Chương 1011: Người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (11-20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1011 người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (11)

                Hai người im lặng ngồi như vậy không biết bao lâu, Ngô Hạo không quay đầu nhìn Hứa Ôn, trực tiếp nhìn chằm chằm cảnh đêm ở phía trước màn kính, như đã suy nghĩ kỹ, bỗng mở miệng hỏi: "Ôn Ôn, chúng ta thật sự không có hi vọng bắt đầu lại lần nữa sao?"

                Hứa Ôn nghe được lời hắn nói, trong tròng mắt đen như mực khẽ chớp chớp, không biết do gió thổi, hay do vì nhìn chăm chú vào một chỗ quá lâu, mà đáy mắt cô thoáng cảm thấy chua xót.

                Cô không sốt ruột trả lời câu hỏi của Ngô Hạo, xem ra như đang thật sự suy nghĩ, qua một hồi thật lâu, cô mới mở miệng, giọng điệu bình tĩnh ung dung đến kỳ lạ: "Ngô Hạo, dưới đáy lòng anh đã vốn biết, chúng ta cũng không còn là chúng ta đã từng rồi."

                Ngô Hạo rũ mi, sắc mặt bình tĩnh nhẹ gật gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta cũng không còn là chúng ta đã từng rồi."

                Cho nên, Ngô Hạo cùng Hứa Ôn, rốt cuộc không thể hi vọng bắt đầu lần nữa.

                Vừa nghĩ đến đây, đáy mắt Ngô Hạo cũng có chút chua xót, hắn an tĩnh vài giây, mới mở miệng nói: "Ôn Ôn, anh đã từng là tình yêu của em."

                Cô bây giờ, không thích hắn, trong lòng cũng có người yêu.

                Mà khi nghe từ miệng Ngô Hạo nói một câu như thế, đáy mắt Hứa Ôn vẫn thoáng đau, cô khắc chế cảm xúc, nhẹ gật đầu, giọng điệu thổn thức nói: "Em biết, anh là tình yêu của em, giống như lúc đó em rất rõ ràng, em cũng đã từng, là tình yêu của anh."

                "Nhưng cũng chỉ có yêu, tuy lúc em bị bắt cóc là do anh sắp xếp, nhưng em vẫn rất cảm ơn anh đã cứu em, nhưng cũng chỉ là cảm ơn, mà phân cảm ơn đó, không đủ để cho em và anh có thể trở lại như trước một lần nữa."

                Yết hầu Ngô Hạo như bị chặn lại, chát chát, ê ẩm.

                Hắn yêu cô, cô yêu hắn, bọn họ đã toàn tâm toàn ý yêu nhau, bọn hắn từng rất nghèo khổ, nhưng cũng cực kỳ hạnh phúc, bọn hắn vốn có thể hạnh phúc tới cùng, chỉ là sau này, hai người bọn họ đều đã thay đổi, phân tình yêu và hạnh phúc cũng theo theo gió tan mất.

                Hôm nay trong lòng hai người bọn họ vẫn có đối phương như cũ, nhưng rốt cuộc bọn hắn cũng không thể bắt đầu yêu nhau lại lần nữa, bởi vì hắn và cô ở trên đường đời, đã rời ra nhau, đi xa nhau, cũng không có khả năng quay về.

                Cô là thanh xuân của hắn, hắn cũng là thanh xuân của cô, nhưng tình yêu của bọn họ, lại chết non ở trong thời gian thanh xuân tốt đẹp tàn khốc ấy.

                Có yêu, vốn cũng chỉ là có yêu, không phải thương.

                Một chữ sai, cách biệt một trời một vực.

                Tình xưa thôi để hoài niệm, chỉ là lúc ấy đã trở thành hão huyền.

                Ngô Hạo trầm mặc một lúc, cuối cùng mới mở miệng lên tiếng: "Ôn Ôn, anh có thể hỏi em một chuyện không?"

                "Anh cứ hỏi." Hứa Ôn nói.

                "Ôn Ôn..." Ngô Hạo dừng lại, quá một lát, mới nói câu kế tiếp, nói: "... Em, có phải đã có người yêu rồi hay không?"

                Hứa Ôn đại khái không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi chuyên như vậy, vẻ mặt thoáng cả kinh giật mình.

