn tử, nghe xong lời nói của Tư Đốc Quân, lão thái thái tuy rằng rất khổ sở, lại cũng lý giải: "Chữa bệnh là thầy thuốc có ba phần lực, phía bệnh nhân bảy phần lực. Chính nó không muốn trị, chẳng sợ thảo dược tốt cũng vô dụng. Dù sao Khinh Chu là thê tử của nó, tương lai sớm muộn có thể trị tốt cho nó, không cần vội nhất thời."

Tư Đốc Quân gật đầu.

Việc này liền tạm thời gác lại không đề cập tới.

Bất quá, y thuật Cố Khinh Chu, lại được Tư gia trên dưới nhất trí tán thành. Cho dù là Tư Quỳnh Chi, Tư phu nhân chán ghét nàng như vậy, cũng không dám phủ nhận, Cố Khinh Chu ở phương diện chữa bệnh là có quỷ tài.

Vì thế, Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi cũng không dám đánh giá thấp nàng, muốn nàng đi chữa bệnh.

"Mẫu thân, mẹ không phải nói muốn đi tra chi tiết của Cố Khinh Chu, phái người đi chưa?" Tư Quỳnh Chi hỏi.

Tư phu nhân lắc đầu: "Còn không có."

Không có phái người đi tra, là Tư phu nhân cho rằng Cố Khinh Chu sẽ trị chết Nhan thái thái, Tư phu nhân có thể thuận lợi xử lý hạ nàng, không cần làm điều thừa.

Huống hồ, Tư phu nhân gần đây mê xem hát, cũng không có tâm tư để ý tới Cố Khinh Chu.

"Xem ra, ngày mai phải phái người đi." Tư phu nhân ám đạo.

Cố Khinh Chu không biết những việc này của Tư gia.

Nàng từ Nhan gia trở về, mở hộp trang sức nhỏ của Nhan Tổng Tham Mưu cho nàng ra, đột nhiên kinh ngạc, hít hà một hơi: Một đôi khuyên tai kim cương!

Kim cương so với hoàng kim đắt hơn!

Như vậy một bộ khuyên tai nho nhỏ này, ít nhất cũng gần một căn cá chiên bé, bảy tám trăm ngàn đồng tiền mới có thể mua được.

Kim cương trong suốt, ở dưới ánh đèn lóng lánh phát ra ánh sáng huyến lệ, lộng lẫy chước mục, lấp lánh tỏa sáng tựa như dưới bầu trời đầy sao.

"Thật là đẹp mắt." Cố Khinh Chu nhẹ nhàng vuốt ve chúng.

Kim cương bén nhọn cứng rắn, nhẹ nhàng lướt qua da thịt nàng.

Nàng biết, đối với khuyên tai này, nàng khẳng định sẽ bán đổi tiền.

Nhưng đáy lòng luyến tiếc.

Nữ hài tử đối với trang sức là cực thích, là cuồng dã không lý tính, Cố Khinh Chu cũng thế.

Nàng hiện tại thực nghèo, muốn ở Nhạc Thành có chỗ đứng, càng cần tiền để tạo mối quan hệ, như vậy mọi thứ mới tốt, mang ở trên lỗ tai phí phạm của trời.

Lý mẫu còn ở nông thôn chờ nàng, nàng không tư cách hưởng thụ.

Nàng lưu luyến không rời, đem tráp đóng lại, cũng không dám xem một cái nữa, sợ chính mình sẽ đau lòng.

"Nhan gia thật hào phóng." Cố Khinh Chu nằm ở trên giường, hồi tưởng mặt mày hiền từ của Nhan thái thái, ánh mắt hơi mang cơ trí của Nhan Tổng Tham Mưu, liền rất hâm mộ hài tử Nhan gia.

Nàng nếu là có được song thân như vậy thì tốt rồi.

Chỉ tiếc, nàng không may mắn như vậy.

Nàng từ nhỏ liền không có mẫu thân.

