Chương 267-268: mặc dù không đẹp nhất, nhưng là duy nhất (7-8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 267: mặc dù không đẹp nhất, nhưng là duy nhất (7)

Chưa từng nghĩ tới thích một người, cũng chưa từng thích qua một người, đối mặt với tình cảm đột ngột như vậy, cho nên giờ phút này hắn có chút không biết nên xử lý như thế nào.

Dưới đáy lòng hắn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nói rõ với cô, chỉ là khi mở miệng, đều không nói được một lời, cuối cùng hắn ảo não đích ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời tối như mực, trầm mặc một hồi lâu, hỏi một chuyện mà hắn rất để ý: "Chàng trai kia, em chỉ xem là em trai thôi?"

"Ừ." Tần Chỉ Ái dường như không chần chờ mà gật đầu, lên tiếng.

Không phải xem, mà đó vốn chính là em trai của cô, nhưng cô lại không có cách nào nói ra lời. . . . . .

Tần Chỉ Ái sợ chuyện cô và Tần Gia Ngôn, mà khiến cho hôn nhân giữa Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu gặp phức tạp, giây tiếp theo, cô dùng hết toàn lực giải thích: "Tôi đã nhận biết hắn rất nhiều năm, vẫn luôn đều xem hắn như em trai, không khác gì em trai ruột, bởi vì chưa từng nghĩ sẽ có chuyện gì với hắn, cho nên rất nhiều lúc, quên mất giới hạn nam nữ."

Tần Chỉ Ái sợ Cố Dư Sinh không tin, giải thích xong còn nói thêm một đoạn, rằng: "Hơn nữa tôi vốn không chấp nhận được tình cảm chị em, nhìn thấy chàng trai đó nhỏ hơn so với chính mình, càng sẽ không có nửa chút ý nghĩ không an phận. . . . . ."

Chưa từng nghĩ sẽ có với hắn chuyện gì, vốn sẽ không có nửa chút không an phận. . . . . . Trong lời nói hoàn toàn chắc chắn của Tần Chỉ Ái, rõ ràng thật tàn nhẫn vô tình, nhưng khi rơi vào trong tai Cố Dư Sinh, lại hết sức êm tai.

Hắn không nhịn được, quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt thật sự nghiêm túc của cô, không biết làm sao lại bỗng nhiên nở nụ cười.


Ở trong trí nhớ Tần Chí Ái, phần lớn Cố Dư Sinh đều cười khẽ, cười nhạo, hoặc cười khinh, dường như chưa từng cười giống như hiện tại.

Gương mặt giãn ra, ánh mắt nhu hòa, xung quanh người tràn đầy hơi thở hương vị ôn nhu.

Nụ cười như thế, bất ngờ không kịp đề phòng, khiến kẻ khác phản ứng không kịp, Tần Chỉ Ái nhìn vẻ mặt Cố Dư Sinh cười đến kinh diễm, lời muốn nói trong miệng bỗng dưng lại biến mất không thấy tăm hơi.

Không khí trong nháy mắt trở nên im lặng.

Gương mặt mang nụ cười lẳng lặng ngây ngốc nhìn cô một hồi lâu, cho đến khi gió thổi làm rơi giọt nước trên cây cối ở một bên, rớt trên trán Cố Dư Sinh, hắn mới hồi phục tinh thần, thoáng thu lại một ít nụ cười trên mặt, quay đầu nhìn về phía đèn đường cách đó không xa.

Không biết có phải là do cô cường điệu mối quan hệ với chàng trai kia với hắn hay không, mà cảm xúc hơi thấp của Cố Dư Sinh, lại bỗng nhiên trở nên vô cùng thoải mái sung sướng, hắn mở miệng trong giọng nói truyền ra một ít thoải mái: "Vậy, chuyện ngày đó, chúng ta lật sang trang mới được không?"

Lật trang mới? Là nói rằng chuyện gì cũng chưa xảy ra, không hề so đo lẫn nhau sao? Rất hợp ý với ý Tần Chỉ Ái, cô lập tức gật gật đầu, mặt mày cong cong trả lời: "Được."

Phản ứng của cô, rất sảng khoái, sảng khoái khiến gương mặt Cố Dư Sinh nhiễm đầy ý cười, chỉ là cười cười, vẻ mặt hắn bỗng nhiên trở nên ảm đạm, qua hai giây, hắn lên tiếng, không hiểu lý do hỏi một câu: "Không phải em cảm thấy tôi hết sức khốn nạn sao?"


Những lời này nói ra cũng không nói tiếp nữa, Tần Chỉ Ái nghĩ một hồi không hiểu ý hắn, khó hiểu "Hả?" một tiếng, sau khi nhìn thấy hắn rất lâu không lên tiếng giải thích, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Nhất định là cô cảm thấy hắn thật khốn nạn, hắn từng đã làm nhiều chuyện tàn nhẫn vói cô như vậy. . . . . .