                Ngô Hạo không đợi cô mở miệng, liền lên tiếng: "Người đó, có phải là Lục Bán Thành hay không Lục Bán Thành?"

                Một châm thấy máu của Ngô Hạo, khiến Hứa Ôn mới vừa ổn định tinh thần, lại trố mắt nhìn sang.

                Lần này Ngô Hạo không mở miệng nữa, bầu không khí, ngoại trừ tiếng gió, cũng không còn động tĩnh khác, Hứa Ôn an tĩnh nhìn chằm chằm muôn vàn ngọn đèn đường phía trước một hồi, không che dấu bất cứ cái gì, gọn gàng dứt khoát nghiêm túc nói với Ngô Hạo, nói: Đúng vậy

                Dừng một chút, cô còn nói: "Em yêu anh ấy."

                Cô như sợ hắn không nghe thấy, lại cường điệu lần thứ ba: "Yêu Lục Bán Thành."

...
***

Chương 1012 người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (12)

                Trong lòng sớm đã biết rõ, lúc này từ miệng Hứa Ôn, nói thẳng thắn nghiêm túc như vậy, trong lòng Ngô Hạo như bị xé hỏng một lỗ lớn, máu đỏ chảy ra, mang theo nỗi đau kịch liệt.

                Cho dù hắn khi đó, đã có tính toán, nhưng khi chuyện đến, hắn vẫn có chút không nỡ, không nỡ cứ như vậy mà xa khỏi bầu trời của cô, không xuất hiện cùng nhau.

                Ngô Hạo gian nan nuốt nước miếng một cái, vẫn gắng gượng hỏi một câu: "Ôn Ôn, anh nghe thấy em gọi điện thoại cho hắn, hắn rõ ràng đối xứ với em tàn nhẫn như vậy, vì sao em còn có thể yêu hắn?"

                "Đúng vậy, anh ấy đối xử với em cực kỳ tàn nhẫn, nhưng Ngô Hạo, anh có biết? Hơn bốn trăm ngày vào lúc rạng sáng đúng ba giờ anh ấy đã từng, gửi cho em một mẩu truyện cười, để cho em vào lúc bất lực nhất, biết có người cùng..." Có chút tâm sự, cô biết đến quá muộn, nhưng vẫn không tâm sự với người khác, nhưng vừa mới nói với Ngô Hạo xong, giống như cô đang mở lòng, nói liên tục không ngừng, từ bờ môi nói ra: "... Anh ấy thật sự đã mang đến cho em rất nhiều bóng tối, nhưng người kéo em từ trong bóng tối cũng là anh ấy, anh ấy làm em thống khổ, nhưng anh ấy có thể làm em cảm thấy càng thêm ấm áp..."

                "Anh ấy không có ở bên cạnh em những ngày đó, nhưng trước giờ cũng chưa rời khỏi em, chỗ hội sở, là anh ấy đầu tư."

                Ngô Hạo là người thông minh, chỉ cần nói không quá rõ, chỉ cần chỉ một chút, hắn đã biết rõ ràng toàn bộ.

                Hội sở là do Lục Bán Thành đầu tư, hiện tại Hứa Ôn an nhàn giàu có, cũng là Lục Bán Thành dùng một mặt khác cho cô.

                Khó trách cô ấy muốn tạm rời cương vị công tác, là vì cô biết mình và Lục Bán Thành không còn hi vọng, muốn rời khỏi thế giới của hắn sao?

                "Mà còn, quan trọng nhất là, Ngô Hạo anh có biết, lúc trước tâm lý em có vẫn đề, không đơn thuần chỉ vì lúc ấy anh ấy và em xảy ra những chuyện không thoải mái, mà còn có nguyên nhân từ anh."

                Nguyên nhân từ hắn? Cho nên lúc cô bị bệnh tâm lý, là do hắn phản bội sao?

                Ngô Hạo mấp máy môi, không nói chuyện.

                "Là anh và anh ấy biến em thành bộ dáng đó, nhưng cũng là anh ấy biến em trở thành như bây giờ."

                Một câu đơn giản như thế, nhưng hắn biết hắn và Lục Bán Thành khác biệt nhau rất lớn.

                Mình và hắn đều làm cô thống khổ, nhưng chỉ có hắn mới muốn giảm đi thống khổ của cô.

