Chương 8: Khổ hình kịch liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân dẫn theo Cố Khinh Chu đi ăn cơm.

Quán ăn lớn nhất Nhạc Thành, một phòng yên lặng nhã nhặn, hắn gọi mấy tên đồ ăn ở Nhạc Thành, gọi thêm một vò rượu.

Vú nuôi của Cố Khinh Chu - Lý mẫu chính là người Nhạc Thành, tiệm đồ ăn Nhạc Thành này càng là sang trọng.

Ăn một lát, hứng thú của Cố Khinh Chu rã rời, ăn không vô nữa.

"Uống rượu không?" Nam nhân chính mình cũng không dùng bữa, liền uống rượu nhưng thật ra chỉ có uống một ngụm, thấy Cố Khinh Chu cũng không ăn, bưng chén rượu lên hỏi nàng.

Cố Khinh Chu lắc đầu: "Ta không biết uống rượu, ta phải đi về......."

Nam nhân cười khẽ, dường như vừa nghe xong lời nói vui đùa.

Hắn dùng sức túm lấy nàng, đem nàng ôm lên ngồi ở trên đùi hắn, thân thể nàng mềm nhẹ, da trắng mắt sáng, tuổi lại nhỏ, giống như một con thỏ nhỏ nhe răng.

Thanh âm hắn khó có thể được ôn nhu, hương rượu lan ra: "Có biết ta ở nhà ga tìm ngươi 3 ngày không?"

Vì cây súng lục Browning.......

Cố Khinh Chu đúng là càng muốn cây Browning đó, lại cố tình giả ngu, nhấp môi không đáp.

"Tên ngươi là gì?" Hắn lại hỏi.

Cố Khinh Chu nói: "Lý Quyên."

"Thật là Lý Quyên?"

"Uhm!"

"Được, Quyên Nhi, dễ nghe!" Nam nhân chấp nhận rồi, nhẹ giọng cười, ngón tay thô kệch ấn lên môi nàng, định hôn lên.

Tay hắn thường ngày cầm súng, thành ra một vòng vết chai thô lệ, đè trên đôi môi non mềm của nàng, cảm giác xúc giác như tê dại, Cố Khinh Chu muốn tránh.

"Vì sao lại ôm ta?" Cố Khinh Chu nhìn hắn, hỏi.

"Như thế nào, không thích?" Nam nhân nhướng mày hỏi lại.

"Ta lại không phải kỹ nữ." Cố Khinh Chu nhíu mày, "Với cô nương trong sạch liền ôm ôm ấp ấp? Các ngươi ở Nhạc Thành đều là người như vậy?"

Nam nhân nghe xong lời này, cũng không có thẹn quá hóa giận, mà chỉ cười, ôm nàng chật hơn, nhẹ nhàng cắn vào vành tai nàng: "Làm kỹ nữ của ta sẽ không ủy khuất cho ngươi!"

Cố Khinh Chu cắn răng.

Nàng đang muốn đẩy hắn, thậm chí muốn tức giận tát hắn một tát ngay bây giờ, thì cửa phòng bị đẩy ra.

Tùy tùng của nam nhân hưng phấn nói: "Chỉ huy, đã bắt được người!"

Chỉ huy?

Nam nhân này là người tham gia quân ngũ.

Hắn quả nhiên là người Quân Chính phủ Nhạc Thành.

"Được, tốt lắm!" Nam nhân thật cao hứng, ném chén rượu trong tay, túm lấy Cố Khinh Chu, "Đi, ta dẫn theo ngươi đi xem tra khảo phạm nhân!"

Cố Khinh Chu nghe được tra khảo phạm nhân, liền tưởng đi Cảnh Bị Thính.*
(* Một nhà giam nhỏ ở Nhạc Thành).

Ô tô nam nhân một đường ra khỏi thành.

Ngoài thành có một khu nhà giam phòng vệ nghiêm ngặt, khu nhà lao to rộng phức tạp, trên sân thấm ra đỏ sậm, tựa như vô số máu tươi con người nhuộm dần mà thành.

Cố Khinh Chu bất an, nàng rụt bả vai. Bọn họ không phải đi Cảnh Bị Thính, mà là đi đại lao Quân Chính phủ.

