Chương 254-260: yêu chính là, nhiều lần ngoại lệ (4-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sr, mình bận ôn thi, hàng về đây 😝😝😝😝

            Phẫn nộ lại vô cùng phẫn nộ, vui vẻ lại vô cùng vui vẻ.

            Qua suốt hai mươi sáu năm, chưa từng có người nào như cô có thể làm cho hắn cảm nhận như thế, cho nên lúc cảm giác được, hắn chưa từng nghĩ tới đó là động lòng.

            Tình cảm hôn nhân của cha mẹ đều là bi kịch, khiến cho hắn từ lúc còn rất nhỏ, đã quyết định, cả đời này sẽ không yêu một ai, và cũng sẽ không đi cưới một ai.

            Lúc còn trẻ, cả đời hắn muốn chỉ có mộng núi sông.

            Sau khi mộng núi sông mộng sụp đổ, hắn nghĩ cả đời hắn có thể cứ như vậy, xí nghiệp Cố thị, một mình, sống cô độc quãng đời còn lại.

            Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ có người phụ nữ nào có thể bước vào chính sinh mệnh của mình.

            Cho đến khi ở nhà cũ, hắn trông thấy ánh mắt cô. . . . . . Lúc đó hắn bắt đầu thường xuyên bị ánh mắt quấy nhiễu, hắn ngủ với cô. . . . . . Hắn không khống chế được mình, mà buộc mình phải đối xử tàn nhẫn với cô, cho đến khi khiến cô thật sự từ trong lúc quấn quít lấy hắn đến bắt đầu tránh né hắn.

            Hắn lại bắt đầu không cam lòng.

            Đoán chừng là từ lúc bắt đầu, hắn một lần này lại một lần nữa bắt đầu ngoại lệ vì cô rồi?

            Mạo hiểm mưa to đi đón cô; nhìn thấy cô bị khi dễ lại vì cô mà xuất hiện; biết cô tìm Lục Bán Thành cầu xin giúp đỡ thì lại phẫn nộ; nhìn thấy đám lưu manh thương tổn cô mà cố gắng chắn đao quên mình; biết cô rầu rĩ không vui tìm lại rất nhiều người theo cô chơi; từ Anh tới Pháp tặng quà sinh nhật cho cô. . . . . .

            Hắn vẫn nghĩ không thông, vì sao hắn lại luôn đi làm những chuyện không cần hắn làm?

            Cho đến khi một câu vừa mới phân tích của Lục Bán Thành nói cho hắn nghe, hắn mới không thể không đối mặt với sự thật hắn luôn che dấu trốn tránh: hắn thích cô.

            Là lúc nào đã bắt đầu thích?

            Hắn không biết. Hắn chỉ biết là, hiện tại hắn ý thức được là hắn thật sự thích cô, hắn đã muốn để ý đến cô.

            Có lẽ vào ngày sinh nhật của ông nội, xe chạy đến, lúc cô đẩy ra hắn, cũng có lẽ sớm hơn, là ngày cô mới ở lại nhà ông nội, cũng có thể là một khắc đầu tiên hắn nhìn thẳng vào ánh mắt cô.

            Nói tóm lại, hiện tại trong sinh mệnh hắn đều có bóng dáng cô.

            Rất nhiều vấn đề suy nghĩ không giải được, lúc này bỗng nhiên tất cả cứ như đều đã được thông suốt.

            Tình yêu mà hắn nghe nói, vẫn là một thứ tồn taị rất mờ mịt, cho đến giờ phút này hắn mới biết được, kỳ thật tình yêu rất đơn giản, thật sự rất đơn giản, chính là một người, hết một lần rồi lại một lần, không thể khống chế, nhiều lần ngoại lệ vì một người khác.

            Điếu thuốc cháy đến giữa hai ngón tay, nhiệt độ nóng bỏng, kéo ý thức của Cố Dư Sinh từ trong trầm tư trở về.

            Hắn dập tắt điếu thuốc ở một bên gạt tàn, mở miệng nói với Lục Bán Thành chưa mở miệng một hồi lâu, trả lời: "Cậu biết, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện thích một người phụ nữ, càng đừng nghĩ tới chuyện kết hôn với một người phụ nữ."

