Chương 278-280: Tính tình của hắn tốt lên là vì cô (8-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hắn giơ tay lên đưa thuốc vào miệng, hắn lấy điện thoại di động ra, vừa nhả khói vừa mở màn hình điện thoại, lại khuôn khổ gửi tin nhắn cho Lương Đậu Khấu: “Ăn cơm xong chưa?”

Lần này gửi tin nhắn xong qua khoảng một thời gian dài mới được trả lời: “Ăn xong rồi.”

Cố Dư Sinh nhìn thấy ba chữ này, lại có một tin nhắn mới được gửi đến: “Thật ngại quá, lúc nãy ăn nên em không nhìn điện thoại di động.”

“Không sao.” Cố Dư Sinh bấm xong lại dừng một chút, sau đó bổ sung thêm vài chữ: “Bây giờ đang làm gì?”

“Đi dạo phố ạ.” Tần Chỉ Ái vốn đang ngồi trong phòng làm việc ăn mì, nhìn thấy tin nhắn của Cố Dư Sinh liền nghĩ đến việc tối qua hắn liên tục nhắc cô đi dạo phố, liền trả lời mấy chữ như vậy.

Lúc sau, cô sợ Cố Dư Sinh không tin liền mở ra album ảnh, lấy những hình ảnh tháng trước cô đã chụp một bức ảnh khi đi dạo ở trước cửa hàng Chanel, gửi cho Cố Dư Sinh.

. . . . . . . .

Nhìn thấy tin nhắn này của cô, tiếp theo lại là hình ảnh cửa hàng như vậy, chẳng lẽ cô thật sự đi dạo phố? Nhưng lại không có Chu Tịnh, chẳng lẽ là đi một mình?

Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, liền đưa hình ảnh này cho Lục Bán Thành ngồi đối diện, ngậm thuốc lá hỏi hắn: “Đây là ở đâu?”

Lục Bán Thành nghe xong bốn chữ còn hơi mơ màng, còn chưa biết Cố Dư Sinh hỏi cái gì đã nhìn thấy điện thoại của hắn leng keng vài tiếng, mới thấy hắn gửi một tin nhắn hình ảnh, lúc này mới hiểu ra, sau đó giơ bức ảnh lên một chút, mới nhận ra rồi nói: “Ở SPK a.”

Sau khi để điện thoại xuống, Lục Bán Thành còn tốt bụng hỏi thăm: “Anh Sinh, anh hỏi cái này làm gì?”

Cố Dư Sinh không để ý câu hỏi của Lục Bán Thành, dập tắt điếu thuốc đang hút, sau đó đứng dậy, liền gọi nhân viên phục vụ: “Tính tiền.” vừa lấy áo khoác vừa quay lại nói với Lục Bán Thành và Ngô Hạo: “Tôi có việc hai người từ từ ăn đi, hôm nay tôi mời.”

. . . . . . .

Bởi vì hôm nay là chủ nhật, trong SPK có khá nhiều người.

Lầu một là khu mĩ phẩm, mời một MC nào đó, đang quảng cáo cho một mỹ phẩm của Pháp, rất rầm rộ, cực kỳ ồn ào.

Cố Dư Sinh đi một vòng, mới lên lầu.

SPK tổng cộng có năm tầng lầu, Cố Dư Sinh tìm từng tầng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lương Đậu Khấu đâu.

Hắn trở lại lầu một, nửa người dựa vào vách tường, lấy điện thoại di động ra giả vờ như vừa nhìn thấy tin nhắn của Lương Đậu Khấu, hỏi: “SPK sao?”

Tần Chỉ Ái lúc này đang cầm điện thoại di động chơi game, liền nhìn thấy tin nhắn của hắn, sau mấy giây lại trả lời: “Vâng.”

Vâng? Hắn đã đi nhiều vòng như vậy cũng không nhìn thấy cô đâu, vâng cái gì mà vâng?

Cố Dư Sinh mím môi, nuốt một ngụm nước bọt, không trả lời tin nhắn của “Lương Đậu Khấu”, dựa vào vách tường hút thuốc, sau đó liền đứng dậy, đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, lái xe trở về nhà.

. . . . . . . .

Quản gia đang làm món tráng miệng, lại nghe thấy tiếng mở cửa, mặc tạp dề từ trong nhà bếp chạy ra, bà tưởng “Lương Đậu Khấu” trở về nhưng nhìn ra lại thấy Cố Dư Sinh, liền khựng lại một chút, nhưng sau đó lại nhanh chóng cười đáng yêu gọi: “Thiếu gia.”

