Chương 431-440: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (1-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 431: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (1)

Chu Tịnh gọi Tiểu Khấu hai tiếng cũng không thấy cô có dấu hiệu sẽ trả lời mình chỉ ngồi yên không nhúc nhích, Chu Tịnh vẫn đợi cho đến khi tiếng khóc nhỏ dần, Chu Tịnh mới giật hai tờ khăn giấy, nhẹ nhàng đụng một vài của Lương Đậu Khấu: “Được rồi, đừng khóc nữa.”

Lương Đậu Khấu gục lên tay lái, giọng nghẹn ngào, không đáp lại.

Qua một phút, Chu Tịnh lại đụng vào vai của cô, nhìn cô vẫn không có dấu hiệu muốn ngẩng đầu lên, khẽ thở dài một hơi, liền giữ bờ vai của cô, kéo cô ngồi dậy khỏi bánh lái, cầm khăn ăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, khóc cũng không thể giải quyết được vấn đề gì.”

Lương Đậu Khấu muốn nói nhưng vì khóc quá lâu cũng không thể nói được gì, cuối cùng chỉ nhận khăn giấy từ trong tay Chu Tịnh lau lung tung lên mặt.

Chu Tịnh lấy chai nước trong xe, đưa cho Lương Đậu Khấu.

Lương Đậu Khấu mở nắp chai, uống hai ngụm mới khàn khàn nói được hai tiếng: “Cảm ơn.”

Chu Tịnh không nói gì, chỉ ngồi một bên yên lặng nhìn cô.

Nhiều năm hợp tác như vậy, hành động này của Chu Tịnh cũng đủ để Lương Đậu Khấu hiểu cô ấy vẫn đang chờ mình kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra tối nay, cô tiếp tục uống hơn nửa chai nước, ngồi nghỉ một hồi mới kể lại toàn bộ đoạn hội thoại của cô và Cố Dư Sinh từ đầu đến cuối cho Chu Tịnh nghe, nói xong câu cuối cùng, Lương Đậu Khấu trở nên hơi bất lực: “Chu Tịnh, cậu nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì? Cố Dư Sinh hoàn toàn chưa đăng ký kết hôn, hôn thú trong tay tớ là giả…”

Chu Tịnh nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa xe, không lên tiếng.

Sự trầm mặc của cô làm Lương Đậu Khấu phát sợ: “Hắn bây giờ còn đuổi tớ ra ngoài, hắn sẽ tìm con bé giả mạo kia, nếu như hắn thật sự tìm được, chúng ta thật sự sẽ chết chắc.”

“Sẽ không.” Chu Tịnh vẫn bình tĩnh bỗng nhiên dời tầm mắt lên người Lương Đậu Khấu.

Lương Đậu Khấu nghe thấy hai chữ này lại sững sờ, Chu Tịnh lại nói: “Cố Dư Sinh sẽ không tìm thấy con bé kia.”

“Bởi vì tớ đã sớm chuẩn bị, ngày con bé kia rời khỏi mình cũng đã xóa hết mọi liên hệ của cậu với con bé kia, dù Cố Dư Sinh có thần thông quản đại đến mức nào cũng không thể nào tìm ra được dấu vết gì đâu, trừ phi là chính miệng tớ nói ra, bằng không sẽ không có người thứ ba biết cuối cùng con bé nghèo kiết xác kia là ai.”

“Thì ra cậu đã xử lý tốt từ trước hết rồi.” Lương Đậu Khấu không phải không biết Chu Tịnh rất thông minh, chỉ là cô không nghĩ đến Chu Tịnh đã xử lý xong tất cả những đầu dây mối nhợ để người khác có thể tìm ra được con bé kia từ cô.