            Bởi vì suy nghĩ này ăn sâu bén rễ quá mức, xuyên qua tới tận sâu trong huyết mạch của hắn, thế nên lúc hắn bị cô khiến cho tâm phiền ý loạn, thì đã nghĩ tới vô số chuyện có thể, nhưng lại không nghĩ tới đó chính là tình yêu.

            Chỉ là hiện tại nếu suy nghĩ cẩn thận lại, hắn nên làm như thế nào?

            Yêu tiếp? Hay buông tha?

            Buông tha?

            Trái tim đang đập từng nhịp của Cố Dư Sinh Cố, sâu trong đó, đột nhiên lại cảm nhận được một cảm giác đau đến tê tâm liệt phế.

            Cảm giác đau này rất quen thuộc, giống như hắn đã từng trải qua, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, từ trong cơn đau đó, thế mà trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh cô không ngừng khóc nói"Thật xin lỗi".
***
Chương 255: yêu chính là, nhiều lần ngoại lệ (5)

            Hình ảnh đó thực chân thật, chân thật như đã từng xảy ra. . . . . .

            Mi tâm Cố Dư Sinh bỗng dưng nhíu lại: "Không phải là tôi đã quên mất chuyện gì chứ?"

            Giongj nói của hắn hơi thấp, rất mơ hồ, Lục Bán Thành lúc này đang cúi đầu ăn bữa sáng không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn về phía  Cố Dư Sinh, sau khi nuốt xong quả táo mới hổi: "Cái gì? Ngươi nói cái gì?"

            Cố Dư Sinh lên tiếng, nhíu mi, vẫn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình như cũ.

            Hắn dường hồ như đào tất cả các khoảng không trí nhớ của mình, nhưng lại không tìm được dấu vết gì lien quan với lời "Thực xin lỗi" của cô.

            Đó có thể nào, chỉ là ảo giác vừa mới rồi của hắn?

            Cố Dư Sinh vươn tay, đè lại huyệt thái dương sau một đêm không ngủ hơi đau, mới ý thức được Lục Bán Thành đang nhìn mình, giọng điệu thản nhiên nói: "Không có gì."

            Ngừng một lát, Cố Dư Sinh còn nói: "Ăn bữa sáng đi, ăn xong sớm một chút rồi lên lầu nghỉ ngơi."

            "Ừ." Lục Bán Thành lên tiếng, giơ lên chiếc đũa.

            Có lẽ thật sự chỉ là hắn ảo giác . . . . . . Cố Dư Sinh lắc lắc đầu, bỏ qua nghi ngờ vừa mới hiện ra dưới đáy lòng, cũng cầm lấy chiếc đũa.

            . . . . . .

            Sauk hi Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành ăn xong bữa sáng, rời khỏi.

            Hai người ai cũng đều không chú ý tới, một người ngồi đằng sau vị trí của bọn họ, mà di động của người kia, mở ra ứng dụng ghi âm.

            Đợi đến khi bọn họ biến mất ở cửa nhà hàng, người nọ mới đóng lại ứng dụng ghi âm, sau đó bật lại đoạn đối thoại đó nghe lại một lần, lúc này mới vừa lòng cất di động, đi theo phục vụ tính tiền, cũng rời khỏi nhà hàng.

            -

            Từ sau ngày trở về Pháp, Tần Chỉ Ái được mời làm khách mời đại diện.

            Vùng ngoại thành Bắc Kinh, bởi vì là khách mời, màn diễn cũng không nhiều, thời gian dư mỗi ngày có thể làm phục vụ tiễn khách.

            Tần Chỉ Ái rõ ràng, chuyện màn chơi đêm đó, cũng không thể trách Cố Dư Sinh toàn bộ, dứt bỏ cảm tình không nói chuyện, Lương Đậu Khấu mới chính là vợ của Cố Dư Sinh,  nếu bị những người đàn ông khác vây quanh thân mật, ai cũng sẽ sinh khí.

            Chuyện đó là do sơ sẩy của cô, cô cũng chịu một nửa trách nhiệm, nghĩ đến vòng cổ lúc ở Tần gia, Tần Chỉ Ái không muốn đối mặt với Cố Dư Sinh, chỉ muốn thương lương đơn giản với Chu Tịch một chút, mấy ngày chụp diễn rõ ràng, trực tiếp chiếu ở trên điện ảnh và truyền hình ở khách sạn.