Lúc Cố Dư Sinh dừng xe, cố ý nhìn xe trong gara, thấy Lương Đậu Khấu còn chưa về, vì vậy cũng chẳng nói gì với quản gia, cũng chẳng thèm liếc nhìn bà một cái, quẳng chìa khóa lên kệ rồi đi lên lầu.

***
Chương 279: Tính tình của hắn tốt lên là vì cô (9)

Tần Chỉ Ái ngồi trong phòng làm việc đến ba giờ rưỡi mới từ từ lái xe, trở về biệt thự.

Tần Chỉ Ái vào nhà, lúc khom người thay dép lê đạ nhìn thấy dép lê của Cố Dư Sinh không có ở đây, cô có chút bất ngờ nhíu mày, đứng thẳng người đi vào nhà.

Mới vừa quay vào, cô đã nhìn thấy quản gia bưng café, hình như chuẩn bị bưng lên lầu.

Quản gia nghe được tiếng động liền ngừng bước: “Tiểu thư, cô đã về?”

Tần Chỉ Ái cười, thuận miệng hỏi nghi ngờ của mình lúc cô thay giày: “Cố Dư Sinh, anh ấy cả ngày cũng đi ra ngoài sao?”

“thiếu gia có ra ngoài, vừa mới về.”

Tần Chỉ Ái “Ơ” một tiếng, cũng chuẩn bị lên lầu, mới vừa bước một bậc thang, liền nhìn thấy café trên tay quản gia, liền dừng bước, lại hỏi: “Café của Cố Dư Sinh sao?”

“Vâng” quản gia đứng lại, sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, lại nói: “Lúc thiếu gia làm việc thích uống café, cho nửa muỗng đường, một ít sữa bột, nhưng buổi sáng thì cậu ấy thích uống trà hơn, những loại như làPhổNhĩ, Bạch trà, trà xanh cũng được, nhưng thiếu gia thích nhất là uống hồng trà…”

Quản gia sao lại nói cho cô biết những điều này? Là muốn cô nhớ để sau này có thể chuẩn bị cho hắn sao?

Chỉ tiếc, cô vào biệt thự lâu như vậy, biết cũng đã muộn, cô nhớ kỹ thì còn có tác dụng gì nữa…

Nếu là trước đây, Tần Chỉ Ái nhất định sẽ âm thầm ghi vào trong tâm khảm, sau đó vì hắn thích mà làm, thấy hắn hài lòng thì vui mừng, nhưng bây giờ cô càng nghe, đáy lòng lại càng chua xót, khổ sở, liền cắt ngang lời của quản gia: “Đưa café cho tôi đi.”

Quản gia mong cô và thiếu gia có thể yêu thương nhau, nghe như vậy liền lập tức đưa cho Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái sợ café uống nguội không tốt, liền không về phòng thay đồ mà nhanh chóng đi đến thư phòng.

Cửa bị hư, cô chỉ mới gõ cửa đã khiến nó mở ra một khe hở.

Sau một lúc, bên trong lại có tiếng: “Vào đi.”

Tần Chỉ Ái lúc này mới mở cửa, đi vào.

Trước bàn làm việc trống rỗng không có một bóng người.

Cô bưng khay, đi vào trong hai bước mới nhìn thấy Cố Dư Sinh đang đứng ở ban công.

Hắn hoàn toàn không quan tâm người vừa đi vào, đưa lưng về phía thư phòng, nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ, không ngừng hút thuốc.

Tần Chỉ Ái đi tới đặt café trên bàn, lại thấy hắn hút xong một điếu thuốc, lại tìm một điếu mới.

Sao lại hút ghê như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì khiến tâm tình của hắn không tốt sao?

Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, do dự một chút, lại nói: “Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”

Cố Dư Sinh bỗng dừng lại, trong chốc lát hắn mới từ từ xoay người, kinh ngạc nhìn về phía Tần Chỉ Ái: “Sao lại là em?”

“Em định lên lầu thì thấy quản gia cầm café sắp bưng lên cho anh, nên em thuận tay cầm lên thôi.” Tần Chỉ Ái nói xong, chỉ chỉ đầu ngón tay của Cố Dư Sinh, lại nhẹ giọng lặp lại: “Đừng hút.”

Cố Dư Sinh không lên tiếng, bình tĩnh nhìn Tần Chỉ Ái mấy giây, liền cất bật lửa, lúc hắn đi về phía cô, lại nhớ cô không thích mùi thuốc lá, liền xoay nửa người mở cửa sổ ra.

Đi tới trước bàn đọc sách, Cố Dư Sinh bưng café lên, khẽ mím môi một cái, sau đó liền ngước mắt hỏi: “Sao về sớm vậy?”
***

Chương 280: Tính tình của hắn tốt lên là vì cô (10)

“Em đi mệt rồi.” Đơn giản vì cô nói láo nên cô cũng trả lời cho đúng logic.