“Đúng, vì vậy, cậu cũng không cần quá lo lắng, con bé nghèo kiết xác kia đã đi rồi, cô ta nghe được đoạn ghi âm chúng ta nói, sẽ không thể nào trở về tìm Cố Dư Sinh, như vậy Cố Dư Sinh sẽ không tìm được cô ta, bọn họ sẽ không đụng nhau, như vậy Cố Dư Sinh bây giờ so với Cố Dư Sinh trước kia cũng chỉ là một người thôi.” Nói tới đây, Chu Tịnh giơ tay lên an ủi vỗ vai Lương Đậu Khấu ba lần: “Mà cậu không phải còn có Cố lão gia sao? Chỉ cần lấy lòng ông, cậu còn sợ sẽ không dính với hắn sao?”

ChuTịnh nói vậy làm Lương Đậu Khấu yên tâm hơn rất nhiều: “Chu Tịnh, mình biết chỉ cần có cậu, dù có khó khăn đến thế nào cũng có thể giải quyết mà.”
***
Chương 432: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (2)

“Vì vậy, bây giờ cậu đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ cần chuẩn bị tốt tâm lý, lái xe về nhà tớ, tắm một cái cho khỏe, nghỉ ngơi một chút, không được quên ngày mai cậu đã hẹn với Cố lão gia ăn cơm, ngày mốt còn phải đi quay phim.”

“Ừ.” Lương Đậu Khấu cười với Chu Tịnh một cái.

ChuTịnh chỉ chỉ xe mình đang đậu cách đó không xa: “Vậy mình về xe đây.”

“Được.” Lương Đậu Khấu trả lời.

Lúc Chu Tịnh mở cửa xe, Lương Đậu Khấu lại gọi cô, Chu Tịnh quay đầu, Lương Đậu Khấu thật lòng nói: “Cảm ơn cậu, Chu Tịnh.”

ChuTịnh ổn định lại mỉm cười: “Được rồi Tiểu Khấu!”

Sau đó cô đóng cửa lại, đi về phía xe của mình.

Sau khi ngồi vào trong xe, Chu Tịnh đợi xe của Lương Đậu Khấu đi cách một khoảng rồi mới từ từ chạy theo phía sau.

Phải… sở dĩ cô và Lương Đậu Khấu còn chưa đi đến đường cùng, cũng không phải không có cách cứu chữa.

Nếu Lương Đậu Khấu thật sự không còn cách cứu chữa thì cô ta sẽ không tốn nhiều công sức cho Lương Đậu Khấu rồi.

. . . . . .

Cố Dư Sinh không biết mình đã gọi bao nhiêu cú điện thoại, không có cái nào có thể giúp hắn tìm ra Tiểu Phiền Toái.

Sao lại có thể có chuyện đó?

Gió thổi qua còn có âm thanh, chim đi qua cũng phải để lại dấu vết, cô là một người sống sờ sờ như vậy đến đóng thế cho Lương Đậu Khấu, sao một chút manh mối cũng không thể nào tra ra được chứ?

Xem ra bên Lương Đậu Khấu chắc là đã động tay động chân gì rồi.

Cố Dư Sinh tinh tường cảm giác được mình càng ngày càng sốt cao, cả người không còn chút sức lực nào, nhưng hắn ngồi trên ghế tựa trầm tư một lát, vẫn cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.

Hắn phải đi tìm cô.

Mặc dù không biết nên tìm ở đâu nhưng hắn vẫn muốn đi tìm.

Hắn còn rất nhiều lời chưa nói với cô, hắn không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn cô biến mất khỏi thế giới của hắn.

Vừa mới đi xuống lầu một ngoài cửa sổ liền có một tia chớp lóe lên, màn đêm đen nhánh bị xé thành hai nửa, sau đó liền có một tiếng sấm rung chuyển trời đất.

Quản gia đã ngủ cũng bị đánh thức, bà mặc áo choàng, từ trong phòng ngủ chạy ra, muốn kiểm tra xem tất cả các cửa sổ đã được đóng chưa nhưng không ngờ lại thấy Cố Dư Sinh đang đổi giày ở cửa, bà xoa xoa đôi mắt có chút lim dim buồn ngủ kinh ngạc gọi: “Thiếu gia?”

