Chương 293-295: Em vẫn luôn uống thuốc này? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 293: Em vẫn luôn uống thuốc này? (3)

Tiểu Vương "Vâng" một tiếng, liền khởi động xe lái về phía biệt thự.

Cố Dư Sinh không nói nữa, dựa vào lưng xe, nhìn chằm chằm bóng đêm không ngừng xẹt qua ngoài cửa xe, ánh mắt hắn hơi hoảng hốt.

Về nhà? Lúc này hắn mới có mấy ngày, mỗi buổi tối hết bận rộn, không biết vì sao hai chữ vể nhà lại trở thành câu cửa miệng.

Cố Dư Sinh không để Tiểu Vương chạy xe vào sân, đến khi Tiểu Vương lái xe đi, hắn mới từ từ nhập mật khẩu tiến vào vườn.

Hắn đứng dưới mái hiên rất lâu, mới tiếp tục nhập mật mã vào nhà.

Trong biệt thự không mở đèn, một màu đen kịt, hắn giơ tay mò trên tường một chút mới mò được công tắc, mở đèn, thay giày, liền lên lầu.

Lầu hai so với lầu một còn yên tĩnh hơn, theo bước chân của hắn, đèn hành lang từng cái từng cái một sáng lên, đèn phía sau hắn lại tối dần.

Trong phòng ngủ không bật đèn, rèm cửa đóng kín, đưa tay lên cũng không nhìn thấy được năm ngón.

Cố Dư Sinh sợ mở đèn lớn sẽ làm cô bé đang ngủ say trên giường thức giấc, liền đóng cửa, theo trí nhớ đi tới bên giường, sau đó đưa tay sờ tìm chốt đèn ngủ trên đầu giường.

Đầu ngón tay còn chưa đụng tới đèn được, trên giường bỗng nhiên truyền tới một tiệng sột soạt, hắn nghiêng đầu, liếc nhìn bên cạnh mình một cái, sau đó liền thấy một bóng đen ngồi dậy trên giường.

Cố Dư Sinh nhíu mày, vừa mới chuẩn bị hỏi câu: "Còn chưa ngủ?" thì bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đã chạm vào hông của hắn, sau đó mò từ từ lên cánh tay, vội vàng dùng sức kéo lấy cánh tay hắn, liền khiến hắn nghiêng về phía trước, ngã trên giường.

Tốc độ của cô bé kia thật nhanh, Cố Dư Sinh còn chưa hiểu Tần Chỉ Ái đang muốn làm gì, người cũng đã bị kéo nằm trên giường.

Hắn bối rối hai giây, lại muốn đưa tay mở đèn để nhìn cho rõ cô bé kia muốn làm gì nhưng vừa nhấc cánh tay lên, cô bé kia liền hiểu hắn muốn làm gì, liền ngồi nhào lên người hắn, hai cánh tay mảnh khảnh lại mạnh mẽ đè hai cánh tay của hắn xuống, đặt hai bên đầu hắn.

Đây là hành động bình thường hắn dùng để hạ gục cô, hôm nay cô đã học được rồi?

Chẳng lẽ cô lại muốn chủ động một đêm?

Thân thể mềm mại thơm ngọt của cô không ngừng áp sát vào người Cố Dư Sinh, khiến cho hắn càng kích động.

Tối hôm qua hắn nồng nặc mùi nước hoa lên giường nhưng dù sao đi nữa đó cũng là nước hoa của hắn tự xịt, nhưng mà hôm nay lại là đồ thật nha, không giống nhau, trên người hắn thật sự tràn ngập mùi của chốn Phong Nguyệt... Hắn dù có phải bị nghẹn cũng không muốn làm cô ô uế. . .

Cố Dư Sinh đè ép dục hỏa đang cháy bừng bừng trong người, muốn nói: "Anh đi tắm trước", kết quả hắn vừa mới muốn thoát khỏi tay cô một chút, chưa nói xong chữ "Anh", người phụ nữ này giống như trong người có điện vậy, liền kịch liệt kéo hai tay của hắn xuống hông, dùng hai chân thon dài cố định hai tay của hắn, sau đó liền ôm cổ hắn, giống như con bạch tuột quấn chặt thân thể của hắn.