“Mua được gì không?” Cố Dư Sinh rũ mi mắt, bình thản vừa uống café vừa hỏi.

“Không.” Tần Chỉ Ái ý thức được câu trả lời của mình như vậy quá qua loa, lại nói: “Đi dạo một vòng không thấy gì thích hết, vì vậy em không có mua gì hết.”

Cố Dư Sinh vẫn cụp mắt chỉ là không cho người khác biết sức mạnh hắn cầm tách café đã tăng lên đến mức đáng sợ.

Trong lòng hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cô hoàn toàn không có đến SPK, cũng không có tin nhắn của ngân hàng gửi đến báo cô đã dùng thẻ của hắn.

Thời gian từ từ trôi qua, hắn hút một điếu lại một điếu thuốc, từ đầu đến cuối cũng không thấy tin nhắn của ngân hàng.

Mùi vị của loại chờ đợi này thật sự rất khó chịu, khó chịu đến nỗi hầu như ngực hắn lại có một sự đau đớn.

Bây giờ cô trở về, đứng trước mặt hắn, bình thản trả lời câu hỏi của hắn, hầu như những câu nói kia đều là nói thật.

Ngực Cố Dư Sinh đau đớn như trong nháy mắt có một bàn tay tàn nhẫn lôi kéo vậy, trở nên càng đau đớn hơn.

Hắn dùng lực nhấp môi, sau đó liền truyền đến âm thanh răng rắc, cốc café liền rơi trên mặt đất, bể thành những mảnh vỡ.

Tần Chỉ Ái hô khẽ một tiếng, tay cầm tách café của Cố Dư Sinh liền bị cô nắm lấy: “Không sao chứ?”

Đầu ngón tay của cô chỉ vừa mới đụng đến đầu ngón tay của hắn, hắn đã không nghĩ ngợi gì mà vung cánh tay, tàn nhẫn hất tay cô ra.

Bởi vì quá mạnh, cô bị hất ngã lên bàn, eo đập vào góc bàn, phát ra một tiếng rên rất nhẹ.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn chui vào tai của hắn.

Thân thể hắn run nhẹ một hồi, sau đó liền nghiêng đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái.

Sắc mặt tái nhợt nhịn đau của cô rơi vào tầm mắt, hắn trấn tỉnh lại, sau đó hắn mới cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay của mình, hình như hắn vừa bóp nát tách café, mảnh sứ vỡ đâm vào lòng bàn tay, có máu đang từ từ chảy ra.

Vì vậy, cô vừa nhìn thấy hắn bị thương, liền cầm lấy tay hắn?

Tức giận, phiền muộn, nhất thời bị ảo não thay thế, hắn không nghĩ ngợi bước lên phía trước một bước, duỗi tay kéo cánh tay cô: “Không sao chứ?”

Tần Chỉ Ái rũ mắt, lắc lắc đầu.

Động tác xa cách này của cô lại khiến cho Cố Dư Sinh cảm giác như trong lòng lại bị đâm một dao, hắn mím môi, không nghĩ ngợi gì lại nói: “Vừa rồi là lỗi của anh, anh sợ mảnh vỡ còn ở trên tay anh, sẽ làm em bị thương.”

Tần Chỉ Ái vốn nghĩ Cố Dư Sinh lại tức giận, nghe được câu nói này liền thở phào nhẹ nhõm, mở mắt lén nhìn Cố Dư Sinh

Tần Chỉ Ái vừa sợ cô dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn, đã thấy cô nhìn hắn vội vàng nói: “Vừa rồi đập trúng đâu rồi? Còn đau không? Có muốn anh gọi bác sĩ đến xem một chút không?”

“Không cần, không cần đâu…” Tần Chỉ Ái vội vàng lắc đầu, biết hắn không tức giận, cũng lớn gan hơn một chút, liền cầm tay bị thương của hắn: “Em không sao, anh có sao mới đúng đó, để em xử lý vết thương cho anh.”

Cố Dư Sinh không lên tiếng, tùy ý để Tần Chỉ Ái kéo hắn đến sofa.

Hắn nhìn chằm chằm cô cúi đầu chăm sóc vết thương cho hắn, liền quay ra ngoài cửa sổ.

Hắn biết tính tình của mình không tốt, đặc biệt là khi đối mặt với cô, liền dễ dàng mất khống chế, nhưng cô không biết, hắn mất khống chế là vì cô, nhưng cũng vì cô mà tính tình của hắn ngày một tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net