Cố Dư Sinh ngẩng đầu nhìn bà một cái, không lên tiếng mà đứng dậy, đi về phía cửa nhà.

Bước tiến của hắn có chút bất ổn, trước khi mở cửa, thân thể lại lảo đảo một hồi.

Quản gia lập tức chạy tới, đưa tay đỡ Cố Dư Sinh, sau đó mới phát hiện mặt hắn đỏ ửng, có chút gì đó không đúng, trên trán toàn là mồ hôi, toàn thân nóng rần.

Quản gia cau mày, nhanh chóng giơ tay lên sờ trán của hắn, quả nhiên là nóng đến giật mình.

“Thiếu gia cậu sốt cao như vậy còn muốn đi đâu?” Quản gia thu tay về, dìu Cố Dư Sinh muốn dẫn hắn đến ghế salon ngồi nghỉ.

Cố Dư Sinh bỏ tay của quản gia ra, không nói một lời kéo cửa ra, không để ý mưa to gió lớn bên ngoài, cũng không mang theo dù, muốn đi ra ngoài.

Quản gia cầm một cái ô để sẵn ở cửa, vội vội vàng vàng chạy theo hắn.

Cô vừa mới bước xuống bậc thang, Cố Dư Sinh đã ngồi ở trong xe, khởi động xe xong, đang từ từ quay đầu xe.

“Thiếu gia!” quản gia che dù chạy đến trước cửa xe.

Cố Dư Sinh trong xe hoàn toàn không để ý đến bà, chỉ tăng tốc vọt ra khỏi biệt thự.
***
Chương 433: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (3)

Khi xe của hắn biến mất, bầu trời lại có một tia chớp lóe lên, sau đó lại là một tiếng sấm long trời lở đất, quản gia sợ đến mức vội vội vàng vàng cầm ô quay lại cửa.

Khép ô lại, quản gia mới phát hiện mình chỉ mới đứng ra ngoài một chút đã ướt đẫm quần áo, ống quần đang tí tách nước chảy xuống.

Mưa che khuất cả tầm mắt, ánh đèn cảm ứng trên cửa ra vào giúp quản gia nhìn thấy được ngoài trời mưa trắng đêm.

Mưa lớn như vậy, đêm hôm khuya khoắt, ra ngoài nguy hiểm đến nhường nào, đường đi có thể bất ổn, mà thiếu gia lại chạy xe nhanh như vậy, có thể sẽ xảy ra chuyện gì hay không?

Quản gia càng nghĩ càng lo lắng, cũng không thay quần áo ướt nhẹp đã vội vào nhà gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.

Điện thoại reo rất lâu cũng không có người bắt máy.

Quản gia cúp máy xong, tiếp tục gọi, không biết cuối cùng bà đã gọi bao nhiêu lần Cố Dư Sinh cũng không bắt máy.

Ngoài cửa sổ lại là một trận sấm chớp đùng đùng, chấn động đến nỗi cửa sổ kêu lách cách, trời mưa càng lớn, cửa sổ trong phòng khách kêu càng dữ dội.

Quản gia sầu lo liếc mắt nhìn cơn mưa ác liệt ngoài cửa sổ, thả điện thoại sau một hồi chuông dài cũng không có ai bắt máy xuống, suy nghĩ một chút, bà lại cầm điện thoại lên, muốn gọi đến nhà cũ, nhưng vừa bấm hai số bà lại ngừng lại.

Cố lão gia tuổi cũng đã lớn, thiếu gia có xảy ra chuyện gì cũng không muốn cho ông biết, chính là hắn sợ ông lo lắng, nên bà biết chỉ cần bà gọi cuộc điện thoại này, Cố lão gia sẽ không yên lòng cả đêm, mà Cố Dư Sinh biết được sẽ lại lên cơn…

Quản gia chần chừ một chút, lại cúp máy, đổi thành gọi cho Lục Bán Thành.