                Hắn nên chết tâm thôi, người đàn ông kia yêu cô, cô cũng yêu hắn, bọn họ đều yêu nhau, là một đôi, đi cùng một chỗ, mà hắn, đã từng là nhân vật chính, hiện tại cũng đã trở thành một vai phụ không quan trọng.

                Đúng vậy, hắn sớm nên chết tâm, sớm nên rời đi, là do hắn không cam lòng, nhớ mãi không quên mười năm hắn và cô đã từng, vọng tưởng có thể quay lại thế giới cô một lần nữa, mới khiến cho mọi chuyện, phát triển trở thành như bây giờ "Cô và Lục Bán Thành đi không tới nơi, hắn và cô cũng không thể tới được".

                Hắn thật sự muốn tiếp tục cố chấp như vậy sao?

                Hắn không hạnh phúc, cô cũng sẽ không hạnh phúc, Lục Bán Thành lại càng không hạnh phúc...

                Nghĩ tới đây Ngô Hạo, nhẹ nhàng giơ tay, mò mẫn về túi áo, hắn cách một lớp áo, nhấn lên cái đồng hồ bên trong, hầu kết lên xuống hai lần, sau đó mới nghiêng đầu, nhìn về phía cô gái đang ngồi bên cạnh.

                Có thể là do nhắc tới Lục Bán Thành, đáy mắt cô nhìn về ngọn đèn phía xa, nổi lên nước mắt.

                Trong đầu Ngô Hạo bỗng nhiên nhớ tới, thời trung học hắn và cô cãi nhau lần đầu tiên.

...
***
Chương 1013 người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (13)

                Bởi vì một chuyện rất nhỏ , hắn không còn nhớ rõ, nhưng hắn chỉ biết là, sau khi cãi nhau, hắn hối hận, xoay người đi tìm cô giải thích, hắn tìm khắp trường học, sau đó rốt cục cũng tìm được cô ở trong đây, một khắc hắn nhìn thấy cô, cái gì cũng chưa nói, chỉ trực tiếp vươn tay kéo cô vào trong lòng,  ôm chặt lấy.

                Sau khi cãi nhau, không chỉ đơn giản một mình hắn hối hận, cô cũng hối hận, hắn nhường nhịn cô, cô liền giơ tay lên ôm eo hắn, nhỏ giọng nói: "Ngô Hạo, sau này em không muốn anh cãi nhau với em nữa, có được hay không?"

                Khi đó hắn đã nói như thế nào?

                Hắn nói, sẽ không, anh sẽ không cãi nhau với em nữa, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh muốn em đều luôn vui vẻ hạnh phúc.

                Ngày đó, bầu trời đêm sáng lấp lánh, chứa đầy tinh quang.

                Giongj điệu hắn nói chuyện, thật sự rất nghiêm túc , như là lời hứa đồng ý chân thành nhất.

                Một đêm kia hắn, thật sự muốn làm như hắn đã nói, nhưng thời gian thay đổi, sau này hắn vẫn cãi nhau với cô như cũ, hắn vẫn không đối xử với cô tốt, hắn cũng không làm cho cô luôn luôn vui vẻ hạnh phúc.

                Chuyện hắn không làm được, nhất định người đàn ông kia có thể làm được, hắn không thể khiến cô vui vẻ hạnh phúc, nhưng có thể để người đàn ông kia làm cho cô vui vẻ hạnh phúc?

                Như vậy, có tính cũng là một cách thực hiện lời hứa còn trẻ?

                Đáy lòng Ngô Hạo rất rõ ràng, lựa chọn của hắn, sẽ dẫn đến kết quả nào.

                Từ nay về sau hắn và cô, chỉ sợ thật sự là người xa lạ, không hẹn gặp lại.

                Hắn yên lặng nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô một hồi, sau đó mới thu ánh mắt về, nhìn thẳng về phía sân thể dục sau cột đèn đường cách đó không xa, trầm tư suy nghĩ, không biết đã qua bao lâu, hắn mới nhẹ nhàng giương mắt nhìn, như đã hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Ôn Ôn, kỳ thật chuyện Tưởng Thiên Thiên, anh đã sớm biết."

                Đã sớm biết? Đây là ý gì? Hứa Ôn ngẩn người, mạnh quay đầu, nhìn sang Ngô Hạo.

