Chương 318-320: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (8-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 318: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (8)

Cố Dư Sinh nghe điện thoại, đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải chế độ rảnh tay, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh cung kính của thư ký: “Cố tổng, xin hỏi khi nào anh mới trở về? Tất cả mọi người còn đang chờ anh đấy!”

Chờ anh họp… Tần Chỉ Ái nghiêng đầu, liếc trộm Cố Dư Sinh một cái.

Cố Dư Sinh “A” một tiếng, mới phản ứng được hình như mình đã nghe thấy điện thoại Lương Đậu Khấu gọi, vì quá gấp nên quên cho mọi người tan họp.

Hắn vừa chuyển thành chế độ tai nghe, vừa nói vào micro: “Tối hôm nay sao? Tan họp đi, ừ… Sắp xếp một buổi hẹn khác? Tạm thời còn chưa xác định, tôi sẽ xem lại sau… Ừ…”

Cố Dư Sinh cúp máy xong, Tần Chỉ Ái thỉnh thoảng nhìn lén đánh giá hắn, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng: “Vừa nãy lúc anh chạy đến đó là đang họp sao?”

Cố Dư Sinh có chút bất ngờ vì cô để ý như vậy, nhíu mày một chút, liền gật đầu, mắt vẫn nhìn dòng xe cộ phía trước, lại như có như không “Ừ” một tiếng.

Thì ra hắn nhận được điện thoại còn chưa bàn giao lại chuyện gì đã vội vàng chạy tới.

Cô nhìn qua nhật ký điện thoại, từ lúc Chu Tịnh gọi đến lúc phong ba trong phòng chụp hình kết thúc, cũng chỉ có vỏn vẹn 20 phút, vì vậy Cố Dư Sinh chạy trối chết, mới có thể đến chỗ chụp hình.

Dọc đường đi hắn rất gấp đúng không?

Nhưng hắn làm sao biết, lo lắng của hắn, phẫn nộ của hắn lại chỉ là âm mưu và sự lừa đối của người khác.

Tần Chỉ Ái vốn không thoải mái nay lại càng khó chịu hơn, thậm chí là ảo não.

Nếu cô nhìn thấy âm mưu của Chu Tịnh sớm thì tốt rồi, vậy thì hắn sẽ không bị lợi dụng.

Tần Chỉ Ái dùng sức cầm túi trong tay, ngồi rũ mắt hồi lâu, tâm tình mới ổn định lại.

Cô nghĩ chuyện hôm nay chỉ mới là bắt đầu, sau đó Chu Tịnh sẽ dùng mọi biện pháp lợi dụng hắn và cả Lương Đậu Khấu để dành được thành công.

Hắn là người đàn ông cô thích nhiều năm như vậy nha, dù Chu Tịnh uy hiếp cô nhưng cô cũng không thể tỏ ra cái gì cũng không biết, để cho hắn bị lợi dụng và lừa dối như vậy.

Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái càng hối hận và tự trách, cô muốn nhắc nhở hắn liền nhìn Cố Dư Sinh qua kính chiếu hậu, chọn từ thích hợp để mở miệng: “Thật ra, trong làng giải trí đôi khi sẽ phát sinh một số mâu thuẫn, anh cũng không cần quá để ý…”

Bất quá tình huống hôm nay thật sự nguy cấp, đã đến lúc phải động thủ…

Ngừng mấy giây, Tần Chỉ Ái lại nói tiếp: “… những chuyện như hôm nay xác suất xảy ra thật sự rất thấp, có thể là tâm tình của Lâm Ức không tốt, cho nên không kiềm chế được bản thân…”

“Lâm Ức?” Tần Chỉ Ái nói nhiều lời như vậy, Cố Dư Sinh chỉ bắt được hai chữ Lâm Ức kia: “Là người trước kia cắt phân cảnh của em, muốn đạp đổ em?”

Tần Chỉ Ái bị hắn cắt ngang, quay đầu nhìn hắn một chút: “Làm sao anh biết?”
***
Chương 319: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (9)

“Là quản lý của em nói cho anh biết…” Cố Dư Sinh khống chế bánh lái, quẹo rất ngọt, còn nói: “Chính là lúc…”

Ngày ấy cô nói cô và người quản lý đi dạo phố nhưng cuối cùng hắn lại gặp cô ta đang giúp bạn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật.