Điện thoại vang lên chưa được hai tiếng Lục Bán Thành đã bắt máy, âm thanh còn ngái ngủ: “Alo?”

“Lục tiên sinh, là tôi, quản gia của Cố thiếu gia, thật ngại quá đã trễ như vậy rồi mà còn làm phiền ngài.”

Không ngờ giờ này bà lại gọi điện thoại đến, Lục Bán Thành ngừng vài giây mới hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Là như vầy, Cố Dư Sinh vừa đi ra ngoài, cậu ấy sốt cao, còn chưa đi thẳng được đã chạy xe trong điều kiện thời tiết thế này, vết thương trên người cậu ấy còn chưa khỏe hẳn, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cậu ấy cũng không bất máy, tôi cũng không dám gọi cho Cố lão gia, sợ ông ấy lo lắng…”

Quản gia nói tới đây, còn chưa kịp nói câu tiếp theo, Lục Bán Thành cũng đã hiểu ý của bà: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi đi tìm anh ấy.”

“Cảm ơn Lục tiên sinh.”

. . . . . . .

Trong lòng Cố Dư Sinh hiểu rõ hắn làm như vầy chẳng khác nào mò kim đáy biển, không thể tìm thấy Tiểu Phiền Toái.

Thế nhưng hắn cũng biết, mù quáng tìm kiếm như vậy là nhánh cỏ duy nhất mà hắn có thể nắm lấy.

Khí trời rất đáng sợ, mưa to đến nỗi cần gạt cũng gạt không kịp nước.

Cố Dư Sinh mở toàn bộ cửa sổ, cũng không để ý nước mưa đang xối xả văng vào xe, tìm dọc theo từng con đường trên thành phố.

Mặc dù ngồi trong xe nhưng toàn thân hắn đã ướt đẫm trong chớp mắt, trong xe cũng sắp ngập vì nước mưa.

Vết thương trên đầu và trên chân hắn còn chưa cắt chỉ, vết thương bắt đầu bén đau.

Kỳ thực đau một chút cũng tốt, có thể kích thích não đang mơ màng vì sốt của hắn có thể tỉnh táo hơn một chút, như vậy hắn có thể tìm kiếm cô lâu hơn một chút.
***
Chương 434: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (4)

Mưa càng ngày càng lớn, ý thức của Cố Dư Sinh càng ngày càng trở nên mơ hồ, hắn dần không nhìn thấy con đường ở phía trước nữa.

Hắn cố hết sức chống mắt lên, vừa chú ý người đi đường vừa đi về phía trước.

Hình như chỉ mới đi được mấy trăm mét, hoặc là đã đi được cả ngàn mét, Cố Dư Sinh run chân không còn chút sức nào để đạp ga.

Hắn thở ngày một nặng nhọc, mí mắt nặng nề, hắn biết mình sắp không chịu đựng nổi, trước khi hôn mê liền dùng một chút ý thức cuối cùng tấp xe vào lề, sau đó đạp thắng, xe liền dừng lại, hắn mới gục lên tay lái không nhúc nhích.

. . . . . . . .

Cố Dư Sinh tỉnh lại, đêm đen nhánh, hắn cố gắng mở mắt ra, hình như là một ánh đèn mờ mờ quen thuộc.

Dù hắn không nhìn xung quanh cũng có thể biết được hắn đang nằm trong phòng ngủ của biệt thự.

Còn chưa hạ sốt nhưng nhiệt độ cũng đã không còn cao như lúc đầu, thân thể mệt mỏi đến nỗi một chút sức lực cũng không có, hắn nằm trên giường một lúc lâu cũng không thể trở mình.

Trên tay hắn còn có kim truyền nước biển, trong bình nước biển chỉ còn lại một ít chất lỏng, theo ống dẫn từ từ chảy vào trong mạch máu của hắn.

Hắn nằm im một lúc, liền nhắm hai mắt lại, không có ngủ, trong não trống không, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có tiếng bước chân trầm ổn đi tới, dừng ở bên giường.

