Chương 97: Ngươi có phải gian tế hay không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Hoắc Việt thâm trầm, đánh giá Cố Khinh Chu, nghĩ thầm: "Nàng ấy thật sự biết y thuật sao?"

Ở tháng giêng vừa gặp ở trường đua ngựa, Cố Khinh Chu tùy tiện nói ra thân thể Hoắc Việt có bệnh, kêu Hoắc Việt đi xem bệnh.

Hoắc Việt thật đúng là đi, hắn quá yêu mệnh, kết quả bác sĩ đều nói là Hoắc Việt khỏe mạnh không có gì lo ngại, Hoắc Việt lúc ấy cũng buồn cười: Chính mình si ngốc, tuyệt nhiên đi tin tưởng lời tiểu hài tử nói.

Nhưng nửa năm gần đây, nội nhiệt của Hoắc Việt phát càng thêm nghiêm trọng, đặc biệt là tứ chi, hận không thể thường ngâm mình trong nước lạnh.

Cố Khinh Chu nói, Hoắc Việt là hàn tà.

Nhưng biểu hiện bệnh trạng của Hoắc Việt, lại thật thật tại tại là sốt cao đột ngột, cả người hắn nóng lên.

Nửa tháng trước, Hoắc Việt cùng Tư Hành Bái hợp mưu thành công, giết được Thái long đầu Hồng Môn, đoạt được bến tàu Hồng Môn.

Về sau, toàn bộ bến tàu Nhạc Thành, một nửa thuộc về Tư Hành Bái, một nửa thuộc về Hoắc Việt.

Lúc ấy cao hứng, bọn họ ở cùng một câu lạc bộ ăn chơi cực độ, Hoắc Việt cùng vị nữ lang ở bể bơi giỡn nước.
Hắn tham lạnh, ở phao bể bơi hai tiếng.

Lúc sau trở về, hắn liền bắt đầu sốt nhẹ.

Sốt nhẹ đứt quãng, mời thầy dùng thuốc khi tốt khi xấu, thẳng đến năm ngày trước, sốt nhẹ của hắn chuyển thành sốt cao.

Tây y, trung y đều mời, đến nay đều bó tay không có biện pháp.

Cho dù là giờ phút này, Hoắc Việt vẫn còn sốt cao, cả người hắn nóng lên, người cũng đặc biệt khó chịu.

Người ngoài lại nhìn không ra.

Cho dù là sinh bệnh, Hoắc Việt cũng vẫn duy trì vẻ trấn định cùng nội liễm của hắn, cảm xúc không lộ ra ngoài.

Cố Khinh Chu đang bắt mạch, đột nhiên một thân ảnh mang giày cao gót, lộp cộp tiến vào.

Cố Khinh Chu còn tưởng rằng là Hoắc Long Tĩnh, quay đầu lại nhìn. Từ lúc đánh nhau về sau, Hoắc Long Tĩnh liền thôi học ở nhà, Cố Khinh Chu rất muốn biết tình hình gần đây của nàng ta.

Lại thấy một nữ nhân ăn mặc nguyên bộ bảo khâm sườn xám màu đỏ nhạt thêu trăm liễu đồ, vào phòng.

Nữ nhân này thực thời thượng quý phái, sườn xám là xẻ tà trung, lộ ra nửa bắp đùi tròn xoe cùng đôi chân mảnh khảnh, mang giày cao gót vớ pha lê, tóc mái cắt thật dày, xõa tóc uốn quăn.

Dáng người thướt tha, phong tình yểu điệu.

Không phải là Hoắc Long Tĩnh.

"Đây là di thái thái ta." Hoắc Việt giải thích với Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu có phần xấu hổ, nàng tưởng là Hoắc Long Tĩnh nên mới quay đầu lại. Kết quả chỉ là di thái thái, giống như nàng dường như thực để ý đến việc nhà của người này, hiện tại thực thất lễ.

Nàng kêu một tiếng di thái thái, quay đầu tiếp tục bắt mạch, vờ như không có việc gì, đem xấu hổ che lấp hết.

Hoắc Việt nhìn bộ dáng này của Cố Khinh Chu, không khỏi buồn cười, nghĩ thầm nàng thật thú vị, so với rất nhiều nữ hài tử khác đều thú vị hơn nhiều.

Đại khái là nàng ra vẻ thành bộ dáng trưởng thành, không có dáng vẻ kệch cỡm, ngược lại duyên cớ thực trầm ổn!

Vị di thái thái này tên Mai Anh.

Vừa vào cửa, ánh mắt của Mai di thái thái liền dừng ở trên người Cố Khinh Chu.