            Nhưng mà, mấy ngày nay chụp diễn, đều giống như ở Paris, mỗi ngày đúng giờ quản gia cũng sẽ đưa cô một cái điện thoại như trước.

            Từ trong tổ kịch đi ra, đã là một ngày.

            Đêm diễn tối đầu, ngủ không đủ, về đến nhà, Tần Chỉ Ái liền trực tiếp lên lầu ngủ bù.

            Tỉnh ngủ, đã gần chạng vạng, Tần Chỉ Ái theo thói quen nhìn lên trần nhà, lại phát hiện điện thoại đang rung, nhìn thoáng qua, thì cô đã biết là ai, sau đó liền mặc quần áo xuống lầu, nói với quản gia đi tản bộ, rồi thay đổi giày đi ra biệt thự, tìm một góc ở trong tiểu khu không ai biết, bấm điện thoại.

            Điện thoại vang lên một hồi dài, mới được người bấm nghe, bên trong truyền ra giọng nói của Lương Đậu Khấu, thực êm tai, như vải sa tanh, vừa mềm lại trơn lại: "Làm sao mà lâu như vậy mới bấm trả lời?"

            "Đang ngủ, di động để chế độ rung." Tần Chỉ Ái từng cố gắng học theo giọng nói của Lương Đậu Khấu, nhưng càng tập lại càng đối lập hơn, cho nên vẫn không tập nữa, nhưng lấy hiểu biết của người ta, thì thật cũng đủ rồi.

            "À."Giọng Lương Đậu Khấu tùy ý, quan tâm hỏi cô: "Trước mắt bên chỗ cô không có vấn đề gì chứ?"

            "Cũng khỏe."

            "Vậy là tốt rồi, vất vả cô." Dừng một chút, Lương Đậu Khấu còn nói: "Đúng rồi, tiền tháng này, tôi có gửi cho Chu Tịch, ngày mai cô ấy sẽ đưa cho cô, nếu không có chuyện gì, thì tôi cúp trước."

            "Chờ đã. . . . . ." Tần Chỉ Ái lên tiếng ngăn cản.

            "Hả?"

            Tần Chỉ Ái cầm di động ngập dừng  một lát, hỏi: "Chừng nào thì cô có thể trở về?"
***

Chương 256: yêu chính là, nhiều lần ngoại lệ (6)

            "Hả?" Lương Đậu Khấu ở bên đầu điện thoại như còn chưa nghĩ tới vấn đề này, thì đã bị Tần Chỉ Ái hỏi đến, mở miệng nói: "À, cô chờ một chút. . . . . ."

            Cách di động, Tần Chỉ Ái nghe thấy Lương Đậu Khấu dùng tiếng Anh thấp giọng nói chuyện với người nào đó, bởi vì âm lượng có chút, khá nhỏ, cho nên những lời cô nghe cũng không phải là vô cùng chính xác, nhưng theo một ít chữ cái tiếng Anh, cô có thể đoán ra được, đoán chừng là Lương Đậu Khấu đang hỏi bác sĩ về tình huống của mình.

            Qua chừng năm phút đồng hồ, bên đầu điện thoại mới truyền đến tiếng trung rõ ràng của Lương Đậu Khấu "Tôi mới vừa hỏi bác sĩ chủ trì xong, nếu thuận lợi, thì ngày mười tháng sau là có thể về nước ."

            Ngày mười tháng sau. . . . . . Hôm nay là ngày hai mươi lăm, nói cách khác, chỉ còn lại có mười lăm ngày, Lương Đậu Khấu thật sự sẽ trở lại, mà cô. . . . . . Sẽ phải rời khỏi. . . . . . Tần Chỉ Ái cử động đầu ngón tay, hơi hơi chút cứng đờ.

            Cô vốn tưởng rằng Lương Đậu Khấu còn phải một năm sau mới trở về, không nghĩ tới lại còn sớm hơn so với trong dự đoán rất nhiều.