Hắn biết không phải là quản gia nhưng cũng chẳng buồn mở mắt ra để xem là ai.

Qua khoảng một phút, người đó rút kim ra khỏi tay hắn, sau đó cầm một miếng bông gòn không cho máu chảy ra.

Người như vậy đụng vào cũng đủ để cho hắn biết đó là Lục Bán Thành.

Đợi đến lúc Lục Bán Thành lấy miếng bông đi, hắn mới từ từ mở mắt ra.

Lục Bán Thành đang nghiêng người bỏ miếng bông gòn vào thùng rác, cũng không biết hắn đã tỉnh lại.

Cố Dư Sinh không lên tiếng, cố gắng chống tay ngồi dậy.

Lục Bán Thành đưa lưng về phía hắn, nghe tiếng động lại quay đầu, liếc mắt nhìn hắn: “Tỉnh rồi?”

Cố Dư Sinh không lên tiếng, hơi nghiêng người dựa vào đầu giường.

Lục Bán Thành cầm một cái nhiệt kế đưa tới bên miệng Cố Dư Sinh: “Thử xem.”

Cố Dư Sinh không nói gì mở miệng ngậm nhiệt kế.

Lục Bán Thành còn nói: “Quản gia nấu cho anh một ít cháo, em đi lấy cho anh.”

Cố Dư Sinh cũng không có phản ứng.

Lục Bán Thành không nói thêm gì nữa, quay người đi ra khỏi phòng.

Khi Lục Bán Thành bưng một chén cháo quay trở lại, Cố Dư Sinh ngồi trên giường đang đờ ra nhìn một chậu cây xanh ngắt ở góc phòng.

“Thức dậy làm gì?” Lục Bán Thành hỏi, sau đó đi tới bên giường, cầm nhiệt kế trong miệng Cố Dư Sinh ra nhìn một hồi, liếc mắt nhìn: “38 độ, vẫn còn hơi sốt, ngày mai phải gọi bác sĩ đến một chuyến.”

Đáp lại hắn vẫn là sự yên tĩnh.

Lục Bán Thành để nhiệt kế xuống, ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh, phát hiện hắn vẫn ngồi im không hề nhúc nhích.

Hắn đứng tại chỗ một lát, mới cất bước đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, ngồi xuống ghế salon, sau đó mới nói: “Cả ngày anh đã không ăn gì rồi, ăn một chút đi.”

Cố Dư Sinh trầm mặc không nói lời nào.

“Anh vẫn còn sốt, vết thương trên người tối hôm qua ngấm nước, không ăn làm sao có thể khỏe lại được?”
***
Chương 435: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi (5)

“Em biết anh rất khó vượt qua được chuyện này nhưng anh cũng không thể hành hạ bản thân mình như vậy được chứ?”

“. . . . . .”

Lục Bán Thành khuyên một hồi lâu, Cố Dư Sinh cũng không nói gì, vẫn cứ giữ dáng vẻ trầm mặc, biểu hiện cũng hoàn toàn không có một chút biến chuyển nào, giống như hắn đang hoàn toàn chìm đắm trong thế giới suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn không nghe thấy bên ngoài đang làm gì, nói gì.

Lục Bán Thành trầm mặc lại, trong phòng ngủ yên tĩnh một lúc lâu, Lục Bán Thành khẽ thở dài một hơi, lại nói: “Tối hôm qua quản gia gọi điện thoại cho em, em tìm hơn nửa đêm mới tìm được anh, lúc đó anh đã hoàn toàn hôn mê, nhiệt độ cao đến đáng sợ…”

“… Mưa lớn như vậy em không tìm được anh, sợ anh có chuyện, gọi một cú điện thoại choChuột, em định hỏi xem anh có đi tìm cậu ấy không… Không ngờ sau khi hắn xác nhận không có gặp anh xong lại hỏi em một câu, có phải vì chuyện của hai người vợ không?”

