Chương 9: Vặn gãy tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Khinh Chu tựa như ở trong địa ngục đã đi được một chuyến, về đến nhà tinh thần đầy hoảng loạn.

Mọi người ở Cố công quán thần sắc khác nhau.

Phụ thân nàng mặt âm trầm, hết sức bất mãn.

Nàng cùng Trần tẩu lạc nhau, đã là sợ tới mức chết khiếp.

Cố Khinh Chu trở về phòng đóng cửa lại, trước mắt tất cả đều là cảnh tượng lột da người sống.......

Nàng che miệng lại, khóc đến run rẩy, lại nôn mửa.

Nàng gặp ma quỷ.

"Đều là hoạ từ cây súng lục Browning mà ra!" Cố Khinh Chu hối hận không trả.

Nàng lúc ấy cũng là thuận tay, liền cầm súng của hắn, nào biết được hậu hoạn vô cùng?

"Hắn biết nhà ta ở nơi nào, ta lại không biết hắn là ai! Hắn nếu là người Quân Chính phủ, đối phó với phụ thân ta còn không phải dễ như trở bàn tay?"

Làm chính trị là thế đạo bây giờ, súng luôn phải cường ngạnh quá, cho nên Quân Chính phủ nghiền nát toà thị chính, rất nhiều tòa thị chính của địa phương, bắt buộc phải làm con rối cho Quân Chính phủ.

Cố Khinh Chu định trả khẩu súng lại cho hắn, lại không biết đi nơi nào, lại càng không biết hắn lần sau có còn tới tìm nàng hay không!

Vì khẩu súng kia, hắn có thể ở nhà ga tìm nàng 3 ngày; đại khái là bởi vì nàng cầm súng của hắn, cho nên vừa thấy mặt hắn liền ôm ôm ấp ấp, đem nàng coi như đồ chơi của mình, giống cách đối đãi với nữ tử phong trần vậy, hắn dùng một khẩu súng để mua nàng.

Không ngờ hắn lại là ma quỷ!

Hắn đối phó tù nhân bằng phương thức đối với kẻ thù, hắn đối phó nữ nhân bằng thủ đoạn, Cố Khinh Chu không rét mà run.

Nàng sợ, nàng sợ hãi hắn lúc trước lột da người sống lúc sau còn phấn khởi biến thái!

Bất luận dùng thủ đoạn hay phương thức nào, ma quỷ trước mắt hắn đều không đáng để nhắc tới!

Cố Khinh Chu không biết là khóc bao lâu, có người nhẹ nhàng gõ cửa ban công.

Huynh trưởng cùng cha khác mẹ với nàng - Cố Thiệu, đứng ở trên ban công, đã nghe thấy nàng khóc rất lâu.

Cửa ban công không có khóa, thấy nàng ngước mắt, thấy được hắn, Cố Thiệu liền đi vào.

"....... Đừng sợ, lạc đường không có gì đáng sợ. Về sau muội muốn đi nơi nào, huynh đưa muội đi." Cố Thiệu đứng ở mép giường nàng, nhẹ giọng nói.

Từng từ ấm áp, thâm nhập vào nội tâm của nàng.

Bọn họ đều cho rằng Cố Khinh Chu làm ra vẻ, bất quá chỉ là lạc đường, liền sợ tới mức như vậy!

"A ca!" Cố Khinh Chu phòng bị suy yếu, nước mắt chảy đầy mặt, mí mắt đều sưng vù.

Cố Thiệu ngồi xuống ở mép giường của nàng, nhẹ nhàng cầm tay nàng.

Bàn tay hắn tuy mỏng nhưng lại khô ráo ấm áp, cho nàng cảm giác thân thiện vô cùng.

Cố Khinh Chu ôm lấy eo hắn: "A ca, muội sợ!"

"Đừng sợ!" Cố Thiệu sửng sốt, tinh thần có chỗ căng chặt, đồng thời cũng nhẹ nhàng vỗ lưng muội muội từ phía sau, "Đừng sợ, ngoan ngoan......."

Ước chừng qua nửa giờ, Cố Khinh Chu kêu Cố Thiệu trở về phòng nghỉ ngơi.

Cố Thiệu cũng lo lắng mẫu thân cùng tỷ tỷ mắng hắn, nên đành phải đi trước.

Một đêm nay, Cố Khinh Chu không thể nào ngủ được, nhắm mắt đều là hình ảnh máu chảy đầm đìa kia, còn có cả tiếng kêu thảm thiết thê lương của nữ nhân kỹ viện. 

Cố Khinh Chu từ nhỏ đã sớm trưởng thành, vú nuôi nàng - Lý mẫu dạy nàng báo thù, dạy nàng như thế nào ứng đối mẹ kế cùng tỷ muội, dạy nàng như thế nào là lòng người, lại không hề nói cho nàng làm thế nào đối phó với một nam nhân giống như ma quỷ!

Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Khinh Chu uể oải, không phấn chấn rời giường.

Lúc dùng bữa sáng, phụ thân đi nha môn, nhị ca Cố Thiệu cùng Tứ muội - Cố Anh đi đến trường học, Tam muội - Cố Duy miệng vết thương sinh mủ đến phát sốt, phải ở lại bệnh viện giáo hội người Đức, Tần Tranh Tranh cũng mang theo trưởng nữ Cố Tương đi ra ngoài mua y phục làm tóc, chuẩn bị đêm nay tới dự vũ hội đốc quân phủ.

Còn 1 mình Cố Khinh Chu ở trong nhà.

Nàng lại ngủ.

Đến khi nàng tỉnh lại, đã là hoàng hôn, đôi mắt sưng vù đã biến mất, tinh thần nàng cũng tốt lên rất nhiều.

Nàng thay y phục, mặc lễ phục mà đốc quân phủ đưa lại. Là một bộ âu phục hồng phấn ôm eo, từ đầu đến eo thẳng một phát, dùng một cây bạch ngọc trâm làm điểm nhấn.

Nàng vấn tóc theo kiểu cổ điển, tương ứng với kiểu âu phục mới, đồ vật đã cổ, ở trên người nàng lại dung hợp thật sự hoàn mỹ, một chút khuyết điểm cũng không có, tựa từ bức cổ họa bước ra một mỹ nhân.

Lúc Cố Khinh Chu xuống lầu, vừa vặn là lúc phụ thân cùng Nhị ca - Cố Thiệu về nhà.

Bọn họ phụ tử đẩy cửa tiến vào, liền thấy trên cầu thang uốn lượn, có một thiếu nữ ăn mặc đẹp đẽ yểu điệu bước đi, bộ âu phục màu hồng nhạt toát ra ánh hào quang ôn nhuận, phản chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế tựa như tuyết trắng của nàng.

Trên cổ rũ xuống vài sợi tóc con màu đen dài mảnh, hồng nhan xõa mái tóc đen trông đẹp tựa vầng nắng chiều phía chân trời quyệt diễm, quanh người tỏa ánh hào quang, đẹp đến mê người.

Cố Thiệu hít sâu, mặt không tự chủ được đỏ lên.

Cố Khuê Chương thực kiêu ngạo, rốt cuộc có một nữ tử thực giống nữ nhi. Hôm qua việc Cố Khinh Chu lạc đường làm cho ông ta không vừa lòng, liền tức khắc bỏ qua.

"Phụ thân, a ca, các người đã về rồi?" Cố Khinh Chu đạm cười, thanh âm thấp uyển.

Con ngươi mềm mại trong suốt lóe lên những tia sáng nhỏ, Cố Khinh Chu thực ôn nhu.

"Buổi tối đi đốc quân phủ, đến nơi nhớ nghe lời mẫu thân con." Cố Khuê Chương dặn dò vài câu.

Cố Khinh Chu nhất nhất đồng ý, 10 phần ngoan ngoãn nghe lời.

Tần Tranh Tranh cũng theo sau dẫn theo Cố Tương xuống lầu.

Cố Tương khoác trên người bộ sườn xám màu bạc đường thêu rất tỉ mỉ, ôm lấy thân hình đẫy đã, đường cong lả lướt, trang dung trên mặt hiện lên nét tinh xảo, tóc uốn xoăn.

Nếu Cố Tương là nữ nhân bên ngoài, Cố Khuê Chương sẽ cảm thấy nàng thực đẹp, đẹp đến mức phải gọi là rụng rời xương cốt, nhưng nàng lại là nữ nhi của ông, Cố Khuê Chương liền cảm thấy nàng đi ra ngoài giống như làm trò hề cho thiên hạ, làm mất hết mặt mũi Cố gia!

Ông ta không thích nữ nhi gợi cảm, chỉ thích nữ nhi đơn thuần đáng yêu, giống như Cố Khinh Chu vậy.

"Ăn mặc chẳng ra làm sao, giống một đứa không được ăn học!" Có sự khác biệt, làm Cố Khuê Chương phẫn nộ.

Tần Tranh Tranh nhìn Cố Tương rồi lại nhìn Cố Khinh Chu trang phẫn thanh thuần tiếu lệ*, tức khắc nổi lên hỏa khí tức tối.
(* Vẻ đẹp thanh nhã, đơn thuần lại tinh khiết tựa như đóa hoa cười tuyệt đẹp)

Dặn dò vài câu, xe đốc quân phủ đã tới rồi.

Cố Khinh Chu, Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh lên xe.

