Chương 7: Tái ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đốc quân phủ tổ chức vũ hội, là chủ ý của Cố Khinh Chu.

Nàng muốn đốc quân phu nhân trước mặt những thành phần quyền quý, thừa nhận nàng là vị hôn thê nhị thiếu soái đô đốc phủ.

Tương lai lúc từ hôn, Cố Khinh Chu cam đoan làm nhị thiếu soái chủ động đề nghị vứt bỏ nàng.

Đốc quân phu nhân ngay từ đầu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là bà sẽ công khai thừa nhận.

Nhưng Cố Khinh Chu lại nói một mạch.

"Nếu người đồng ý thừa nhận vị hôn thê nhị thiếu soái là người lớn lên ở nông thôn, thế nhân sẽ khen thưởng đạo đức người tốt như thế nào?" Cố Khinh Chu cổ vũ đốc quân phu nhân, "Hai năm sau, con sẽ tìm lấy cái cớ để thiếu soái từ hôn, đến lúc đó thế nhân chỉ biết nói, 'rốt cuộc cũng chỉ là nha đầu ở nông thôn, không có kiến thức, làm sao xứng với thiếu soái? Đốc quân phủ đã tận tình tận nghĩa '.

Người xem, người cùng thiếu soái trọng tình trọng nghĩa, thanh danh chỉ có tăng lên, không thể giảm bớt, người càng có thể đạt được sự kính trọng của bá tánh, thiếu soái cũng đạt được sự kính trọng của các tướng sĩ!

Mấy năm nay, con cam đoan không gây chuyện xấu, không mượn danh nghĩa đốc quân phủ làm gì sai trái để bôi nhọ người, người có thể tín nhiệm con.

Người công khai thừa nhận thân phận con, chúng ta đều thắng. Thiếu soái cưới mười hay tám tiểu thiếp, đều cũng là nam nhân phong nhã, người thừa nhận thân phận con, con cũng không cản việc phong lưu sung sướng làm gì, hắn cũng là nguyện ý."

Cố Khinh Chu quả nhiên vận dụng rất tốt công tâm kế, một lời liền đem toàn bộ suy xét của đốc quân phu nhân chỉ ra, toàn bộ băn khoăn cũng được nhắc tới.

Đốc quân phu nhân sau hồi suy xét, vẫn cảm thấy lời nói của Cố Khinh Chu phi thường nhưng có đạo lý, liền đồng ý.

Vì muốn cho Cố Khinh Chu nhìn qua có chút thể diện, đốc quân phu nhân thậm chí còn chủ động tặng bộ lễ phục âu phục cao cấp cho Cố Khinh Chu.

Đây là đặt riêng từ Italy, căn bản là làm cho lễ sinh nhật của nhị tiểu thư đốc quân phủ.

Đốc quân phu nhân cũng đã đánh giá qua dáng người của Cố Khinh Chu, kích cỡ với nhị tiểu thư không sai biệt lắm, đã kêu người đưa tới Cố gia.

Cố gia tất nổ tung nồi.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Cố Khinh Chu, bao gồm cả Cố Khuê Chương.

Không phải nói từ hôn sao?

Từ hôn, còn tặng lễ vật cho Cố Khinh Chu sao?

Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương cũng cảm giác thật không ổn, sắc mặt tím tái, đặc biệt là Cố Tương, ánh mắt dồn dập nhìn Tần Tranh Tranh, hy vọng tìm được sự trấn an trên mặt mẫu thân.

Nhưng chính sắc mặt Tần Tranh Tranh lại càng khó xem.

Tam muội cùng Tứ muội cười nhạo, vui sướng khi có người gặp họa, tiến đến bên cạnh Cố Khinh Chu: "Nhìn bộ lễ phục này, là từ Italy không vận* về đây, đốc quân phủ quả nhiên khoa trương hào phóng! Khinh Chu tiểu thư, về sau phú quý, cũng đừng quên nhà mẹ đẻ a."
(* đường máy bay)

Cố Khinh Chu mỉm cười nhẹ, không bởi vì câu nói của hai đứa bé kia mà thấp thỏm, nàng nói: "Các ngươi đừng hiểu lầm."

Tần Tranh Tranh cũng đem bộ lễ phục vừa nhận đi.

Đáng tiếc, kích cỡ rất không thích hợp với dáng người cao gầy của Cố Tương, chỉ có thể đưa Cố Khinh Chu mặc.