“Em lúc đó còn không hiểu hai người vợ là sao, sau đó mới biết, thì ra là Tiểu Khấu tìm một người đóng thế,… Sau khi đưa anh về nhà xong, em có hỏi quản gia vài câu, hình như bà ấy cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, mơ mơ màng màng, liền nói hôm qua anh đuổi Tiểu Khấu ra khỏi nhà, luôn mồm hỏi cô ấy người kia đâu…”

“Người kia… là người đóng giả Lương Đậu Khấu sao?”

Sau khi Lục Bán Thành hỏi xong, dừng một lúc lâu mới mở miệng nói nghi hoặc của mình hỏi: “… Cô ấy đi rồi?”

Cố Dư Sinh đang nhìn chằm chằm cây xanh kia khi nghe đến ba chữ cuối cùng kia, lông mi run rẩy mấy lần, sau đó liền buông thõng mi mắt.

Hắn không trả lời vấn đề của Lục Bán Thành mà mệt mỏi ngồi trên ghế salon cạnh Lục Bán Thành, âm thanh nặng nề: “Có thể kéo rèm cửa lại không?”

Lục Bán Thành nhìn Cố Dư Sinh một lúc, nói: “Được.”

Sau đó hắn đứng dậy, đi tới cửa sổ, kéo rèm kín không còn một khe hở.

Hắn quay người, vừa mới chuẩn bị ngồi lại trên ghế salon lại nghe Cố Dư Sinh nói, âm thanh rất nhỏ, cũng rất mệt mỏi: “Còn đèn nữa, tắt đi.”

Lục Bán Thành không từ chối, tắt hết tất cả các đèn trong phòng.

Bên trong trở nên đen kịt không thể nhìn thấy năm ngón tay.

Lục Bán Thành từ từ cẩn thận mò mò đi về phía ghế salon, ngồi trong bóng tối nhìn về phía Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh cho rằng hắn không nhìn kỹ, khẽ nhúc nhích một chút, qua mấy giây, mới nhẹ giọng mở miệng: “Tôi vừa tỉnh lại đã cầm điện thoại di động gọi một hồi, tất cả bọn họ đều nói… không tìm được cô ấy…”

Lục Bán Thành không mở miệng, nhưng hắn biết trong “Bọn họ” trong miệng Cố Dư Sinh là những người hắn đã liên hệ để tìm kiếm Lương Đậu Khấu giả.

“…Chuột hôm đó gọi điện thoại cho tôi nói cho tôi biết cô ấy không phải là Lương Đậu Khấu, tôi đã lái xe từ Thượng Hải về Bắc Kinh chính là để tìm cô ấy… lúc đi tới thành phố A, nhận được điện thoại của cô ấy, cô ấy nói cho tôi biết cô ấy đến Thượng Hải tìm tôi,… cậu không biết đâu, lúc đó tôi rất hài lòng… tôi cực kỳ vui mừng, tôi cho rằng lúc đó chính là lúc chúng tôi bắt đầu, mãi đến hôm qua, tôi về nhà, tôi mới biết ngày hôm đó cô ấy đi tìm tôi không phải với một tâm thế bắt đầu mà lại là từ biệt… Kỳ thật tôi tỉnh lại trong bệnh viện, không nhìn thấy cô ấy, tôi liền rất sợ, trong lòng tôi đã có linh cảm, tôi chỉ là không nghĩ tới linh cảm của mình sẽ thật sự biến thành sự thật…”
***
Chương 436: Tôi chỉ nghĩ đến một tương lai mà thôi  (6)

Lục Bán Thành nghe đến đó, hoàn toàn hiểu ra: “Vì vậy ngày ấy nếu anh không cứu hai cậu bé đó thì đã có thể gặp cô ấy rồi đúng không?”

Lúc này Cố Dư Sinh phản ứng so với ngày thường còn chậm hơn, một hồi lâu sau hắn mới “Ừ” một tiếng.