Cố Tương bị phụ thân nàng nói mấy câu, lúc sau liền rất tức giận, hô hấp khó nhọc. Nàng quá hận, phụ thân nàng ở trước mặt Cố Khinh Chu, đem nàng ra bỡn cợt quá không đúng chút nào.

Vừa hay Cố Khinh Chu liền ngồi gần Cố Tương.

Cố Tương nhịn không được, đưa tay dùng sức véo eo Cố Khinh Chu, hận không thể bóp chết cái đứa tiểu tiện nhân này! Nàng véo thật dùng sức, có thể tưởng y như rằng ngắt được một miếng thịt của Cố Khinh Chu đem xuống đất.

Âu phục của Cố Khinh Chu bị nàng véo nhăn một khối.

Hẳn là rất đau.

Nhưng mặt Cố Khinh Chu lại không có chút biểu cảm.

Cố Tương càng thêm hận, lặng lẽ rút trâm cài của mình xuống, dùng nó đâm vào người Cố Khinh Chu.

Cái này hẳn là đau không?

Cố Khinh Chu vẫn như cũ không phản ứng, chỉ có Cố Tương là càng ngày càng oán hận, Cố Khinh Chu xoay tay ngược qua, liền nghe được một tiếng rắc, nàng biết cổ tay của Cố Tương, liền vặn trật khớp.

"A!" Cố Tương kêu thảm thiết.

"Sao vậy?" Tần Tranh Tranh ngồi ở ghế đầu bên phải, bị tiếng nữ nhi kêu khóc làm hoảng sợ.

"Mẫu thân!" Cố Tương kêu khóc to hơn, "Tay của con!"

Cổ tay nàng đã hỏng, không dùng được nửa phần sức lực!

"Mẫu thân, nó vặn gảy tay của con!" Cố Tương khóc ròng nói, "Mẫu thân!"

Tần Tranh Tranh không thể tưởng tượng được, nhìn Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu tất nhiên mù mờ nhìn Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh: "Con....... Con không biết sao lại thế này a......."

Nàng khoác lên mình bộ dạng thực sự vô tội.

Tần Tranh Tranh trong lòng sóng to gió lớn.

Cố Tương khóc đến cả mặt đều là nước mắt, dung mạo tàn phai.

"Thật sự con không thể dùng sức?" Tần Tranh Tranh kinh ngạc hỏi.

Cố Tương rưng rưng gật đầu.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Đêm nay là có đại sự a, Cố Tương chẳng lẽ phải mang theo cánh tay bị gãy đi đốc quân phủ?

"Con có thể chịu đựng được không?" Tần Tranh Tranh hỏi nữ nhi, "Dù sao cũng là tay trái, ráng nhịn đến khi kết thúc buổi tiệc rồi đi bệnh viện?"

"Uhm!" Đốc quân phủ quyền thế quá mê người, Cố Tương cắn răng, đau đến chết cũng muốn kiên trì đợi đến khi Tư phu nhân tuyên bố nàng là vị tân hôn thê của thiếu soái rồi mới rời đi.

Cố Tương xoay tay lại, muốn dùng tay còn lại đánh Cố Khinh Chu một bạt tai.

Cố Khinh Chu vững vàng đón được tay nàng, hơi dùng sức một chút.

Cố Tương sợ tới mức kêu to.

Nàng không muốn cả hai tay đều bị Cố Khinh Chu vặn gãy.

"Khinh Chu!" Tần Tranh Tranh quát chói tai, "Ngươi làm gì vậy?"

"Là đại tiểu thư đưa tay muốn đánh con." Cố Khinh Chu nói, đồng thời bỏ tay Cố Tương ra, "Con không có bẻ gãy tay tỷ ấy, thái thái cũng biết, bẻ gãy tay một người, cần đến sức lực cực lớn, nhưng con lại không có......."

Thủ đoạn bẻ gãy tay một người, nếu là dùng sức mạnh, đương nhiên yêu cầu lực phải rất lớn.

Nhưng nếu là trung y, liền không giống nhau.

Trung y biết được tất cả các khớp xương trên cơ thể người, tùy tiện dùng chút thủ đoạn, còn không phải cùng nhau chơi đùa.

Cố Khinh Chu am hiểu trung y, người của Cố gia không biết, khóe môi nàng hơi cong.

Tần Tranh Tranh thật sự bị Cố Khinh Chu lừa gạt đến hồ đồ.

Đúng vậy, Cố Khinh Chu chỉ là một cô nương thân hình mềm mại mảnh khảnh như vậy, sao có thể trong nháy mắt bẻ gãy tay Cố Tương?

Nhưng Cố Tương nhìn không giống như nói dối a.

Tần Tranh Tranh đau đầu, lần đầu tiên bà ta cảm thấy đầu óc mình không thể vận hành nổi, vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng hình như lại đúng, dường như mẹ con bà bị người khác đùa cợt đến xoay vòng vòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net