Tần Tranh Tranh hận đến cắn răng: "Không phải nói từ hôn sao, làm sao mà đốc quân phu nhân còn đưa cho ngươi y phục?"

Cố Khinh Chu làm trò như bị mọi người ép hỏi.

"Con cũng không biết a." Nàng tỏ ra vẻ mặt mờ mịt.

Cố Khinh Chu đơn thuần giả mờ mịt cũng phát hiện ra sắc mặt tham lam của Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương. Mà Tần Tranh Tranh này càng ép hỏi, khiến này không hề che giấu.

Cố Khuê Chương không thể nhịn được nữa, nhìn thê tử nữ nhi như trò hề, tức giận nói: "Mau trở về phòng!"

Cố Khinh Chu liền ôm bộ lễ phục đi về phòng mình.

Hôm nay hải quan nha môn nghỉ.

Cố Khuê Chương cả ngày đều ở nhà, trong phòng im ắng, ngay cả Cố Tam lúc hết thuốc tê đau đến khóc lên, cũng chỉ là cắn môi rớt nước mắt, không dám ồn ào.

Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa, Cố Khinh Chu xuống lầu, ngồi đối diện ở phòng khách xem báo cùng Cố Khuê Chương nói: "Phụ thân, con...... Con là lần đầu tiên vào thành, không biết trong thành trông như thế nào, con có thể đi ra ngoài nhìn xem hay không?"

Cố Khuê Chương phiền lòng.

Ngẩng đầu, chạm đến một đôi mắt long lanh như nước, tựa nhiên như gương phản chiếu, thậm chí có thể thấy ảnh ngược của chính ông.

Ở ảnh ngược kia, ông ta nhìn thấy một bóng ảnh một người thân, đó là nhi nữ trong mắt ông ta.

Cố Khuê Chương còn nhớ rõ Khinh Chu khi còn nhỏ, đôi mắt rất linh hoạt, người chăm nom nó - Lý mẫu nói, Khinh Chu sớm đã rất thông minh.

Chuyện cũ từng hồi một nổi lên trong lòng, Cố Khuê Chương ý chí sắt đá là thế nhưng lại cảm thấy có lỗi với con, trong lòng khó mà không mềm lòng: "Kêu tỷ tỷ dẫn con đi........"

Dứt lời, lại cảm thấy không ổn.

Tỷ tỷ nó - Cố Tương đang trong lòng lo lắng cướp đoạt cuộc hôn nhân của nó đến vô vọng, há sao có thể đối xử tử tế với nó?

Hai đứa muội muội của nó, nửa đêm cầm kéo muốn giết nó.

Tóm lại, cái gia đình này đối với nó mà nói, hẳn là hổ lang chi oa.*
(* Ý nói nơi đầy nguy hiểm)

"...... Trần tẩu!" Cố Khuê Chương gọi tên người hầu.

Một nữ nhân gần 30 tuổi, ăn mặc nghiêng khâm sam vải thô màu xanh biển, đi vào phòng khách.

Trần tẩu gương mặt hiền từ, là người quản bếp núc ở Cố gia.

Cố Khinh Chu thức dậy sớm, cùng bà nói chuyện phiếm qua, bà rất thích Cố Khinh Chu.

"Trần tẩu, ngươi dẫn theo Khinh Chu tiểu thư lên phố, ở gần chúng ta có mấy cái tiệm trên đường, đi nhâm nhi cà phê, xem phim, mua hai bộ y phục giày vớ." Cố Khuê Chương nói.

Dứt lời, Cố Khuê Chương lấy cái cặp, móc ra 30 tờ màu hồng phấn có sao, đưa cho Trần tẩu.

30 ngàn tiền!

30 ngàn tiền này, cũng đủ cho chi phí sinh hoạt nửa tháng của Cố gia, lão gia hôm nay rất hào phóng!

Trần tẩu chạy nhanh ra lau khô tay, nhận tiền mặt, vui mừng nói vâng.

Bà ấy thay đổi bộ y phục sạch sẽ một chút, liền dẫn theo Cố Khinh Chu ra cửa.

Cố Khinh Chu nói lời cảm tạ: "Phụ thân, con đi đây!"

Thanh âm nàng nhu nhu nhuyễn nhuyễn, càng giống nữ nhi trong trí tưởng tượng của Cố Khuê Chương -- nữ nhi nên ôn nhu như nước, nhưng ba vị kia trong nhà ông ta thì sao?

Có đối nghịch, mới khiến Khinh Chu càng hợp tâm ý Cố Khuê Chương.

