Chương 66: Tân kế của Tân Tranh Tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Hành Bái vừa cảm giác khi tỉnh lại, đã là hoàng hôn.

Ánh nắng chiều quyệt diễm từ song cửa sổ chiếu thẳng vào, chiếu đến mãn phòng kim xán.*
(* Nghĩa là chiếu đến cả phòng đều sáng hẳn lên)

Cố Khinh Chu tuyệt nhiên còn ngủ.

Tư Hành Bái lay nàng.

"Đừng làm ồn, Tư Hành Bái." Nàng lẩm bẩm, xoay người tiếp tục ngủ.

Tư Hành Bái bật cười, nàng thật tự phụ, lại có phần kiều khí, đương nhiên cũng có chút thông minh, đáng yêu cực kỳ.

Hắn đứng dậy xuống giường, đám người Chu tẩu đã rời đi, dưới lầu trống không, an tĩnh đến mức chỉ có tiếng bước chân của hắn quanh quẩn ở trong phòng.

Tư Hành Bái buộc lại tạp dề, xuống bếp nấu cơm, xào hai thứ đồ ăn -- tôm lột xào trứng gà, bắp cải xào rau cúc, sau đó đem hầm canh gà.
(p/s: Ôi thật soái ca *biểu cảm phấn khích* Minh cực thích nhìn ctrai nấu ăn. Có ai có sở thích như mình hôn :> )

Cố Khinh Chu tỉnh lại, đã ngửi thấy mùi hương của thức ăn cơm.
Nàng đói đến dạ dày đau.

Sau khi rửa mặt chải đầu qua loa, Cố Khinh Chu xuống lầu. Nàng tưởng Chu tẩu ở phòng bếp, lại thấy được bộ dạng mang tạp dề của Tư Hành Bái, hắn cao lớn oai hùng, cầm nồi sạn cùng cầm súng tuyệt nhiên soái khí giống nhau.

Cằm Cố Khinh Chu thiếu chút nữa rơi xuống.

Ai có thể nghĩ đến Tư thiếu soái giết người như ma, lại tuyệt nhiên có thể rửa tay làm cơm canh?

Nàng đứng ở cửa lầu cầu thang, ngơ ngác không dám đi xuống dưới.

Tư Hành Bái lại giống như có đôi mắt sau gáy: "Đi rửa tay, rồi xuống ăn cơm!"

Cố Khinh Chu ừ một tiếng.

Ánh nắng chiều từ cửa sổ nhà ăn sát đất chiếu thẳng vào, quyến rũ vũ mị, khiến sợi đay của khăn trải bàn nhiễm sang hồng.

Cố Khinh Chu ngồi ở bàn ăn trước, Tư Hành Bái gắp đồ ăn cho nàng, nói: "Ăn nhiều một chút."

Khuôn mặt hắn dung hòa với hoàng hôn, mất đi sát khí, chỉ còn lại vẻ tuấn mỹ.

Hắn thật là người đẹp nhất mà Cố Khinh Chu từng gặp qua, tuy rằng hắn biến thái cực kỳ, lại ghê tởm đến không chịu được.

Trong nháy mắt này, Cố Khinh Chu ăn tới cơm canh thơm ngọt rồi, tôm tươi ngon lột vỏ, nàng nghĩ: "Tư Hành Bái cũng không hoàn toàn là người điên, lúc hắn bình thường, cũng tính là không tồi......."
(p/s: kaka. Người ta nói còn đến với trái tim người đàn ông nhanh nhất là thông qua bao tử. Chị nữ nhà ta liền ngược lại a :))) )

Tuy rằng hắn rất ít khi bình thường.

Đây là lần thứ hai hắn nấu cơm cho Cố Khinh Chu ăn.

Trong miệng ăn thức ăn của người ta, thời điểm trong lòng Cố Khinh Chu đánh giá hắn, khó tránh khỏi mất đi sự công bằng.

Cơm chiều xong, Tư Hành Bái đưa Cố Khinh Chu về nhà.

Cố gia không ai biết được Cố Khinh Chu đi đâu, chỉ nghĩ nàng đi Tư công quán, hoặc là Nhan công quán.

Hôm sau, thời tiết sáng sủa.

Đầu xuân liễu mầm tân phát, thúy nộn cành non đón gió lay động, Cố Khinh Chu nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ, cũng phủ thêm một tầng mỏng thúy sa.

Cố Khinh Chu đi trường học Maria học sách, xếp lớp đến cao niên cấp. Nghĩa phụ Nhan Tân Nông của nàng nhờ mối quan hệ, đem Cố Khinh Chu an bài tới lớp của Nhan Lạc Thủy.

Trường học giáo hội tất cả đều là nữ hài tử.