            "Còn có vấn đề khác không?" Lương Đậu Khấu nói xong bên đầu điện thoại, thấy không ai đáp lại, lại lên tiếng hỏi.

            "Không, " Tần Chỉ Ái hoàn hồn, "Không có."

            "Tuy rằng thời gian tôi trở về, sớm rất nhiều so với thời gian hẹn ước, nhưng cô cứ yên tâm, cho dù tháng sau cô chỉ thay tôi nửa tháng, thì số tiền tháng sau vẫn được gửi không thiếu một xu cho cô như cũ." Lương Đậu Khấu nghĩ đến Tần Chỉ Ái vừa mới hỏi cô khi nào trở về là lo lắng đến khoảng tiền đó, liền nói lại ước hẹn lúc trước của các cô một lần nữa, "Tháng sau khoảng tiền đó, sẽ trả hết xong khoản nợ của cha cô."

            "Cám ơn." Dừng một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: "Vậy gặp lại?"

            "Gặp lại."

            . . . . . .

            Sau khi ngắt điện thoại, Tần Chỉ Ái cầm di động đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu cô tất cả đều nghĩ đến thời gian Lương Đậu Khấu nói với cô sẽ trở về.

            Lúc trước cô nghĩ đến chỉ cần cô nắm lấy cơ hội được tới gần hắn như vậy, thì sẽ giống như cô bé lọ lem, có một hồi mộng đẹp đêm khuya, cô còn muốn mình có thể lấy luôn thân phận của  Lương Đậu Khấu, làm những việc cô từng vô số lần ảo tưởng có thể vì hắn làm, vì hắn nấu cơm, chờ hắn về nhà, ở chung với hắn trong tốt đẹp. . . . . .

            Chi đến khi cô đi vào biệt thự của hắn, như ý nguyện được bên người hắn, cô mới biết được, khi đó cô nghĩ quá đơn giản quá ngây thơ rồi.

            Quan hệ Lương Đậu Khấu và hắn không tốt, cô chỉ có thể nghĩ biện pháp tránh khỏi hắn, cố gắng không cần trêu chọc đến hắn.

            Chính là chuyện luôn phát triển khiến người không thể khống chế, mặc kệ cô có làm thật tốt, thì luôn có thể chọc giận đến hắn. . . . . . Tuy rằng thời khắc tốt đẹp giữa hắn và cô vẫn có vài lần hiếm có như vây. . . . . . Nhưng cô phát hiện, lúc hắn đối xử tốt với cô, càng làm cho cô khó chịu hơn so với lúc làm đau cô, bởi vì cô không phải là Lương Đậu Khấu.

            Hiện tại cuối cùng Lương Đậu Khấu đã về đây, mà cô cũng muốn trở lại thế giới vốn có của chính mình.

            Là có chút thoải mái, nhưng cũng có chút khổ sở.

            Khổ sở vì thế giới vốn có của cô, không bao giờ… có sự tồn tại của hắn.

            Mười lăm ngày, chỉ còn có mười lăm ngày, rồi cô và hắn sẽ không có liên hệ gì nữa.

            Thần sắc Tần Chỉ Ái có chút hoảng hốt, qua một hồi lâu, cô mới thu hồi tất cả những suy nghĩ miên man, bước chân chậm rãi quay trở về biệt thự Cô Dư Sinh.

            Cô dọc theo đường đi đều nghĩ đến chuyện mình, cũng chưa để ý đến xe được đỗ ở trước vườn, liền đi vào trong vườn, lúc cô đi đến một nửa, thì cửa phòng được đẩy ra, truyền đến tiếng nói của quản gia: "Cố tiên sinh, gặp lại."
***
Chương 257: yêu chính là, nhiều lần ngoại lệ (7)

            Tần Chỉ Ái theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Dư Sinh đang bước từng bước xuống bậc thang từ cửa phòng.

            Hắn đối mặt với quản gia nói lời gặp lại, cũng không nói gì, mà chỉ cúi đầu, sờ sờ về phía nơi cất hộp thuốc.

            Sau khi hắn đưa điếu thuốc cắn bên miệng, lúc cầm bật lửa lên châm, thì mới phát hiện cô đang ở trong vườn.