                Ngô Hạo biết Hứa Ôn đang nhìn mình, ánh mắt hắn nháy cũng không hề nháy mà chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trước sân thể dục mới nhìn, tựa như không có Hứa Ôn, tiếp tục nói: "Cô ta nghĩ muốn dẫn em đến nhà cô ta, bắt em uy hiếp anh, kết hôn với cô ta."

                "Cô ta không muốn bắt cóc em..." Ngô Hạo dừng một chút, chưa bao lâu lại chậm chạp tiếp tục mở miệng: "... Là anh dùng danh nghĩa của cô ấy, sắp xếp người bắt cóc em."

                "Anh nghĩ muốn dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân, anh muốn có thể quay về bên cạnh em một lần nữa, cho nên anh mới mượn cơ hội này, lợi dụng Tưởng Thiên Thiên."

                Đáy mắt Hứa Ôn dần nổi lên rung động mạnh.

                "Tuy chuyện bắt cóc là do anh an bài, nhưng anh chưa từng nghĩ muốn làm tổn thương em, đêm đó, cho dù là anh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì anh tuyệt đối sẽ không để cho em bất cứ sai lầm nào, Ôn Ôn, mặc kệ em có tin hay không, trong lòng anh đã nghĩ như vậy, sau khi anh nhận được điện thoại từ bọn cướp, lập tức từ trong thành phố chạy đến tìm em."

                "Ở trên đường đi, anh đã chuẩn bị xong bộ dáng bị trọng thương, thậm chí anh cũng đã suy nghĩ, nếu anh vì em, mà xảy ra chuyện không hay, thì có phải em sẽ tha thứ cho anh và Tưởng Thiên Thiên hay không?"

                "Anh thật sự lên kế hoạch cực kỳ hoàn hảo hảo, nhưng em có biết? Ôn Ôn, kế hoạch thay đổi khó lường, trước khi đến kết cục chân chính, vĩnh viễn em sẽ không biết một giây sau xảy ra chuyện gì, anh muốn bắt đầu lại lần nữa với em cho nên liền đến chỗ theo như lời bọn cướp, anh cho rằng kế tiếp sẽ là một trận đánh nhau kịch liệt, nhưng khi đẩy cửa ra, nhìn thấy bọn cướp chồng chất vết thương..."

...
***
Chương 1014 người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (14)

                Bọn cướp chồng chất vết thương? Đây là ý gì? Chẳng lẽ trước khi Ngô Hạo tới, đã có người cứu cô sao?

                Mi tâm Hứa Ôn, cau chặt lại.

                "Không sai, trước khi anh đến, có người đã ra tay cứu em trước..."

                Từ đầu đến cuối Ngô Hạo chưa hề liếc mắt nhìn Hứa Ôn một cái, nhưng hắn có thế như đoán được nghi hoặc dưới đáy lòng cô, nhàn nhạt lên tiếng, trả lời đáp án.

                Ánh mắt Hứa Ôn bỗng dưng trợn to, cô mím môi, một hồi lâu, mới lên tiếng: "Anh nói, ngày đó người cứu em thật sự, kỳ thật vốn không phải là anh?"

                "Lúc ấy bên cạnh em, kỳ thật chỉ có năm tên bắt cóc, sau này một tên ở trong đó, cảnh sát từ trong con sông sau nhà xưởng bỏ hoang tìm thấy, nếu anh đoán không sai, người cứu em, hẳn đã ôm suy nghĩ muốn đồng quy vu tận, mang theo tên cướp đó vào trong dòng sông, nhảy ra cửa sổ."

                Ngô Hạo không trả lời thẳng câu hỏi của Hứa Ôn, mà kể lúc hắn đuổi tới, nói những gì hắn nhìn thấy toàn bộ và phỏng đoán của mình, nói cho Hứa Ôn.

                Sau khi nói xong, hắn trầm mặc một lát, giơ tay lên, từ trong túi lấy một cái đồng hồ, chậm rãi đưa sang trước mặt Hứa Ôn: "Cái đồng hồ này, là đêm đó, anh nhặt được từ chỗ em bị bắt cóc."

                Hứa Ôn nhìn chằm chằm đồng hồ ở trong bàn tay của  Ngô Hạo vẻ mặt chấn kinh nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi vươn tay, nhận lấy.

                Mượn ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn gần đó, cô cẩn thận quan sát đồng đó kia rất lâu, cảm thấy  nhìn có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra đã nhìn thấy ở nơi nào.