Lại nói tiếp, Cố Khinh Chu thật sự cảm kích Lý mẫu, đem nàng đưa tới ở nông thôn, cơm canh đạm bạc lại tỉ mỉ ôn nhu che chở nàng, không có để nàng ở dưới tay mẹ kế xin cơm ăn.

Xin cơm ăn, sẽ mất tự trọng trước hết, là tự tin cùng hy vọng.

Không có hy vọng, người liền không có tiền đồ.

Cố Khinh Chu hiện tại còn tính là có tiền đồ -- nếu như có thể thoát khỏi Tư Hành Bái nữa.

Cuối tháng giêng, Nhan gia Tứ tiểu thư Nhan Lạc Thủy tới, mời Cố Khinh Chu đi Nhan công quán làm khách.

Xuân ý càng thêm nùng liệt, xuân phong ôn nhu lưu luyến, cây cối đình viện phủ thêm màu thanh tân trang, phát ra mầm lá non nớt xanh biếc.

Hoa nở nghênh xuân, cánh hoa kiều non thanh nhã, điểm xuyết đầu xuân đơn điệu, trên đường mòn đình viện, hoa rụng như mưa, tựa phô tầng gấm vóc thảm.

Nhan Lạc Thủy dẫm hoa rụng rực rỡ như vậy, vào Cố công quán, cảm thán nói: "Nhà các người rất độc đáo."

"Này có tính là gì, cây cối là so với chỗ khác đều có." Cố Khinh Chu cười, sau đó lại hỏi, "Ngài như thế nào tới, có phải bệnh của thái thái lại tái phát hay không?"

"Không có, không có!" Nhan Lạc Thủy tươi cười trong trẻo, "Mẫu thân ta muốn mời muội đi Nhan gia làm khách, cố ý để cho ta tới đón muội."

Cố Tương tùy ý xuống lầu, thấy được Nhan Lạc Thủy.

Nhan Lạc Thủy tư dung thanh nhã, ý cười nhợt nhạt, ăn mặc một bộ sườn xám màu lam, nhìn qua liền liền thấy xấu xí, một chút cũng không có phong cách tiểu thư của phủ quan lớn Quân Chính phủ xa hoa.

"Đây là ai?" Cố Tương không mang theo tức giận hỏi, "Cố Khinh Chu, ngươi quen biết cái gì lung tung rối loạn, người nào cũng chỉ đến nhà mời, nghĩ Cố công quán là nơi nào!"

Cố công quán là nơi nào?

Là tổ nghiệp ông ngoại của Cố Khinh Chu, là tài sản riêng của Cố Khinh Chu, lại bị Cố Khuê Chương độc chiếm, chính các người mặt dày vô sỉ ở nơi này!

Cố Khinh Chu hơi hơi nhấp môi, con ngươi hiện lên vài phần sắc bén, Nhan Lạc Thủy lại nhẹ nhàng cầm tay Cố Khinh Chu.

Nhan Lạc Thủy là nữ hài tử hiểu chuyện, nàng biết được mọi nhà đều có quan niệm khó khăn khác nhau, nàng tuyệt không muốn do chính mình đến, khiến Cố Khinh Chu rước phiền toái.

"Thực xin lỗi, ta không mời tự đến, đường đột rồi!" Nhan Lạc Thủy tính tình tốt, tươi cười tựa ra trán đào nhuỵ, kiều non lại thanh thiển.

Dung mạo nàng nhìn qua thực thoải mái, đối với nữ nhân không có bất luận ý công kích gì, này cũng ý là, đối với nam nhân cũng không có gì hấp dẫn.

Sắc mặt Cố Tương hơi hơi hòa hoãn, từ lỗ mũi đánh giá Nhan Lạc Thủy, nghĩ thầm: "Nghèo kiết hủ lậu!"

Cố Tương là am hiểu xem người khác qua cách quần áo nhất, đánh giá giá trị con người họ.

Cũng không biết Cố Khinh Chu nơi nào tìm tới hồ bằng cẩu hữu.

Cố Tương xoay người, dùng cái ly thủy tinh đổ nước vào chén, chậm rãi uống, dư quang đánh giá Nhan Lạc Thủy, sợ Nhan Lạc Thủy chiếm tiện nghi Cố gia.