            Động tác châm thuốc, thoáng ngừng trong chớp mắt, vào giây tiếp theo, liền cất đi điếu thuốc và bật lửa vào hộp, thần sắc vẫn như cũ mà bước chân, lại tiếp tục thong dong đi đến phía trước.

            Tần Chỉ Ái nhìn thấy động tác của hắn không dừng lại, cước bộ hơi chậm rãi, cũng làm như không có chuyện gì mà nhấc chân một lần nữa bước, đi về phía trước.

            Hai người càng chạy càng gần, lúc hắn và cô sắp chạm mặt, thì hắn ngừng lại cước bộ, nhìn chằm chằm vào áo mỏng váy ngắn trên người cô mi tâm bỗng nhíu lại, bỗng dưng lên tiếng: "Hiện tại vào thu rồi, sáng sớm lạnh vậy, làm sao đi tản bộ lại mặc ít như vậy?"

            Tần Chỉ Ái nghe thấy lời Cố Dư Sinh hỏi, cước bộ ngừng, cô ngẩng đầu nhìn  liếc mắt nhìn quản gia một cái, nghĩ thầm, hẳn là cô ta nói cho Cố Dư Sinh, cô đi tản bộ  đi, sau đó mới không nóng không lạnh trả lời về phía Cố Dư Sinh: "Hoàn hảo."

            Màn trước hắn chơi cô một trận ầm ĩ khó chịu như vậy, lúc này gặp lại, hắn có thể làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nói chuyện với cô, chỉ là khi cô nhớ đến vòng cổ bị hắn kéo đứt kia, cô cũng không thể xem như không có chuyện gì.

            Cho nên, cô trả lời với Cố Dư Sinh, thoáng chút ngừng một lát, mới mở miệng nói: "Tôi vào phòng trước."

            Sau đó, cũng không chờ Cố Dư Sinh trả lời lại, liền cất bước, đi qua bên người hắn, đi về phía cửa.

            Rất nhanh cô đã bước tới cửa, quản gia muốn nói lại ngừng nhìn Cố Dư Sinh đứng đờ người ở tại chỗ, nhỏ giọng mở miệng: "Tiểu thư?"

            Tần Chỉ Ái biết quản gia khẳng định muốn khuyên cô đừng đối xử với Cố Dư Sinh như vậy, không đợi cô ấy nói câu nói kế tiếp, nhanh nói một câu"Tôi muốn đi WC, đi vào trước" , liền nhìn quản gia, rất nhanh đã đổi xong giày, bước lên lầu.

            Đối thoại giữa Tần Chỉ Ái và quản gia, Cố Dư Sinh nghe rất rành mạch.

            Hắn biết, cô đây là tìm cớ tránh hắn, chuyện một đêm kia, cô vẫn còn oán hận hắn. . . . . .

            Hắn đứng tại chỗ một hồi lâu, mới quay đầu, nhìn về phía bóng dáng sớm đã biến mất.

            Hắn như đang do dự, sau một lúc lâu, lên tiếng gọi quản gia.

            Quản gia lập tức bước xuống bậc thang, một đường chạy tới trước mặt hắn: "Cố tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?"

            Cố Dư Sinh lấy từ trong túi ra một cái hộp, hắn suy nghĩ nhìn chằm chằm chiếc hộp một lát, mới đưa cho quản gia: "Đợi lát nữa nói rằng có một người đàn ông tặng cho cô ấy."

            Quản gia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Dư Sinh, mặc dù không nói chuyện, nhưng Cố Dư Sinh vẫn biết cô đang buồn bực vì sao hắn lại không tự mình đi tặng cô.

            Hắn không giải thích, trực tiếp đưa hộp vào trong tay quản gia, rồi xoay người, nhấc  bước chân, đi đến cửa vườn, lên xe, phân phó với Tiểu Vương một câu"Lái xe" , rời khỏi.

            Mấy ngày cô đi, hắn vẫn đều chú ý.

            Hắn biết mấy ngày hôm trước cô nhận vai diễn phụ, cũng đoán được sở dĩ cô ở lại tổ kịch, là muốn trốn tránh hắn.

            Hắn nghĩ cô cao hứng là được rồi, chờ cô về, cho đến khi hôm nay cô từ tổ kịch trở về, hắn mới cố ý rút thời gian trở về nhà.