Các nữ hài tử trong lớp, liền đi kéo bè kéo cánh, tranh đấu gay gắt.

Nhan Lạc Thủy giữ mình trong sạch, ở lớp học không theo cùng, không kết mối liên kết phi nghĩa, cơ hồ là cá thể độc lập. Phụ thân nàng là quan lớn Quân Chính phủ, trừ cái thân phận nữ nhi Tư Đốc Quân, cũng không ai có địa vị cao hơn nàng, cho nên không người nào dám khinh nàng.

Cố Khinh Chu xếp lớp, là thân phận vị hôn thê nhị thiếu soái Tư Mộ, cũng lại là nghĩa nữ của Nhan gia, lập tức trở thành tiêu điểm.

Mọi người nghị luận sôi nổi, cái gì cũng có.

Cố Khinh Chu không để ý tới, chỉ cùng nghĩa tỷ nàng - Nhan Lạc Thủy cùng nhau ra ngoài.

Nàng ngoan ngoãn nghe lời, niệm thư lại khắc khổ, tuy rằng là xếp lớp cao, trừ bỏ việc tính toán rối tinh rối mù ra thì các công khóa khó nhất bao gồm: tiếng Anh cùng Kinh Thánh. Thành tích nàng đều thực không tồi, nhóm Miss thích nàng.

Cố Khinh Chu thực ôn nhu, bên ngoài không nói, nhóm Miss ít nhất đều thích thái độ khiêm tốn dịu ngoan của nàng.

Tam muội của Cố Khinh Chu - Cố Duy, một lần nữa đi học trở lại, Tứ muội Cố Anh bị thôi học ở nhà.

Việc này lại là một tiêu điểm khác.

Cố Duy ở trường học cũng có bang phái, bảy tám nữ hài tử, tạo thành một tiểu đoàn thể.

"A tỷ!" Cố Duy đối với Cố Khinh Chu thực thân thiện, thậm chí chủ động dính lấy Cố Khinh Chu.

Trong mấy người tỷ muội, Cố Khinh Chu vẫn cảm thấy Cố Duy giảo hoạt nhất, tâm tư nó hơn xa Cố Anh, thậm chí so với trưởng tỷ Cố Tương cũng ngang bằng.

"Nhan tỷ tỷ!" Cố Duy đối với Nhan Lạc Thủy càng nhiệt tình.
Nhan Lạc Thủy không thể không cho Cố Duy mặt mũi.

Thể diện của Cố Duy, cũng chính là thể diện của Cố Khinh Chu, Nhan Lạc Thủy thực hiểu được ẩn nhẫn.

Thực mau, trường học liền truyền ra, Cố Duy và Nhan Lạc Thủy là hảo bằng hữu.

Vì thế, địa vị của Cố Duy lên như nước lên thì thuyền lên, nàng ở cái tiểu đoàn thể kia, thành dẫn đầu.

"Tỷ không sao cả." Nhan Lạc Thủy mỉm cười nói, "Khinh Chu, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, tỷ chưa bao giờ sợ người khác lợi dụng tỷ. Ai dám lợi dụng tỷ thật sự làm chuyện xấu, tỷ sẽ khiến họ hối hận."

Cố Khinh Chu mỉm cười.

Nàng tin tưởng Nhan Lạc Thủy. Nhan Lạc Thủy nhìn qua phúc hậu và vô hại, nhưng kỳ thật là phúc hắc thông minh.

Đảo mắt tới tháng ba rồi.

Cố Khinh Chu đi học tròn một tháng.

Suốt một tháng, Cố Duy đối với Cố Khinh Chu ân cần cực kỳ, ngay cả bạn học của Cố Duy, cũng đều a tỷ này, a tỷ nọ mà kêu Cố Khinh Chu.

Về đến nhà, Tần Tranh Tranh cũng khôi phục dịu dàng với nàng, ngay cả cái bao cỏ Cố Anh kia, cũng không nhanh không chậm, không khóc không nháo.

Cố Khinh Chu cùng bọn họ bình thản ở chung. Cố Khinh Chu tường tận, bọn họ là đang bàn tính.

Cụ thể là bàn tính như ý cái gì, Cố Khinh Chu cũng không biết, nàng đang chờ đợi.

"Đây là yên lặng trước, bão táp sau a." Cố Khinh Chu nghĩ.

Chỉ là không biết, kế tiếp lại là mưa gió gì.

Có hôm bữa tối, Tứ muội Cố Anh thậm chí còn cùng Cố Khuê Chương nói: "Phụ thân, học sách thật rất vất vả, con tình nguyện ở nhà chơi cùng a tỷ!"

Lời này, có lẽ là lời tự trong lòng Cố Tứ, nếu là Tần Tranh Tranh, tuyệt sẽ không cho phép nàng ta giáp mặt nói cho Cố Khuê Chương như vậy.