Tần Chỉ Ái chỉ sợ Cố Dư Sinh mở đèn, cánh tay không ngờ lại có thể mạnh như vậy, xiết hắn đến nỗi thở gấp, hắn sợ mình ra tay kéo cô xuống sẽ làm cô bi đau, nên mở miệng nói với cô: "Em nhẹ tay một chút." 

***

Chương 294: Em vẫn luôn uống thuốc này? (4)

Cô bé nghe thấy lời này, không những không thả lỏng tay mà còn ngày một nắm chặt.

Cố Dư Sinh bị ghìm mạnh như vậy liền ho khan một tiếng: "Em muốn ép chết anh sao? Buông tay, buông tay!"

Cô bé kia vẫn không lên tiếng, cánh tay càng dùng sức.

Cố Dư Sinh hô hấp khó khăn, trong miệng cũng không khó tránh khỏi lớn tiếng một chút: "Em có thả ra không, nếu không anh sẽ đánh em!"

"Không bỏ, không bỏ!" Cô bé kia vừa tranh luận vừa nắm chặt hơn.

Cố Dư Sinh bị cô siết đến đỏ mặt, nếu cô không xuống chắc chắn hắn sẽ bị ghìm chết, hắn dùng hết sức mới có thể rút một bàn tay ra khỏi chân của cô, nắm chặt cổ tay cô.

Hành động của hắn như vậy khiến cô càng hoảng, cô cứ liều mạng dùng sức với hắn nhưng hắn vẫn bị hắn từ từ gỡ bỏ.

Cô cho rằng đêm nay hắn không về mới không trang điểm, ai biết được hắn nửa đêm giở quẻ lại trở về chứ, chỉ còn bốn ngày nữa thôi cô không còn phải đóng thế nữa, như vậy là mỹ mãn không có bất kỳ kẻ hở nào rồi... Tần Chỉ Ái cực kỳ hoảng loạn, mắt thấy người đàn ông đã thoát ra khỏi người cô, cô liền càm thấy không ổn, liền dụi đầu vào cổ hắn, nhỏ giọng yêu kiều: "Anh đừng cử động, cứ để em ôm anh như vậy một chút, được không?"

Tim của Cố Dư Sinh vì một câu nói này liền trở nên mềm mại trong phút chốc, toàn thân giống như bị điểm huyệt, cũng không còn chút sức lực nào.

Qua một lát, Cố Dư Sinh mới lên tiếng: "Anh không động đậy, nhưng em thả tay ra một chút có được không?"

Tần Chỉ Ái vừa định buông cổ của Cố Dư Sinh ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng, vẫn nắm rất chặt, sau đó đầu cô cọ cọ vào ngực hắn, nũng nịu yếu ớt hỏi: "Vậy em thả ra, anh có đánh em không?"

Hắn vừa bị cô xiết cực kỳ khó chịu, bây giờ lại nghe cô hỏi như thế, hắn thật sự muốn đánh cô lắm.

Giây trước còn mềm lòng, giờ lại trở nên khó chịu, hắn không hề nghĩ ngợi trả lời hai chữ: "Không biết."

Hắn trả lời quá ngắn gọn, cô không tin hắn, ôm cổ hắn càng chặt, không có dấu hiệu gì là sẽ nhân nhượng

Cố Dư Sinh cũng không gấp, giơ tay lên nhẹ nhàng sờ tóc của cô, nói: "Anh nói không biết, chính là sẽ không đánh em!"

"Có thật không?" Cô bị hắn thuyết phục, lại không dám xác định, giọng trầm thấp mang theo hờn dỗi hỏi lại.

"Thật!" Cố Dư Sinh bảo đảm chắc chắn.

Đáy lòng cô có chút bất an, nhưng sức trên cánh tay lại từ từ biến mất.

Hô hấp của Cố Dư Sinh bình thường trở lại, hắn kéo eo của cô, khiến cô gối lên lồng ngực của hắn, mềm nhẹ nói: "Tiểu Phiền Toái, em không cần sợ anh, tính khí của anh dù có kém đến cỡ nào cũng chưa từng đánh em mà đúng không?"

"Anh trước đây chưa từng đánh em, bây giờ không đánh em, tương lai càng không đánh em, cả đời này cũng không sẽ không bao giờ làm như vậy."

Hắn nói rất chân thành, như đang lập một lời thề.

Nhưng Tần Chỉ Ái nghe xong lại cảm thấy chua xót.

Cả đời... Cô chỉ còn có thể ở bên cạnh hắn bốn ngày, làm gì tới cả đời?