Cố Khinh Chu đi theo Trần tẩu ra cửa.

Đầu tiên hai người ở cửa kêu xe kéo.

"Đi đường Thánh Mẫu." Trần tẩu nhìn xa phu nói, quay đầu lại nhìn Cố Khinh Chu nói, "Khinh Chu tiểu thư, đường Thánh Mẫu có rạp chiếu phim, đối diện chính là tiệm cà phê, không những có thể uống cà phê, còn có thể khiêu vũ nữa."

"Con sẽ không......." Cố Khinh Chu cười nhẹ.

"Học dần liền sẽ được." Trần tẩu cổ vũ nàng.

Hai chiếc xe kéo, một trước một sau.

Xe kéo của Trần tẩu ở phía trước, Cố Khinh Chu ở phía sau. Ước chừng chạy hơn 10 phút, trên đường đột nhiên có điểm loạn, ô tô tề tụ ở cùng nơi, xe kéo của Cố Khinh Chu dừng ở đằng sau.

Lúc này, một chiếc xe hơi Oss đinh đột nhiên tới gần xe kéo của nàng.

Trên xe bước xuống hai nam nhân cao lớn chắc nịch, ngăn cản xe kéo.

Xa phu dừng lại, Cố Khinh Chu hơi kinh ngạc.

Trên xe hơi vươn ra một đôi quân ủng dài, vững vàng đặt xuống đất, một nam nhân cao lớn hiên ngang xuống ô tô.

Hắn mặc phong sưởng to tướng màu thanh lam, tây trang oai nghiêm cùng áo choàng, thân mình dao động, đôi tay chống ở trước xe kéo, cúi người nhìn Cố Khinh Chu: "Tiểu tặc, tìm ngươi thật không dễ dàng!"

Nam nhân kia -- là nam nhân ở trên xe lửa!

Trong lòng Cố Khinh Chu bỗng nhiên hoảng loạn: Hắn biết nàng trộm cây súng Browning, cho nên kêu nàng là tiểu tặc.

"Ngươi là ai?" Cố Khinh Chu nhanh chóng trấn định, làm bộ không thừa nhận, "Ta chưa thấy qua ngươi!"

Nam nhân bật cười, trở tay một cái đã bắt được cánh tay nàng: "Đi, ta mang ngươi đi nhận biết ra ta!"

Không hề phân trần, liền đem Cố Khinh Chu từ trên xe kéo kéo xuống dưới, đưa vào ô tô của mình.

Cánh tay nam nhân cường tráng dùng lực, ý đồ nhắc nhở Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu trốn tránh không khai.

Ô tô thực mau rời đi.

Trong xe đều là hơi thở mát lạnh của nam nhân, còn có mùi thuốc. Nam nhân lên xe liền bậc lửa xì gà, khói nhẹ lượn lờ trên không trung, con ngươi hắn thâm thúy liễm quang, cái gì cũng mờ ảo.

Cố Khinh Chu nắm tay lại càng chặt.

Nàng đang muốn nói điều gì, nam nhân tùy tay ném xì gà, liền đem nàng ôm tới đặt trên đùi mình.

Hắn ôm lấy thân hình nhỏ nhắn mềm mại của nàng từ phía sau lưng, vuốt ve eo nàng, mặt ghé vào bên má nàng: "Tiểu tặc, Browning của ta đâu? Gan ngươi thật lớn, thứ đồ kia ngươi cũng dám trộm?"

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì!" Cố Khinh Chu cắn răng, giãy giụa muốn xuống, lại bị hắn kéo càng chặt.

Môi răng hắn đều kiều diễm phả ra mùi của xì gà mát lạnh, đôi môi tùy hứng chạm vào nàng, khô ráo lạnh lẽo.

Cố Khinh Chu dùng sức trốn tránh.

"Còn không thừa nhận?" Nam nhân thấp giọng cười, "Cũng không có việc gì, đi ăn cơm trước, lúc này cũng đến giờ cơm, cơm nước xong rồi chậm rãi tiếp tục!"

"Ta phải về nhà!"

"Cơm nước xong, ta đưa ngươi về nhà, song thân ngươi sẽ không trách ngươi." Nam nhân kiên định nói.

Nàng nói không được, hắn nhìn liền khẩn trương, ý đồ liền phải hôn nàng.

Cố Khinh Chu trốn tránh không kịp trước phản ứng của hắn.
Chỉ là, Trần tẩu không biết ra sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net