Cố Khuê Chương hận nhất là nữ nhi không biết cố gắng, Cố Tứ nói như thế, tương đương với tự đoạn tuyệt tiền đồ. Đặc biệt là Cố Anh hiện tại bị thôi học, lại nói như vậy, càng là sẽ làm Cố Khuê Chương mất vui.

Nhưng Cố Anh vẫn nói.

Cố Khinh Chu tinh tế đánh giá nhất cử nhất động của bọn họ, đặc biệt là Cố Duy ở trong trường học, Cố Khinh Chu mỉm cười, nàng mơ hồ có thể đoán được ý đồ bọn họ.

Cố Khinh Chu thanh sắc bất động, lẳng lặng xem diễn.

Cố Khuê Chương đem chiếc đũa thật mạnh đặt ở trên bàn, căm tức nhìn Cố Anh: "Không có tiền đồ. Ngu xuẩn, chỉ biết chơi!"

Cố Anh bị dọa tới rồi, ô ô khóc lên.

"Lão gia đừng nóng giận." Tần Tranh Tranh hoà giải, "Anh Anh không có tiền đồ, may mắn nhà của chúng ta còn có Khinh Chu, nó là đứa cuối cùng cho lão gia nở mày nở mặt."

Cố Khinh Chu được Tư Đốc Quân thừa nhận, việc này trên mặt Cố Khuê Chương càng thêm hào quang; đồng thời, nàng lại thành nghĩa nữ Nhan Tân Nông, cái này còn khiến Cố Khuê Chương càng kinh ngạc.

Nhan Tân Nông, bên người Tư Đốc Quân là phó lãnh đạo, cũng là nhân vật vang dội, lợi hại ở Nhạc Thành.

Nếu như có thể cùng Nhan Tân Nông làm bằng hữu.......

"Ngươi nếu là có một nửa thông minh hiểu chuyện như Khinh Chu, ta liền bớt lo." Cố Khuê Chương chỉ vào Cố Anh mắng.

Tính tình táo bạo như Cố Anh, tuyệt nhiên không có phản kháng, ngoan ngoãn cúi đầu nghe mắng, Cố Khinh Chu mỉm cười.

Quả nhiên là có âm mưu.

Cố Khinh Chu thậm chí biết Tần Tranh Tranh kế tiếp muốn nói gì.

"Bọn nó tam tỷ muội cộng lại, đều không bằng Khinh Chu!" Tần Tranh Tranh cảm thán nói, "Khinh Chu không chỉ là thiếu nãi nãi tương lai của đốc quân phủ, lại là nghĩa nữ Nhan gia -- lão gia, ngài nói chúng ta không mời Nhan gia lại đây làm khách, có vẻ thất lễ quá hay không?"

Lời này, chính là ý muốn trong lòng của Cố Khuê Chương.

Cố Khuê Chương là rất muốn mời Nhan Tân Nông, nhân cơ hội này kết thân với Nhan Tân Nông, nhưng nếu ông ta vội vã đi kết giao với Nhan Tân Nông, sợ ăn tương quá khổ sở,* hắn mất mặt, chính mình cũng khiến bản thân không có mặt mũi.
(* Ý là thân phận ổng thấp kém không đáng nhắc so với Nhan Tân Nông. Sợ Nhan Tân Nông nghĩ là thấy người sang bắt quàng làm họ)

Tần Tranh Tranh đề cập, Cố Khuê Chương mượn sườn núi hạ lừa,* nói: "Cũng chính là lời nói này. Nếu đã kết nghĩa thân, cũng nên thường xuyên qua lại."
(* Ý là sẵn mượn cớ nói lên ý muốn trong lòng của bản thân)

Ông ta quay đầu nhìn Cố Khinh Chu nói, "Khinh Chu, cuối tuần này mời nghĩa phụ nghĩa mẫu của con lại đây làm khách đi?"

"Nghĩa phụ đi đóng quân, tháng này đều sẽ không trở về; nghĩa mẫu thân thể không tốt, không thể ra cửa." Cố Khinh Chu hơi tiếc nuối nói, "Phụ thân, không bằng để lần sau được không?"

Cố Khuê Chương môi mỏng hơi nhấp, bị cự tuyệt như vậy ông ta có phần thẹn quá thành giận, hừ lạnh một tiếng.

Cố Khuê Chương nhìn tưởng như là ngạo khí, nhưng trong xương cốt lại là cực kỳ tự ti.

Ngược lại, Tần Tranh Tranh lại mỉm cười.

Hết thảy đều là dự kiến ở trong đầu của Tần Tranh Tranh.

Cố Anh cùng Cố Tương cũng trao đổi ánh mắt, nghĩ thầm Cố Khinh Chu thật ngốc.