            Hắn nghĩ muốn tự tay đưa cái hộp đó cho cô, nhưng dường như lúc cô thấy hắn không thế nào vui vẻ được. . . . . .
***
Chương 258: yêu chính là, nhiều lần ngoại lệ (8)

            Cả đời này hắn chưa từng dỗ dành con gái, cũng không biết nên dỗ dành như thế nào, bình thường lúc miệng cố gắng lên tiếng, một khắc kia gặp mặt cô, giọng nói cứ như bị người chặn, nói lời gì cũng đều nói không được.

            Cho nên muốn nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy thôi quên đi, để cho quản gia đưa cho cô, mất công hắn lên lầu đưa cô, lại làm cô không vui vẻ, rồi lỡ lời lại nói câu gì nhục mạ cô thì càng khó hơn.

            Hy vọng lúc cô nhìn thấy vật trong hộp, tâm tình có thể tốt hơn nhiều. . . . . .

            -

            Tần Chỉ Ái từ trên lầu đi xuống, đã là lúc ăn cơm chiều.

            Cố Dư Sinh rất ít ở nhà, Tần Chỉ Ái theo thói quen một mình ngây người ở trong phòng ăn dùng cơm, cũng không cảm thấy được có bao nhiêu không thoải mái, sau khi ăn xong, cô và quản gia dọn dẹp, rồi chuẩn bị quay về trên lầu.

            Kết quả Tần Chỉ Ái mới từ ghế đứng lên, thì quản gia liền vội vàng vội vội buông chén cơm, từ trong phòng bếp chạy ra: "Tiểu thư, chờ chút."

            Nói xong, quản gia chạy ra phòng khách, không trong chốc lát, cầm một cái hộp thiết  trở về, đưa tới trước mặt Tần Chỉ Ái: "Đây là vật Cố tiên sinh muốn tôi đưa cho ngài.”

            Đây là lễ vật hắn đưa cho Lương Đậu Khấu sao?

            Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm hộp đó một lát, mới nhận lấy, cô không nói chuyện với quản gia, sắc mặt thản nhiên "Ừ" một tiếng, rồi nhấc bước rời khỏi.

            Trở lại phòng ngủ, Tần Chỉ Ái mở cũng chưa mở cái hộp kia, trực tiếp kéo ra ngăn kéo mà lần trước cô để quà sinh nhật của "Lương Đậu Khấu", bỏ vào.

            Thời gian còn sớm, Tần Chỉ Ái không có chuyện gì làm, nghĩ đến lúc mình đi Paris, đã đi qua một chuyến A, nhận được thư tín của quân S, đến bây giờ vẫn còn chưa quay về, vì thế lại tìm giấy viết thư và bút, ngồi ở trên thảm, nằm úp sấp trên bàn trà viết thư hồi âm.

            Cô và quân S quanh năm suốt tháng đều ở gửi thư tín cho nhau, không phải mỗi lần viết thư chỉ tán gẫu những chuyện liên quan đến chính mình, cho nên rất nhiều lúc, bọn họ đều tán gẫu đủ loại, âm nhạc, điện ảnh, sách. . . . . . Không giới hạn chuyện gì.

            Làn này quân S quân gửi hồi âm cho cô, đề cử với cô một bộ điện ảnh, cô đã xem qua, viết xung quanh bộ phim điện ảnh này một ít, sau đó lại nói đến một ít chuyện lạ mà trước đó không lâu cô chứng kiến, thẳng đến lúc cuối, cô mới viết một chút về chuyện của mình.

            Cô nói: "Quân S, nói cho cậu biết một tin tức tốt, khoảng nợ của ba ba tôi, tháng sau tôi có thể trả hết toàn bộ."

            Viết xong những lời này, Tần Chỉ Ái vốn muốn kết thúc, rồi kí tên "Tiểu A" ở phía trước, nhưng cô vẫn ghi thêm một câu: "Quân S, tôi thích người đó, gần đây hắn làm rất nhiều khiến tôi khổ sở, nhưng hắn cũng làm cho tôi một chuyện thực vui vẻ, hắn nói với tôi sinh nhật vui vẻ, tuy rằng tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net