Thời điểm Hoắc Việt hơn 10 tuổi, từ quê chạy đến Nhạc Thành kiếm sống, lúc ấy màn trời chiếu đất,* lão nhân gia bán bánh nướng, thường lấy bánh nướng cứu giúp Hoắc Việt.
(* Ý là tả cảnh sống không nhà không cửa, phải chịu cảnh dãi dầu mưa nắng)

Lúc sau nữ nhi của lão nhân gia lớn lên, chịu không được khổ, không muốn đi nhà xưởng làm nữ công nhân, một hai phải xuống biển làm vũ nữ, nghe nói làm như vậy sẽ kiếm được nhiều tiền.
Lão nhân gia kia thường khóc, nói bản thân thực có lỗi với tổ tông, thực có lỗi với thê tử đã chết của ông ấy.

Hoắc Việt lúc sau lại đắc thế, nghĩ đến vị lão giả kia cho hắn bánh nướng, liền phái người đi tìm, tìm được ông ấy rồi.

Lão nhân gia đã bệnh không nhẹ, nói nữ nhi ông ấy rốt cuộc cũng không trở về nhìn qua ông.

"Ta đã nhiều năm chưa thấy qua nó, không biết nó còn sống hay đã chết. Hoắc tiểu tử, ngươi giúp a thúc tìm xem nó. Dưới giường a thúc còn có hơn 20 ngàn tiền, ngươi cầm đi cho nó, cho nó miếng ăn." Lão nhân gia lúc lâm chung nói.

Hoắc Việt liền tìm tới Mai Anh.

Mai Anh thực sa đọa, làm vũ nữ cũng không có phúc hậu, Hoắc Việt đem nàng giữ lại bên cạnh, làm di thái thái.

Hắn đồng ý với di nguyện của a thúc, cho Mai Anh miếng ăn.

Mai Anh là di thái thái duy nhất của hắn.

Mà Mai Anh tính tình hay ghen tị bừa bãi, Hoắc Việt nhớ tới lúc trước nhờ ân cứu mạng của phụ thân nàng ta, nên đối với điều này có nhiều chịu đựng.

"Không phải nói mời đại phu sao, như thế nào lại là một tiểu nha đầu tới? Này rốt cuộc là sờ mạch a, hay là sờ người a?" Di thái thái chanh chua hỏi.

Cố Khinh Chu nhướng mày, nhìn mắt Hoắc Việt.

Hoắc Việt nghiêm khắc: "Im miệng!"

Mai Anh vẫn là sợ Hoắc Việt, thấy Hoắc Việt nghiêm nghị, nàng cũng chịu đựng một bụng tức giận.

Nàng đánh giá Cố Khinh Chu, còn nhỏ tuổi, lại có vài phần vũ mị, tương lai khẳng định không phải thứ tốt!

Cố Khinh Chu cũng không có để ý nàng ta, tiếp tục bắt mạch, lại nhìn nhìn bựa lưỡi của Hoắc Việt.

Bắt mạch xong, nàng khẳng định nói: "Hoắc tiên sinh, vẫn là nửa năm trước ta có chẩn bệnh, bệnh này của ngài ở trung y, kêu ' đông nhiệt thực nghỉ'.

Trong cơ thể hàn tà tới cực hạn rồi, hủ hóa không có quyền, thân thể tự động sẽ xuất hiện đối kháng, vì thế phát sốt, nóng lên. Ngài tuy rằng là tướng phái nhiệt cực chi nhất, nhưng động mạch của ngài vô luân, trọng ấn vô lực, là thật bị hàn ở bên trong.

Trong cơ thể ngài có hàn, bác sĩ lại dựa theo chuyện sốt cao đột ngột của ngài mà cho ngài dùng thuốc hàn, hàn càng thêm hàn, cho nên từ dạ dày khô nóng, chậm rãi tăng lên thành sốt nhẹ, lại từ sốt nhẹ tăng lên thành sốt cao.

Chậm trễ nữa sẽ xấu đi, chỉ sợ Đại La thần tiên cũng vô lực cứu chữa."

Hoắc Việt nghe xong, trong lòng đương nhiên cả kinh.

Cố Khinh Chu nói không sai, hắn càng là dùng thuốc, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng.

Biểu hiện ra ngoài của hắn chính là "Giả nhiệt", đại phu dùng thuốc khử nhiệt, đều là làm mát lạnh, liền tăng thêm thật hàn của hắn.

"Nếu là ngài tin tưởng ta, ta kê cho ngài phương thuốc đuổi hàn, dùng chút thuốc ấm, bệnh ngài không quá tuần tiếp theo là có thể khỏi hẳn." Cố Khinh Chu nói.

Hoắc Việt gật gật đầu.

Mai Anh - di thái thái của hắn cũng nghe hết rồi, tức khắc liền chen giọng nói vào: "Ngươi muốn cho lão gia cái thuốc ấm đuổi hàn? Ngươi điên rồi sao, ngươi không thấy chính lão gia đang phát sốt, nóng lên sao? Ngươi có phải gian tế của Hồng Môn Thái gia phái lại đây hay không?"