Nàng đi theo tùy tùng phía sau của nam nhân, một bước rơi xuống liền đụng vào người phía trên, đành phải liều mạng đi chậm, đi theo bước chân nam nhân kia.

Bọn họ vào nhà giam.

Một góc của nhà giam, giam 8 phạm nhân cao lớn tinh tráng, mỗi người đều bị đánh đến da tróc thịt bong.

"Chỉ huy, đã thẩm tra 1 giờ, nhưng cũng không hỏi ra được gì!" Cấp dưới bẩm báo nói.

Nam nhân ngồi ở trên ghế, vỗ vỗ vị trí bên cạnh hắn, ý bảo Cố Khinh Chu ngồi xuống.

"Lấy que hàn làm bỏng ra." Nam nhân vân đạm phong khinh* nói.
(*Ý chỉ thiếu soái không mấy để ý đến những sự việc đang xảy ra)

"Đã làm bỏng nhưng bọn họ rất kín miệng!"

"Vẫn kín miệng?" Nam nhân vuốt ve cằm của mình, nghiền ngẫm suy nghĩ, đột nhiên quay đầu hỏi Cố Khinh Chu, "Đã thấy qua lột da người sống chưa?".

Da đầu Cố Khinh Chu căng thẳng.

Làm ơn là nói giỡn, làm ơn không phải thật sự đi a!

"Đi chuẩn bị đi, lột da hắn!" Nam nhân tùy ý chỉ một phạm nhân.

Da đầu Cố Khinh Chu phát khẩn, sự kinh ngạc di chuyển nhìn nam nhân này, chẳng lẽ thẩm vấn phải dùng đến khổ hình như thế sao?

Ngón tay nàng cứng đờ, dùng sức mới có thể cuộn tròn lại.

Bên kia, quả nhiên rất nhanh có một cái giá dựng lên, nam nhân phân phó đem tù phạm lên giá, có một đao phủ đập vỡ mặt tù nhân, một khối da thịt văng ra, tù nhân cao lớn tinh tráng ban nãy kêu thảm thiết, Cố Khinh Chu mới hoàn toàn nhận ra: Không phải nói giỡn.

Thật sự muốn lột da người sống. Các tù nhân khác, đều bị nam nhân phái người áp giải đến bên cạnh, làm khán giả, hết thảy bọn họ đều kinh sợ, thất thần.

"Ta phải về nhà!" Phía sau lưng Cố Khinh Chu có một lớp mồ hôi mỏng, thanh âm phát ra đều run run.

"Đừng đi!" Nam nhân một tay kéo Cố Khinh Chu vòng qua trong ngực, ôm nàng bắt xem.

Cố Khinh Chu bị nam nhân nắm cằm, bất đắc dĩ nàng nhìn qua chỗ lột da người sống, bên tai tất cả đều là tiếng kêu thê lương của phạm nhân, cả người Cố Khinh Chu đều phát run, nàng cắn chặt đôi môi, mới không có phát ra tiếng hét.

Lột da xong, nam nhân tự mình đem phạm nhân không da kia, đóng đinh ở trên cọc gỗ.

"Ta nói, ta nói!" Phạm nhân còn lại hoàn toàn bị dọa điên rồi, mỗi người phía sau đều tiến về trước giành nói.

"Là ý của Trình phó tướng, Trình phó tướng muốn trừ khử ngài......."

Khinh Chu oa lên một tiếng, phun ra đầy đất, đoạn sau của cuộc thẩm vấn rốt cuộc nghe không thấy.

Lúc trở về, nam nhân thực phấn khởi, lên xe liền lập tức ôm lấy Khinh Chu.

"Buông ta ra!" Cố Khinh Chu la hét, dùng sức giãy giụa đấm đánh, không còn nhẫn nại giả vờ đón ý nói hùa như trước nữa, "Ngươi là biến thái, ngươi là biến thái!"

Thanh âm nàng bén nhọn chói tai, nam nhân hơi nhíu mày, hôn lên môi nàng.

Hắn lấp kín miệng nàng, Cố Khinh Chu sửng sốt.

Nụ hôn đầu tiên của nàng!

Nam nhân còn đem đầu lưỡi ung dung tiến vào bên trong, nơi đầu lưỡi ấm áp không ngừng trêu chọc, làm nàng không có chỗ thoái lui.