Làm bạn bè, Lục Bán Thành biết mình nên an ủi Cố Dư Sinh nhưng trong chốc lát hắn cũng không biết mình nên nói gì, yên lặng một lát, mới nói: “Trong lòng anh có phải rất hối hận không?”

“Không hối hận…” Cố Dư Sinh nói đứt quãng: “…Chỉ cảm thấy thật sự khó vượt qua… Kỳ thật tôi có thể lên bờ nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cậu bé kia chết, tôi cũng biết rất rõ nếu lúc đó cứu người, bản thân mình có thể cũng không lên bờ được…”

“Thế nhưng cậu cũng biết đó, tôi không thể thấy chết mà không cứu,… Kỳ thật tôi cũng từng nghĩ mình thật sự sẽ chết trong dòng nước kia, nhưng tôi lại nghĩ cô ấy đang chờ tôi, tôi liền có thể cố gắng chịu đựng mà vượt qua tất cả…”

“Bán Thành, cậu có biết không? Trước đây khi đi bộ đội, tôi cũng đã không ít lần bị thương, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy như lần này, chưa bao giờ cảm thấy mình lại muốn sống như vậy.”

Lục Bán Thành biết, Cố Dư Sinh còn chưa nói xong hắn cũng có thể biết, tâm tình của Cố Dư Sinh lúc này chắc chắn là ngột ngạt đến cực hạn, hắn nói với mình những chuyện này chính là muốn tìm một chỗ để giải bày mọi chuyện.

Vì vậy Lục Bán Thành không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi nghe hắn nói.

“Tôi muốn sống… Bởi vì cô ấy đang chờ tôi…” Âm thanh của Cố Dư Sinh dần trở nên mơ hồ, có thể Lục Bán Thành vẫn có thể nghe hắn nói: “Tôi có thể vì bất kỳ sinh mạng nào trên mảnh đất này mà đánh đổi mạng sống của bản thân nhưng tôi chỉ vì một mình cô ấy mà hy vọng mình có thể tiếp tục sống…”

“Nhưng sau khi tôi sống sót… cô ấy cũng còn ở đây nữa…”

“Tôi vì cô ấy mà tồn tại a…” giọng nói của Cố Dư Sinh có chút run rẩy: “… Bây giờ tôi lại không biết mình tồn tại là vì cái gì nữa, tôi sống còn có ý nghĩa gì, rất vô vị, cậu có biết không?”

Nếu như lúc nãy Lục Bán Thành còn im lặng để nghe hắn giãi bày thì bây giờ Lục Bán Thành lại im lặng là bởi vì hắn không biết mình nên nói gì bây giờ nữa.

Trong phòng tối đen, hắn không thể nhìn rõ mặt Cố Dư Sinh, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được sự nặng nề đau xót mà Cố Dư Sinh đang gánh chịu.

Cố Dư Sinh không nói nữa.

Bên trong lại yên tĩnh, Lục Bán Thành thậm chí có thể nghe tiếng hít thở của Cố Dư Sinh.

Không biết qua bao lâu, Cố Dư Sinh lại nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể một chút, mở miệng, âm thanh có vẻ khàn khàn: “Đã rất nhiều năm tôi không được cảm nhận cảm giác vô vị này.”

Từ bỏ giấc mơ của chính mình, cha mẹ qua đời, hắn từ một người đầy nhiệt huyết ước mơ và hoài bão đã biến thành một con dao.

Hắn muốn chính mình chỉ cần cả đời cứ như vậy là được rồi, muốn ra sao thì ra.

Mãi đến khi cô xuất hiện, trái tim lạnh băng của hắn mới từ từ sống lại, đập lên những nhịp đập tươi mới.

Hắn giống như được hồi sinh, tạo nên một vòng luân hồi, mãi đến khi hắn cứu người rơi xuống nước, ngày ấy, nghe thấy những câu nói kia của cô, hắn mới rõ ràng ý thức được, sâu bên trong hắn lại có một giấc mơ mới.

Mà giấc mơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net