Chuyện kia qua, hắn cũng không muốn vạch trần lời nói dối của cô.

Cố Dư Sinh quay đầu bật thốt lên: “Chủ nhật” đổi thành: “… mấy ngày trước, anh quên mất, đã gặp cô ấy.”

Quản lý của cô là nữ, hắn nói chuyện với người phụ nữ khác, cô có suy nghĩ nhiều hay không ha… Vì thể hiện sự trong sạch của chính mình, Cố Dư Sinh nói thêm một câu: “Chỉ tùy tiện nói với cô ấy hai câu mà thôi.”

Cố Dư Sinh giải thích xong, biểu hiện bỗng trở nên thấp lạnh: “Anh vốn cho rằng cô ấy không dám đụng đến em, không nghĩ tới còn dám…”

Nói xong, Cố Dư Sinh liền bắt đầu cầm điện thoại tìm số…

Tần Chỉ Ái vốn không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết ra sao: “Anh đang gọi cho ai vậy?”

Cố Dư Sinh không trả lời cô, trực tiếp bấm màn hình, liền giơ điện thoại lên bên tai, qua mấy giây, người ở đầu dây bên kia bắt máy, Cố Dư Sinh liền gọn gàng dứt khoác nói: “Lần trước tôi đã nói phải cắt bớt phân đoạn diễn của Lâm Ức ít nhất có thể đúng không? Bây giờ tôi đổi ý rồi, cậu trực tiếp thay diễn viên đi.”

Cắt bớt phân đoạn diễn của Lâm Ức? Thay diễn viên khác?

Tần Chỉ Ái như nghe thấy chuyện trong mơ, liền nháy mắt hồi lâu, cô mới có thể hiểu rõ mọi chuyện.

Trước kia Lâm Ức đoạt lấy phân đoạn diễn của cô, chuyện đó đã được giải quyết, nhưng mấy ngày trước cô lại mơ hồ nghe thấy phân đoạn diễn của Lâm Ức đã bị cắt như diễn viên phụ, vốn cho rằng đó chỉ là lời đồn, không ngờ là Cố Dư Sinh làm? Mà bây giờ còn muốn thay hẳn diễn viên luôn…

Chu Tịnh đã lợi dụng hắn, chèn ép Lâm Ức đến thê thảm, nếu bây giờ thay Lâm Ức, không phải lại càng đúng ý của Chu Tịnh sao?

Não Tần Chỉ Ái cũng không còn nghĩ tới đối sách, chỉ sượt qua giật điện thoại của Cố Dư Sinh, liền nhanh chóng cúp máy.

Không còn âm thanh của Cố Dư Sinh, trong xe rất yên tĩnh, Tần Chỉ Ái mới phản ứng lại hình như lúc nãy cô vừa to gan giật lấy điện thoại của hắn, cô nuốt một ngụm nước miếng, len lén quan sát phản ứng của Cố Dư Sinh, nhìn hắn không có dấu hiệu nào của sự nổi giận mới nhỏ giọng nói: “Anh đừng đổi Lâm Ức mà…”

Dừng một chút, Tần Chỉ Ái cố gắng tìm một lý do hợp lý: “Em nghĩ cắt phân đoạn của cô ấy là được rồi, còn thay diễn viên khác, không phải em trở thành một kẻ ích kỷ lắm sao?”

Tần Chỉ Ái vừa nói ra, điện thoại của Cố Dư Sinh liền leng keng báo tin nhắn đến, cô theo bản năng cúi đầu nhìn, là Lục Bán Thành gửi tin nhắn đến hỏi: “Thật sự phải thay Lâm Ức sao?”

Tần Chỉ Ái lập tức lắc đầu như trống lắc.

Dáng dấp của Tần Chỉ Ái đáng yêu như vậy, Cố Dư Sinh cảm thấy như mình được lợi, hắn lại cười cười, rút điện thoại di động từ trong tay Cố Dư Sinh ra, đầu ngón tay nhanh chóng gõ hai chữ trả lời tin nhắn của Lục Bán Thành trước mặt cô: “Không cần”

Nhìn thấy hai chữ này, Tần Chỉ Ái thở phào nhẹ nhõm, ngoẹo cổ cười cười với Cố Dư Sinh.