***

Chương 268: mặc dù không đẹp nhất, nhưng là duy nhất (8)

Nhất định là cô cảm thấy hắn thật khốn nạn đi, hắn đã từng làm rất nhiều tàn nhẫn với cô như vậy. . . . . . Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm vào đèn đường một hồi lâu, mới nghiêng mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái: "Nhưng mà, tôi không hối hận, cho dù có quay lại một lần nữa, thì tôi vẫn sẽ làm như vậy."

Cho dù hắn từng làm nhiều chuyện khốn nạn, đó là hắn thích để lại dấu vết trên người cô.

Mặc dù không đẹp nhất, nhưng là duy nhất.

Lời Cố Dư Sinh nói, từ đầu đến cuối thay đổi quá nhanh, hơn nữa nói không hiểu ra sao.

Tần Chỉ Ái vốn không hiểu rốt cuộc hắn đang nói gì, chỉ đơn giản là không lên tiếng.

Hai người lẳng lặng ngồi trước ở mộ bia, trước khi ra khỏi cửa Tần Chỉ Ái hơi sốt ruột, trên người chỉ mặc duy nhất một cái váy đơn giản, sau mưa giữa sườn núi vô cùng lạnh, cộng thêm với từng đợt gió lạnh thổi tới, khiến cho Tần Chỉ Ái không nhịn được mà rùng mình một cái.

Vừa mới trầm mặc suy nghĩ lúc cô vào ở trong biệt thự của hắn, cả khoảng thời gian đó, Cố Dư Sinh lúc này mới hoàn hồn, đứng lên, đưa tay ra trước mặt Tần Chỉ Ái: "Đi thôi, về nhà."

Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm vào bàn tay của Cố Dư Sinh một hồi lâu, mới nâng tay cầm lấy tay hắn, nương theo bàn tay hắn đứng lên.

Cô vốn tưởng rằng sau khi cô đứng lên, hắn sẽ buông tay cô, ai ngờ sau khi cô nắm lấy tay hắn, trái lại hắn nắm chặt lấy tay cô, rồi khom người cầm lấy áo khoác trên mặt đất, nắm tay cô đi xuống dưới chân núi.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân phát sốt, mà lòng bàn tay của hắn ấm hơn so với ngày thường.

Độ ấm trong người hắn, từ bàn tay hắn nắm lấy cô, một đường chạy vào lòng bàn tay của cô, rồi lướt qua trái tim cô, khiến cho nhịp tim không kiềm chế được mà tốc độ bang bang nhanh hơn.

Nghĩ lại, đây cũng được xem như là lần đầu tiên hắn và cô nắm tay, thì ra, đúng là cảm giác như vậy. . . . . .

. . . . . .

Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái lái xe riêng tới, cho nên lúc trở về cũng chỉ có thể tự lái xe riêng trở về.

Cố Dư Sinh giúp Tần Chỉ Ái mở cửa xe, sau khi nhìn thấy cô ngồi trên xe, thắt dây an toàn, mới giúp cô đóng lại cửa xe.

Hắn chờ cô khởi động xe, chậm rãi chạy đi, mới lên xe mình, duy trì khoảng cách an toàn, đi theo sau xe cô.

. . . . . .

Về đến nhà, đã là rạng sáng bốn giờ.

Cố Dư Sinh bị sốt cao, sức lực sớm đã cạn kiệt, sau khi tắm rửa xong, nằm trên giường rồi nặng nề ngủ đi.

Tần Chỉ Ái cũng mỏi mệt, nhưng sau khi cô tắm rửa xong, vẫn cố gắng gượng sức để tẩy trang, rồi mới lên giường.

Cô lo lắng cho Cố Dư Sinh, cho nên chưa như thế nào ngủ yên được, thường vươn tay kiểm tra trán hắn, cho đến khi ngoài cửa sổ trời đã sáng, Cố Dư Sinh mới hết sốt, lúc này Tần Chỉ Ái mới yên tâm đi ngủ.

Vừa nhắm mắt, hai người ngủ đều rất sâu.

Giữa trưa Tần Chỉ Ái, có tỉnh lại một lần, nhìn Cố Dư Sinh đang nằm ở bên người ngủ say, cô cẩn thận nhìn chăm chăm gương mặt hắn một hồi lâu, cuối cùng cũng nhắm mắt ngủ thật say.

Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ mặt trời đã ngả chiều về tây, bên cạnh trống không, không tìm thấy bóng dáng của Cố Dư Sinh.

Tần Chỉ Ái ngủ quên, cả người mềm nhũn, cô lại nằm trên giường một hồi lâu, mới lười biếng đi vào toilet, sau khi đi ra, ngồi trước bàn trang điểm, lại một lần nữa trang điểm, mới vuốt lấy bụng trống rỗng, đi ra phòng ngủ.

Còn chưa xuống lầu, thì chợt nghe thấy máy hút khói kêu tiếng ong ong, đoán chừng là phòng bếp có người nấu ăn, có từng luồng hương vị đồ ăn bay tới.

Hẳn là quản gia nghỉ ngơi đã trở về rồi?

Tần Chỉ Ái vô cùng đói, vịn cầu thang, chậm chạp đi xuống lầu.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net