                Ngô Hạo hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Hứa Ôn, sau đó tầm mắt liền rơi trên đồng hồ trong tay cô, vừa lúc một cơn gió lướt qua cửa kính, xung quanh là một mảnh yên tĩnh, Ngô Hạo nghe thấy rõ ràng tiếng kim đồng hồ chạy, hắn theo tiết tấu, dưới đáy lòng đếm vài tiếng, không nói thẳng cho Hứa Ôn chiếc đồng hồ này của ai, mà chỉ trực tiếp mở miệng nói: "Lúc anh lái xe chở em về thành, gần chỗ em bị bắt cóc, có thấy được một chiếc xe, bảng số là..." Sau đó miệng Ngô Hạo đọc ra một chuỗi dãy số mà Hứa Ôn rất quen thuộc.

                Toàn bộ thế giới, trong nháy mắt đều như dừng hình.

                Hứa Ôn nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ, quên cả hô hấp, quên cả nhịp tim đập.

                Trong đầu cô, đọc lại bảng số Ngô Hạo nói, lặp đi lặp lại một hồi rất lâu, sau cùng mới trở thành ba chữ: Lục Bán Thành.

                Bảng số của Lục Bán Thành... Hắn vô duyên vô cớ gì lại chạy đến vùng ngoại thành? Đêm cô gặp chuyện không may kia, hắn đã hẹn cô gặp ở Thiên Kiều bên cạnh nhà hàng "Kim bích huy hoàng"... Cùng với những suy nghĩ này, lướt qua đại não Hứa Ôn, cô bỗng nhiên phản ứng lại, khó trách cô cảm thấy chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay sao nhìn quen mắt như vậy, đồng hồ này không phải là chiếc mà Lục Bán Thành đeo quanh năm kia sao?

                Ngô Hạo vừa mới nói, đã nhặt được chiếc đồng hồ này ở chỗ cô gặp chuyện không may... Cho nên, trước khi Ngô Hạo đến, người cứu cô là...

                Mặc dù Ngô Hạo không nhìn Hứa Ôn, nhưng qua  bầu không khí xung quanh, hắn có thể cảm giác được cô đã biết ai là người cứu mình, nhưng hắn vẫn nói lại một câu: "Đêm đó, người cứu em thật sự là Lục Bán Thành."

                Cả người Hứa Ôn run mạnh, chiếc đồng hồ từ đầu ngón tay rơi xuống, rơi ở trên mái nhà.

                Nghe thấy giọng Ngô Hạo, hắn không quay đầu nhìn vẻ mặt cô gái, thậm chí hắn cũng không dám nghĩ ánh mắt lúc này của cô ra sao, giọng nói lẳng lặng vẫn tiếp tục mở miệng nói: "Do hắn cứu em, cho nên chân mới tàn phế."

...
***
Chương 1015 người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (15)

                Chân tàn phế sao?

                Đêm nay từ trong miệng Ngô Hạo nghe được quá nhiều chuyện chấn động, nhiều đến nỗi bây giờ Hứa Ôn khó tiếp thụ được, nhưng khi cô nghe đến ba chữ  "Chân tàn phế." Mà bốn chữ, cả người cứng đờ như bị người dùng cây gõ mạnh vào đầu, đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ còn tiếng ong ong kéo dài.

                Cả bầu trời, đều  âm vào một mảnh an tĩnh.

                Gió phần phật thổi qua, phía xa có một phòng tự học tối tan học, rất nhiều học sinh chạy nhanh ra, chạy về phía cửa trường học, truyền đến tiếng cười vui vẻ, tiềng ồn ào náo nhiệt.

                Hứa Ôn bất giác, vẫn duy trì biểu tình vừa rồi, nhìn thẳng sang Ngô Hạo.

                Thời gian từng phút từng giây lướt qua, học sinh đều đã về hết, cả ngôi trường đều hoàn toàn an tĩnh, Ngô Hạo chớp chớp mí mắt, mở miệng lần nữa, nói một câu sau cùng, nói: "Còn chân hắn làm sao bị thương, anh cũng không rõ."

                Từ lời Ngô Hạo truyền vào trong tai, Hứa Ôn bị chấn động đến ngây ngốc, đại não thoáng bắt đầu chuyển động.