Di thái thái Mai Anh, nghe nói Cố Khinh Chu phải dùng thuốc ấm, đưa cho Hoắc Việt đang ở trạng thái phát sốt nóng lên để chữa bệnh, sợ tới mức chết khiếp.

Bất luận kẻ nào đều biết, sốt cao đột ngột mà dùng thuốc mát lạnh trị liệu, ví như thạch cao sống, gặp nhiệt độ thường; mà hàn bệnh dùng thuốc ấm, ví như bức tử, gừng khô.

Nhưng Cố Khinh Chu tuyệt nhiên dùng thuốc ấm, đi trị cho người sốt cao đột ngột, này không phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao?

Mai Anh chỉ vào Cố Khinh Chu, nôn nóng nhìn Hoắc Việt nói: "Lão gia, ngài nhìn nàng ta đi, tiểu nha đầu răng còn chưa có mọc đầy đủ hết, nàng ta biết xem bệnh cái gì!

Trung y có mấy vạn loại phương thuốc cùng kết luận mạch chứng, nàng ta nhỏ như vậy, quen thuộc được mấy cái? Nàng ta đơn giản là nghe nói bệnh ngài càng lâu càng không được, cho nên kiếm nét bút nghiêng*, lấy mệnh ngài đánh cuộc!
(* Ý là đánh liều một phen, viết đại viết bừa)

Lão gia, chúng ta hoàn toàn dựa vào ngài mà sống, nếu ngài có mệnh hệ gì, kêu chúng ta phải làm sao bây giờ? Ngài sinh bệnh, ta càng sốt ruột, nhưng ngài không thể cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, tùy tiện chuyện người hay ma quỷ đều nghe a!"

Di thái thái nói chuyện như bắn đạn, bùm bùm một phát lớn, đem mọi người đều nói như lừa gạt.

Con ngươi thâm thúy của Hoắc Việt trầm xuống.

"Đi ra ngoài!" Hoắc Việt quát khẽ.

Di thái thái không chịu, kiên trì nói: "Lão gia, ta không thể nhìn ngài bị người khác hại chết!"

Nói xong, liền khóc ra tới.

Vị di thái thái này, ở bên ngoài lăn lộn quá bảy tám năm, một thân con buôn.*
(* Con buôn, đúng như cách hiểu trực quan nhất, chính là những kẻ lừa lọc, làm ăn chộp giật, đầy túi nhờ những đồng tiền dính nước mắt kẻ khác.)

Nàng là nhi nữ của ân nhân Hoắc Việt, Hoắc Việt người này, ân đấu gạo như thiên kim.* Mỗi lần di thái thái la lối khóc lóc, Hoắc Việt đều là tránh đi, chưa bao giờ đối với nàng ta dùng gia pháp.
(* Nghĩa là ân tình 1 lon gạo tương đương như với ân tình ngàn vàng. Ở đây nghĩa là dù 1 ân tình nhỏ thì cũng sẽ rất cảm kích, rất quý trọng, xem ơn đó to lớn như ngàn vàng, nhớ ơn rất lâu. Hoặc trả ơn rất hậu đãi)

Hắn cũng không phải quản lý hậu trạch vô năng, mà là hậu trạch chỉ có một vị di thái thái như vậy, hắn không muốn quản thúc.

Hiện tại di thái thái làm trò nháo trước mặt Nhan Tổng Tham Mưu, đôi mắt âm trầm của Hoắc Việt, phát ra ánh nhìn hàn cốt.*
(* Nghĩa là lạnh thấu xương)

Hắn đương muốn phát hỏa, Nhan Tân Nông liền mở miệng khuyên giải an ủi: "Di thái thái, ta là Tổng Tham Mưu Quân Chính phủ, ta chịu sự phó thác của đại thiếu soái, cử người đến xem bệnh cho Hoắc long đầu.

Cố tiểu thư tuổi tuy rằng không lớn, nhưng lại là xuất sư danh môn, thái thái ta, còn có lão thái thái Tư gia Quân Chính phủ, cũng là được Cố tiểu thư chữa khỏi.

Vạn nhất có sơ xuất gì, Quân Chính phủ sẽ thay ngài làm chủ, ngài không cần lo lắng."

"Như thế nào là làm chủ, chẳng lẽ Quân Chính phủ có thể đưa lại lão gia cho ta sao?" Tiếng nói của di thái thái càng thêm bén nhọn, "Ai biết các ngươi là Quân Chính phủ gì mà kêu ta an tâm!"

Tròng mắt quay tròn vừa chuyển, lời nói của di thái thái càng thêm khắc nghiệt: "Có phải Quân Chính phủ có âm mưu, muốn đưa lão gia chúng ta vào chỗ chết hay không?"