Cố Khinh Chu hoàn hồn, áp lực trong lòng loạn nhảy kích động, lại đá lại đánh, từ yết hầu thầm mắng hắn biến thái!

Hắn thật sự quá biến thái!

Hắn đem một người sống sờ sờ lột da, tiếng kêu thảm thiết thế kia, cả đời này Cố Khinh Chu cũng không quên được.

Hắn nhất định chính là biến thái, hắn giữ chặt đầu nàng, áp bức bắt nàng xem.

Cố Khinh Chu không nghĩ đến, nàng đã sợ tới mức tay chân mềm nhũn.

Cuối cùng, cái tên biến thái này cứ tuyệt nhiên tự mình đem phạm nhân không da máu chảy ròng ròng khắp người kia đóng đinh trên cọc gỗ, Cố Khinh Chu nhìn đến người kia co rút, da hắn bị mất, lại còn chưa chết.......

10 phần thảm thiết, có thể nói đây là địa ngục nhân gian!

Cố Khinh Chu nôn, đã nôn ra ba bốn thứ, dạ dày cái gì cũng đã không còn.

Nàng vừa ghê tởm vừa sợ hãi, nước mắt không ngừng lăn, lại bị tên biến thái này hôn lấy, trong đầu dần dần mơ hồ, nàng choáng váng.

Nhất định chính là biến thái, hắn thực sự quá đáng sợ, hắn tuyệt nhiên trong huyết mạch còn đang sôi sục!

Quả thực là ma quỷ!

Nam nhân càng hôn càng sâu.

Mỗi lần giết người, cả người hắn phấn khởi, tinh thần đặc biệt hưng phấn.

Bàn tay thô kệch của hắn sò soạn khắp người nàng, Cố Khinh Chu khóc, cả người không có nửa phần sức lực, tùy ý để nam nhân niết bẹp niết viên.*
(* Ý là tùy ý làm bậy, sờ mó lung tung)

Nàng trở về thành là có mục đích, thứ nàng cần ở trong thành, mà không nghĩ tới thế nào lại làm kỹ nữ của nam nhân kia!

Cố Khinh Chu uất hận, buổi tối đó trên xe lửa, hẳn là nên trụ vững không sợ hãi hắn cắt yết hầu, lớn tiếng kêu lên khiến hắn bại lộ!

"Xử nữ* sao?" Thanh âm nam nhân nghẹn ngào, hô hấp khó nhọc.
(* Ý là con gái còn trinh tiết)

Mặt Cố Khinh Chu toàn nước mắt, tinh thần đã mất đi từ lâu, nàng vừa mới nhìn một cách chân thực cảnh lột da người sống, còn có tinh thần đâu mà nghe lời hắn nói?

Bên tai nàng ong ong.

"Nhỏ như vậy, hẳn vẫn còn là xử nữ." Hô hấp của nam nhân càng thêm dồn dập, "Ngươi sẽ không chịu nổi."

Hắn thật mạnh chụp tài xế phía trước, "Đi kỹ viện!" Kỹ viện xem như là chỗ kĩ quán tương đối cao cấp. Tài xế nói vâng, tăng tốc độ xe.

Tới cửa kỹ viện rồi, hắn tuyệt nhiên đem Cố Khinh Chu khiêng trên vai, cùng nhau vào trong.

"Không, không!" Cố Khinh Chu hoàn hồn, nhìn ra đây là kĩ viện, lại làm ầm ĩ lên.

Nàng không phải kỹ nữ, nàng không cần phải biết đến nơi này!
Nam nhân lại thật mạnh chụp lấy mông nàng: "Ngoan!"

Cố Khinh Chu đầu óc căn bản choáng váng đến hoa mắt, bị hắn khiêng trên vai, máu dồn lên não, hoàn toàn mất đi cảm nhận phương hướng, cả người tựa đạp lên trên đám mây, rốt cuộc không có sức lực giãy giụa.

Hắn không màng ánh mắt của tứ phía đều nhìn hắn. Hắn đem nàng vào một gian phòng thuê xa hoa.

Hắn buông nàng xuống liền hôn lấy nàng, đem nàng đặt trên đầu giường bên cạnh vách tường, hôn đến điên cuồng, cắn nuốt đôi môi mềm mại của nàng, thực sự muốn đem nàng ân ái cùng hắn.

Cố Khinh Chu một chút sức lực cũng không có.