                Lục Bán Thành vì cô mà chân không thể đi, Lục Bán Thành vì cô mới làm bạn với xe lăn... Chạng vạng ngày hôm qua, cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông đã từng phong quang tễ nguyệt, ngồi trên xe lăn, kèm với những nhớ nhung trong đầu cô, dần hiện lên trước mắt cô.

                Cơ thể cô, bắt đầu khẽ run rẩy, bởi vì chân tướng quá mức chấn động, chấn động khiến cô không thể tiếp nhận được, miệng nhịn không được thì thào lên tiếng: "Làm sao có thể? Anh đang dối gạt em đúng hay không? Rõ ràng anh ấy vì tai nạn xe cộ mới trở thành bộ dáng đó, Tiểu Ái nói cho em biết, anh ấy bị thế là vì tai nạn xe cộ, hắn sẽ kết hôn, tuy mất đi hai chân, nhưng xem ra cũng không đến nỗi tệ, làm sao anh ấy có thể vì em..."

                Giọng điệu Hứa Ôn, thoắt nặng thoắt nhẹ, lời nói, có chút lộn xộn, nhưng Ngô Hạo theo những câu chữ của cô, có thể suy đoán ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

                Thì ra, sau khi hắn đi tìm Lục Bán Thành, thì hắn (LBT) đã hoàn toàn chặt đứt liên hệ của mình với Hứa Ôn, rồi đi tìm Tần Chỉ Ái, hắn biết quan hệ giữa Hứa Ôn và Tần Chỉ Ái tốt, cho nên mới cố ý tiết lộ những tin tức giả cho cô nghe chăng?

                Hắn yêu cô như thế, lại tự tay đẩy cô đi, hắn có đau không?

                Ngô Hạo nghĩ thế, khẳng định là Lục Bán Thành rất đau, giống như hắn bây giờ, rõ ràng đã giấu đi mọi sự thật, cho dù không chiếm được Hứa Ôn, nhưng có thể làm bằng hữu.

                Bời vì Hứa Ôn, Ngô Hạo mới quyết định nhượng bộ, đến giờ phút nầy, hắn bỗng nhiên có chút không rõ rốt cuộc mình thật sự yêu cô gái này mới lui bước, hay đã chịu thua Lục Bán Thành?

                Có thể nói, kỳ thật hắn vốn không định nói, nhưng hắn vẫn lại, nói từng câu chữ rõ ràng, ngữ khí nhẹ nhàng tốc độ chậm chạp: "Đó là bởi vì, hắn không muốn liên lụy đến em, muốn em sống tốt hơn, mới cố ý lộ ra tin tức giả như vậy."

                "Kỳ thật trước mấy ngày, anh đã gặp hắn, hỏi hắn, vì sao lại không nói cho em biết chân tướng."

                "Hắn nói, bởi vì, em là cô gái hắn cam nguyện dùng tính mạng đổi lấy."

                Khoé mặt Hứa Ôn nóng lên, một giọt lệ từ trong khóe mắt cô, chảy xuống, theo hai gò má cô, chảy xuống khoé môi đang phát run.

                Cô là người cô gái hắn cam nguyện dùng tính mạng đổi lấy, hắn vì cô, phải chịu đựng hết thống khổ và dày vò, mà cô, như một người đần độn, hoàn toàn không biết gì mà đương nhiên hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp như vậy.

...
***
Chương 1016 người dưng xa lạ, không hẹn gặp lại (16)

                Thậm chí, sau khi cô biết mình thích hắn, nhìn thấy hắn ở chung với cô gái khác, trong lòng còn tức giận, tức giận vì sao hắn không đợi cô, tức giận vì sao hắn không kiên nhẫn chờ cô.

                Cho đến lúc này, cô mới biết được, những cơn tức giận của cô có biết bao nhiêu vô lý.

                Lúc cô cảm thấy ủy khuất, hắn lại vì cô mà chịu nhiều ủy khuất hơn.

                Một luồng cảm xúc mãnh liệt, trong nháy mắt dâng đầy ngực trái Hứa Ôn, có tự trách, có ảo não, có đau thương... Vô cùng phức tạp, khiến cho cơ thể cô càng thêm run run hơn.

                "Hắn còn nói..." Ngô Hạo biết, cảm xúc của cô gái bên cạnh không khống chế được, hắn nhìn chằm chằm ánh đèn phía trước, thoáng nháy mắt, ánh mắt trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net