Đôi mắt của cô đang đón lấy ánh tà dương, đáy mắt lấp la lấp lánh.

Cố Dư Sinh đang lái xe, nhìn thấy, tốc độ tim đập liền tăng vọt, nhìn nét mặt cười tươi như hoa của cô mà hốt hoảng.
***
Chương 320: Ai đúng ai sai có quan trọng không? (10)

Không biết thời khắc này đã xảy ra chuyện gì, hắn lại cảm thấy đôi mắt của cô nhìn rất quen.

Loại cảm giác quen thuộc này, không phải bắt nguồn từ hiện tại mà là loại cảm giác chôn sâu trong trí nhớ.

Thật giống như, hình như là… Cực kỳ lâu trước đây, hắn đã gặp nụ cười này, đôi mắt này ở đâu rồi…

Cũng may điện thoại di động của hắn lại có một tin nhắn gửi tới, hắn thất thần cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hắn vội quay đầu nhìn đường, sau đó mới chăm chú nhìn màn hình điện thoại, là tin nhắn của Lục Bán Thành: “Không cần vậy gọi điện thoại cho con chi ba?”

Cố Dư Sinh vốn định trực tiếp để điện thoại xuống, không để ý đến Lục Bán Thành kia, nhưng do dự một chút, hắn lại gõ màn hình: “Lái xe chán quá, chọc cậu một chút.”

Gửi tin nhắn xong, Cố Dư Sinh lại nghĩ tới nụ cười nhẹ nhàng của Tần Chỉ Ái, đáy lòng trở nên mềm nhũn, không kiềm lòng được lại gõ vài chữ: “Tiểu Phiền Toái cười rồi.”

. . . .

Lục Bán Thành đang ở Nước Anh xa xôi đang giúp hắn làm nhẫn cưới mà hắn còn ở đó… xem đến hai tin nhắn hắn liền kích động ném điện thoại!

Cái gì gọi là lái xe quá buồn chán? Chọc một chút? Hắn đã ra nước ngoài rồi còn không chịu buông tha?

Thật quá đáng.

. . . . . . .

Điện thoại di động của Cố Dư Sinh trước sau đều đặt trước mặt Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái đang nhìn đến câu “Lái xe chán quá, chọc cậu một chút”, hơi xấu hổ một hồi, không nhịn được nhổ nước bọt vài cái.

Người ngày thật là… tìm cái cớ tào lao như vậy…

“Miệng” lời này cô còn chưa nói xong, năm chữ “Tiểu Phiền Toái cười rồi.” liền lọt vào tầm mắt của cô.

Tần Chỉ Ái giống như bị điểm huyệt vậy, cả người đột nhiên cố định như một bức tranh, hô hấp cũng ngừng lại.

Qua một lúc lâu, Tần Chỉ Ái mới bình tĩnh lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cái miệng nhỏ hít vài ngụm khí, miễn cưỡng không để tim mình đập quá hoảng loạn.

“Tiểu Phiền Toái cười rồi.” Năm chữ rất đơn giản, nhưng thật ấm áp… đầu ngón tay Tần Chỉ Ái run nhẹ, sợ mình thất thố, lại bận bịu dùng đề tài của Lâm Ức để mình bận rộn một chút: “Trong làng giải trí em đã có Chu Tịnh, xảy ra chuyện gì cậu ấy sẽ lập tức giải quyết cho em, anh không cần phải lo lắng.”

Chuyện hắn bị Chu Tịnh lợi dụng, cô không có cách nào nói ra được, cô muốn khuyên hắn đừng dính quá sâu vào chuyện của Lương Đậu Khấu, cô cũng không biết nên khuyên như thế nào, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui liền nói: “Sau khi xảy ra những chuyện như vậy anh nên hỏi em trước một chút, đã có chuyện gì xảy ra? Nếu là lỗi của em, là em phóng hỏa giết người gì đó thì anh làm sao?”

“Làm sao bây giờ?”

Vừa nãy cô nở nụ cười như vậy, thật sự là cười rất thoải mái.

Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên cô cười linh động như vậy trước mặt hắn.

Sau khi hắn nghe được những lời này, lúc mở miệng còn có một vệt cười yếu ớt, hòa nhã nói: “Còn làm sao nữa? Bất quá anh giúp em thu dọn tàn cuộc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net