Một thân ảnh cao lớn mặc quân trang, đẩy cửa mà vào.

Là một người phó quan.

Cố Tương bỗng nhiên đứng lên, là phó quan Quân Chính phủ, chẳng lẽ lại là Tư Đốc Quân phủ tới đem đồ tặng cho Cố Khinh Chu sao?

Lại thấy tên phó quan oai hùng phi thường kia, khấu ủng hành lễ với nữ tử mà Cố Tương cho rằng nghèo kiết hủ lậu - Nhan Lạc Thủy: "Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong."

Nhan Lạc Thủy gật gật đầu.

Ly thủy tinh trong tay Cố Tương, loảng xoảng một tiếng rơi trên mặt đất, mặt đất đá cẩm thạch, mảnh thủy tinh văng khắp nơi, đầy hỗn độn.

Âm thanh vỡ tan thanh thúy, ở trong đại sảnh quanh quẩn, cùng với ánh đèn thủy tinh ở Italy, hoảng hốt rất nhỏ cũng run rẩy, cắt qua không khí, nhộn nhạo gợn sóng.

Phó quan nói "Tiểu thư"!

Nhan Lạc Thủy mặc sườn xám màu lam bố, mặt mày bình đạm, quần áo mộc mạc, thế nhưng được một người phó quan Quân Chính phủ kêu là tiểu thư?

Nàng ta là người nào a?

Cố Tương ngơ ngác nhìn Nhan Lạc Thủy.

"Vị này chính là......." Cố Tương hoàn hồn, biết được chính mình nhìn lầm, đối phương thân phận tôn quý, lập tức thay một bộ dáng mỉm cười điềm mỹ, muốn cùng Nhan Lạc Thủy bắt tay.

Nhan Lạc Thủy trắng nõn thẹn thùng, phúc hậu và vô hại, nhìn qua thực hiền hoà, đối với người khác đắc tội cũng không thèm để ý.

Cố Tương cảm thấy Nhan Lạc Thủy quá dễ khi dễ, tựa như cục bột mềm, có thể tùy ý vuốt ve.

Không như tưởng tượng, Nhan Lạc Thủy lại nhu nhu cầm tay Cố Khinh Chu, cười nói: "Đi thôi!"

Phó quan đem một khuôn mặt tươi cười ở sau lưng Cố Tương.
"Vị tiểu thư này!" Cố Tương kêu nàng.

Nhan Lạc Thủy phảng phất giống như không nghe thấy, một chút mặt mũi cũng không cho Cố Tương.

Cố Tương chinh lăng đứng ở nơi đó, trong lòng vừa hối hận vừa ghi hận: Chính mình vẫn luôn hâm mộ Cố Khinh Chu có thể cùng Quân Chính phủ quen biết, kết quả tới một vị tiểu thư quan lớn Quân Chính, nàng lại tuyệt nhiên không quen biết.

Quá giận!

Trên ô tô, Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy ngồi ở trong xe ấm áp u ảm,  ánh sáng ở trên mặt các nàng, độ tầng ngây thơ nhu hòa.

"Thực xin lỗi." Cố Khinh Chu nói khẽ với Nhan Lạc Thủy, "Đó là nữ nhi của mẹ kế ta."

"Nàng ta bất quá là kế nữ, thế nhưng sao kiêu ngạo như vậy?" Miệng lưỡi ôn nhu của Nhan Lạc Thủy, giống nước triền miên. Lời nàng nói tinh tế phẩm vị, lại phát hiện ra nàng kỳ thật rất có chủ kiến, hơn nữa còn sắc bén.

Cố Khinh Chu trong giây lát, thực thích Nhan Lạc Thủy!

Nếu là có duyên, nàng thật hy vọng có thể cùng Nhan Lạc Thủy như vậy kết bằng hữu.

Nhan Lạc Thủy trời sinh sẽ giả thành tiểu bạch thỏ ăn lão hổ, cùng Cố Khinh Chu là một loại người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net