"Đại gia......." Chợt, một dáng người nữ tử bạo dạng bước vào căn phòng.

Tên biến thái liền buông Cố Khinh Chu ra.

Hô hấp của hắn càng nặng trịch, thở ra từng hồi, tựa như mãnh thú động dục.

Hắn rời môi Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu cho rằng bản thân rốt cuộc đã giải thoát, nhưng nam nhân từ phía sau móc ra một bộ còng tay, đem tay Cố Khinh Chu còng lại trên giường.

Cố Khinh Chu giãy giụa dùng tay kéo khóa, kéo đến loạn tưởng, lại không cách nào thoát khỏi, nàng khóc kêu: "Ngươi định làm gì, ngươi là tên biến thái, ngươi là tên cặn bã, ngươi buông ta ra!"

Nàng không nghĩ là phải xem hắn giết người, lại càng không nghĩ là phải xem hắn làm tình.

Hắn lại đem nàng khóa ở cây cột trên mép giường.

Cố Khinh Chu càng khóc lớn: "Ngươi là biến thái, biến thái, bệnh tâm thần, biến thái!" Nước mắt kinh hãi không ngừng lăn xuống.

Nam nhân mặc kệ Cố Khinh Chu cuồng loạn, hắn đem nữ nhân kia đẩy xuống giường, động tác dã man hung tàn.

Cố Khinh Chu bị khóa ở mép giường, hắn làm cái gì, nàng đều biết, sau đó nàng hoàn toàn vô dụng.

Sống 16 năm, các kiến thức hắc ám nhất nàng dường như đều đã biết qua.

1 giờ sau, tên biến thái này rốt cuộc rời khỏi người của nữ nhân kia.

Hắn đi tắm, mở khóa còng tay cho Cố Khinh Chu, muốn đem nàng rời đi.

Lên xe, nam nhân chụp lấy mặt Cố Khinh Chu: "Hoàn hồn chưa, bị dọa tới rồi?"

Dọa tới rồi?

Cố Khinh Chu vừa muốn mắng vừa muốn cười, nàng tựa hồ đã trải qua cái cảnh địa ngục buổi chiều, hắn lại nhẹ nhàng bâng quơ hỏi nàng có phải bị dọa tới rồi không.......

Cố Khinh Chu càng muốn khóc, chính là trong ánh mắt đã khóc quá nhiều nên không ra nửa giọt nước mắt, hồn phách như rời khỏi xác, nàng một chút sức lực cũng không có nữa rồi.

"Đi Cố công quán!" Nam nhân nói.

Giữa trưa vào thời điểm bắt cóc Cố Khinh Chu, cấp dưới của nam nhân ngăn cản cái xe kéo kia lôi phu xe ra, hỏi ông ta từ đâu xuất phát.

Cho nên, hắn liền biết Cố Khinh Chu là tiểu thư Cố công quán.

Cố Khinh Chu lừa hắn nói nàng họ Lý, nam nhân cũng không phản bác.

Khi xuống xe, đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều quyệt diễm dần tàn, Cố công quán bao trùm một tầng màu xanh sẫm.

Sau khi nam nhân để nàng ở trước cửa Cố công quán, liền lái xe rời đi, cũng không có đưa nàng vào trong nhà.

Trở lại xe, hắn có nhiều phần mệt mỏi.

Tài xế là lão cấp dưới của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu soái, là về đốc quân phủ, hay là vẫn đi Biệt quán?"

"Đi Biệt quán." Nam nhân xoa xoa thái dương, nói.

Xe hơi Oss đinh quay đầu, về Biệt quán của nam nhân chính là một chỗ thực xinh đẹp và tinh tế được xây theo kiểu tòa lâu đài nhỏ của Pháp.

Trở về Biệt quán, người phụ trách quét tước cùng nấu cơm - Tôn mẫu nói với nam nhân: "Thiếu soái, phu nhân hôm nay gọi điện thoại tới, tối mai đốc quân phủ có vũ hội rất quan trọng, phiền ngài trở về một chuyến."

Nam nhân xua xua tay, không để ý tới.

Ngày hôm sau dậy sớm, hắn liền quên đi việc này đến Tinh Quang. Hôm nay còn có tập huấn, hắn dùng buổi sáng xong liền chạy đến doanh địa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net