Tâm trạng khổ sở lúc thu dọn đồ đạc hồi chiều lại bao phủ Tần Chỉ Ái. 

***

Chương 295: Em vẫn luôn uống thuốc này? (5)

Hốc mắt của cô ngày càng đỏ, nhịn không được, một giọt nước mắt lại rơi xuống, rơi trên áo của hắn, thấm thành một vòng tròn nhỏ.

Thân thể Cố Dư Sinh cứng đờ, sau đó liền đưa tay ra sờ sờ mặt của cô, chạm vào khóe mắt ướt nhem của cô, đầu ngón tay của hắn cũng phát run, cổ họng giống như dùng hết sức lực mới có thể nói nổi: "Sao lại khóc rồi?"

Tần Chỉ Ái không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, lại nép mặt vào ngực của hắn hít sâu một hơi.

Ngón tay của Cố Dư Sinh hơi ngừng một chút, lại thương tiếc an ủi luồng vào trong tóc của cô, nhẹ nhàng xoa, âm thanh cực kỳ ngọt ngào: "Đã xảy ra chuyện gì? Bị người khác bắt nạt sao? Là việc đóng phim có vấn đề? Hay là thân thể có chỗ nào không thoải mái?"

Hắn hỏi liên tiếp nhiều khả năng, cô lại không kiềm chế được dán mặt vào ngực của hắn khóc.

Nơi vừa thấm ướt trên áo của Cố Dư Sinh lại cảm nhận được có thêm nhiều giọt nước lăn xuống, trong chốc lát trên ngực áo của hắn đã bị ướt thành một vòng tròn lớn.

Mặc dù hắn không biết cô làm sao nhưng thấy cô khóc, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, xoa xoa lưng cô.

Trong ấn tượng của cô, hắn chưa từng kiên trì và dịu dàng như vậy.

Tám năm trước, hai lần lỡ hẹn, tám năm cô ngây ngẩn chờ đợi, tám năm sau lại bất đắc dĩ đóng thế làm người khác, còn biết hắn cố ý cho cô số điện thoại giả, hắn đã quên mất sự tồn tại của cô.

Nghĩ lại mọi chuyện, giống như một ngọn núi lớn từ từ đè ầm ầm trong lòng cô, cảm xúc cuối cùng vỡ òa, từ khóc không tiếng động trở nên nức nở nghẹn ngào, rồi thành tiếng khóc xe tâm can.

Cố Dư Sinh ôm cô, để mặc cô khóc khàn cả tiếng.

Tiếng gào khóc của cô giống như một người đang cầm dao đâm vào tim của hắn, rạch từng dường từng đường tạo thành những vết thương đầy máu me.

Hắn không chịu đựng được liền ôm chặt lấy cô, mãi đến khi cô khóc đã rồi, âm thanh ngày một nhỏ dần, hắn mới mở miệng giống như đang dỗ trẻ con mà nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, tâm tình không tốt có thể nói cho anh biết, bị người khác bắt nạt anh có thể giúp em đánh hắn, bắt hắn đền gấp bội, khóc cũng không giải quyết được chuyện gì, đừng khóc, nha?"

Tần Chỉ Ái không lên tiếng, nhưng vì khóc lâu, cô cũng mệt nằm trên người hắn.

Khóc xong, tâm trạng của Tần Chỉ Ái tốt hơn rất nhiều, cô lau nước mắt trên mặt, di tới di lui trên người Cố Dư Sinh, cô mới phát hiện hôm nay hắn vẫn như hôm qua mang theo đủ thứ mùi trên đời về nhà.

Mấy ngày nay hắn đều dằn vặt cô như vậy, mắt cô bỗng nhiên lại rơi một giọt nước.

"Không phải đã nín rồi sao? Sao lại khóc nữa?"

Cố Dư Sinh có chút hoang mang lau nước mắt cho cô, chỉ là hắn còn chưa lau khô hẳn, cô bé trong ngực hắn đã thút thít nói một câu: "Anh có thể đi tắm trước không?"

Cố Dư Sinh bị Tần Chỉ Ái nói như vậy, không phản ứng kịp buồn bực "Hả" một tiếng.

Tần Chỉ Ái biết mình không có tư cách ghen, không chỉ còn mấy ngày nữa là cô phải đi rồi.

Cô liền nhân lúc này tùy hứng theo tình cảm của mình một lần đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net