Lời nói của nàng, càng nói càng khó nghe.

Sư phụ có dạy đạo lý cho Cố Khinh Chu, phải lấy "đại từ đại bi chi tâm, giải hàm linh thế gian chi khổ."
Những lời nói giáo huấn đó, Cố Khinh Chu lúc trước không
hiểu.
Hiện tại, đối mặt với sự vô cớ bắt bẻ của di thái thái, nàng đang muốn phất tay áo bỏ của chạy lấy người. Lúc này, mới vừa hiểu ra lời sư phụ nói "Đại từ đại từ chi tâm" là có ý nghĩa gì.

Y giả đúng là gian nan!

Con ngươi trong suốt của Cố Khinh Chu, thêm vài phần tối, cũng có vài phần không kiên nhẫn.

"Đi ra ngoài!" Thanh âm Hoắc Việt càng thấp, thấp đến giống như bão táp tiến đến trước tầng mây, nặng nề áp xuống, "Hiện tại là kêu ngươi ra khỏi phòng này, nếu lại là nói nhiều một câu, ngươi liền từ Hoắc gia đi ra đường đi!"

Di thái thái bị dọa sợ.

"Lão gia, ngài có phải bị tiểu yêu tinh này lấy mất hồn rồi hay không?" Di thái thái khóc.

Người hầu bên cạnh Hoắc Việt, lúc này mới vội vàng đem di thái thái đang khóc sướt mướt lôi đi.

Nàng ta vừa đi, Nhan Tân Nông cùng Cố Khinh Chu thở ra một hơi.

Hoắc Việt bị sốt giống như thiêu đốt, ngày càng nghiêm trọng.

Di thái thái lại nháo, Hoắc Việt là phi thường tức giận. Mấy năm nay, hắn cẩm y ngọc thực* cung cấp nuôi dưỡng di thái thái, lại từ trước giờ không cho nàng ta bước vào cửa phòng này, đối với nàng ta cũng có loại nhường nhịn cùng dung túng.
(* Ý là cơm ăn áo mặc toàn bộ là loại tốt, thưởng đẳng)

Xưa nay nàng ta đánh bài đi dạo phố, cũng là một người thực thời thượng, không như tưởng, lại trước mặt trung y xem bệnh cho Hoắc Việt, náo loạn như vậy khiến cho hắn đại nan kham.

"Tiên sinh, không cần tức giận." Cố Khinh Chu ôn nhu khuyên giải an ủi hắn, "Thân thể quan trọng. Di thái thái nói, có lẽ ngài nên suy xét, ta rốt cuộc vẫn là hài tử, kinh nghiệm không đủ."

Hoắc Việt sốt nhẹ nửa tháng, sốt cao bốn năm ngày, hắn biết được nếu kéo dài thêm một hai ngày nữa, mệnh này liền không còn.

Đao quang kiếm ảnh lăn lộn giang hồ, đánh hạ lấy cái giang sơn Thanh bang này, hắn so với bất luận kẻ nào đều vô cùng tàn nhẫn, chẳng lẽ phải chết dưới căn bệnh này?

Này quá châm chọc!

"Khinh Chu, ngươi kê phương thuốc cho ta đi, mệnh ta giao trong tay ngươi, ta không nghi ngờ ngươi!" Hoắc Việt nói.

Một câu, tựa như dòng nước ấm tràn đầy tâm Cố Khinh Chu.

Y giả đều không phải là thánh hiền, người thì thất tình lục dục đều có cả, lời nói âm áp cùng tín nhiệm, liền tốt hơn rất nhiều với lời nói quá lời, lạnh nhạt cùng châm chọc, nói móc.

"Hoắc tiên sinh, ta liền kê cho ngài cái phương thuốc đơn giản, ngài uống trước hai ngày, chờ đợi lúc sốt sau, ta lại cho ngài thêm chút phương thuốc tu dưỡng." Cố Khinh Chu nói.

Hoắc Việt gật đầu.

Cố Khinh Chu liền kê phương thuốc: Nhân sâm tam tiền, phụ tử năm tiền, gừng khô năm tiền, cam thảo nhị tiền.

"Đây đều là thuốc bổ trung đuổi hàn, thuốc ấm sẽ đổ mồ hôi." Cố Khinh Chu nói, "Ngài phái người nấu, phải đợi đến lúc lạnh đi mới dùng, nhớ lấy!"

Hoắc Việt gật gật đầu, đem phương thuốc giao cho quản gia trong nhà.

"Không quấy rầy ngài dưỡng bệnh, chúng ta đi về trước, ngày mai ta lại đến tái khám." Cố Khinh Chu nói, "Vẫn là lúc sau tan học."

Hoắc Việt phái người đưa bọn họ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net