"Anh Anh, lúc ăn cơm chiều, biểu hiện cũng không tệ lắm." Trước lúc sắp đi ngủ, Tần Tranh Tranh đi thăm phòng Cố Duy, cùng nhóm nữ nhi mưu đồ bí mật.

Tứ muội Cố Anh liền lộ ra vẻ đắc ý.

"Kế tiếp, liền phải xem Duy Duy con." Tần Tranh Tranh nhìn Cố Duy, nói. Tam muội Cố Duy gật đầu: "Mẫu thân, mẹ yên tâm, con làm việc chưa bao giờ phạm lỗi."

Tần Tranh Tranh vừa lòng, sờ đầu Cố Duy.

Cố Anh ghé vào trước mặt Tần Tranh Tranh, hỏi: "Mẫu thân, việc này nếu thành, con thật sự có thể đi Anh quốc du học sao?"

"Khẳng định a!" Tần Tranh Tranh cười nói, "Con xinh đẹp thông minh như vậy, hiện tại chỉ là thôi học tu dưỡng, viện cớ thân thể con không tốt, không tính là mất mặt.

Tương lai từ Anh quốc trở về, liền cùng đại tỷ con giống nhau là thục nữ danh viện. Con so với Cố Khinh Chu mỹ lệ hơn, tuyệt đối có thể gả đến chỗ tốt hơn nó."

Tam muội Cố Duy cũng có chút tỵ nạnh.

"Mẫu thân, còn con đâu?" Cố Duy hỏi, "Con cũng muốn ra nước ngoài."

"Các con làm thỏa đáng việc này, tương lai còn sợ không có nhiều cơ hội sao? Mẫu thân nghe nói, Nhan gia đại thiếu gia là giáo viên trường học nước Đức." Tần Tranh Tranh thanh âm càng thấp.

Ý chí chiến đấu của Cố Duy lập tức sục sôi.

Thật tốt quá, nàng cũng có thể xuất ngoại, cùng tỷ tỷ nàng Cố Tương giống nhau, tiền đồ một tầng kim phấn trở về, tương lai có thể gả cao.

"Mẫu thân, lần này chúng ta sẽ phòng bị Cố Khinh Chu, tuyệt không sẽ giống lần trước nữa, bị nàng ta nhìn ra sơ hở." Cố Duy cam đoan nói.

Tần Tranh Tranh gật đầu: "Các con yên tâm, lần này vạn vô nhất thất!"

Thời điểm nói chuyện lúc cơm chiều, sớm đã thu vào tâm của Cố Khinh Chu.

Nàng bất động thanh sắc thu hồi cảm xúc, không ở trước mặt Tần Tranh Tranh biểu lộ cái gì.

Nàng ban đêm tựa vào lan can ban công màu trắng ngà hóng gió. Tới tháng ba rồi, khí lạnh tan đi, không khí ban đêm tinh khiết và thơm ngọt, mang theo thanh hương đào nhuỵ.

Đại sảnh còn có người, ngọn đèn chưa tắt, từ cửa sổ to rộng trong suốt sát đất lộ ra ngoài, chiếu đến một gốc cây đào ở đình viện đều nhiễm thành vẻ huyến lệ lộng lẫy, cây đào nhuỵ kia giống được mạ lên lớp áo thủy tinh bên ngoài.

Trên mái hiên, chuông gió linh linh rung động, gió xuân kiều diễm triền miên.

Đôi mắt Cố Khinh Chu lay động, lẳng lặng suy nghĩ tâm sự.

"Đột nhiên nhắc tới Nhan gia, lại nhắc tới chuyện Tứ muội thôi học, xem ra Tần Tranh Tranh lần này có chủ ý mới......." Cố Khinh Chu nghĩ.

Cố Khinh Chu tạm thời còn không có chỗ đứng hoàn toàn vững chãi, mà Tần Tranh Tranh tựa như sinh tại nơi cây đại thụ, rắc rối khó gỡ, muốn đem bà ta nhổ tận gốc, liền cần đến tác động của khắp nơi.

"Một rìu chém không được cây đại thụ nhiều người ôm không hết, muốn giải quyết một đám, phải từng cái mà xử lý." Cố Khinh Chu áp lực, trong lòng lo âu, buộc chính mình phải tĩnh tâm.

Điều Cố Khinh Chu hiện tại làm, là từng chút một chém đứt thân cây của Tần Tranh Tranh.

Chờ thời cơ tới rồi, tùy tiện đẩy, Tần Tranh Tranh liền hoàn toàn ngã xuống, không còn có cơ hội bò dậy.

Mẹ con bọn họ tính toán, Cố Khinh Chu mơ hồ có thể đoán được vài phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net