Chương 561-570: Bất ngờ mang thai (11-20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 561: Bất ngờ mang thai (11)

Cô khóc lóc cầu xin bọn họ buông tha cho cô, người đàn ông kia lại lạnh lùng đè lên thân thể của cô.

Cô nhìn thấy máy quay tiến về phía mình, không ngừng lóeflash, người đàn ông ở trên người cô lại gặm hôn da thịt của mình. . .

Cô rất sợ, sợ đến nỗi cả người rung rẩy, muốn nôn.

Có thể người đàn ông kia còn chưa rời khỏi người cô, những bất lực tuyệt vọng làm cho cô không nhịn được mà hét lên.

Lúc cô hét đến khàn giọng, bên tai lại có người gọi tên cô: "Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái?"

"Tỉnh lại đi? Tần Chỉ Ái? Tỉnh lại đi?" người kia vừa gọi vừa vỗ nhẹ lên mặt cô.

Tần Chỉ Ái nhíu mày, từ từ mở mắt ra, khuôn mặt đẹp đẽ đến ngây người của Cố Dư Sinh liền đập vào mắt cô.

Cô trố mắt nhìn một hồi mới dừng la hét, sau đó nhìn hắn sửng sốt một chút, mới hỏi: "...Sao..."

Cô vốn muốn hỏi: "Sao lại như vậy?" nhưng vừa nói được một chữ, liền hiểu ra, cô không phải gặp ác mộng mà những hình ảnh kia là tồn tại trong não cô một cách chân thật, cô thật sự bị người đàn ông đó cởi hết quần áo, còn chụp ảnh...

Ánh mắt của cô trở nên kinh hoàng luống cuống, lung tung bắt lấy tay áo của Cố Dư Sinh, như là tóm chặt lấy một nhánh cỏ cứu mạng, lại mở miệng, âm thanh run rẩy bất lực: "Bức ảnh, hình chụp..."

Tần Chỉ Ái chỉ nói được vài chữ, nhưng Cố Dư Sinh đã hiểu ý của cô, hắn dịu dàng mở miệng: "Không có ảnh chụp, đã bị phá hủy hết rồi."

"Phá hủy?" ánh mắt của Tần Chỉ Ái từ hoang mang, lại không xác định hỏi lại.

"Đúng, bị hủy rồi." Cố Dư Sinh giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô, lau mồ hôi lạnh trên trán cô, hắn sợ cô không yên lòng, lại chắc chắn nói thêm: "Máy quay và thẻ nhớ đều bị anh hủy hết rồi."

"Phá hủy, hủy..." Tần Chỉ Ái lẩm bẩm lặp đi lặp lại nhiều lần, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô ngồi dậy: "Em muốn đi tắm, em muốn rửa ráy một chút..."

Những người đàn ông kia đụng vào cô, cô muốn đi tẩy sạch dấu vết của bọn họ, thật tởm...

Tần Chỉ Ái còn chưa xuống giường, Tần Chỉ Ái đã ngăn cô: "Đã tắm rồi."

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.

"Hứa Ôn Noãn giúp em tắm rồi." Cố Dư Sinh giải thích dịu dàng cho cô nghe.

Ôn Noãn giúp cô tắm... Tần Chỉ Ái thả lỏng, lại ngồi trên giường, ôm đầu gối, chôn mặt vào đùi, lẳng lặng mà bất động.

Cố Dư Sinh không biết có phải cô đang khóc không, có thể bộ dạng luống cuống bất an này của cô lại làm cho hắn đau lòng xót ruột.

Chuyện đáng sợ như vậy, ai đụng phải mà không bị ám ảnh hoảng sợ chứ?

Cố Dư Sinh nhẹ nhàng ngồi bên giường, dịu dàng xoa lưng của cô, rải rác lên mái tóc dài của cô dịu dàng nói: "Chuyện đã qua rồi, em đừng nghĩ nữa, không sao nữa rồi..."

Cô không để ý đến hắn, nghe những lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, đôi mắt cô lại trở nên chua xót.

Tayhắn còn đang vuốt mái tóc dài của cô: "Hơn nữa những kẻ hại em cũng đã bị bắt rồi..."

Tiếng nói của hắn rất ôn hòa, khiến người ta rất an lòng, nhưng cũng có thể khiến Tần Chỉ Ái rơi nước mắt.

***

Chương 562: Bất ngờ mang thai (12)

"Tên bị anh đâm chai thủy tinh vào, rất lâu sau hắn cũng sẽ không thể cử động được..." dừng một chút, Cố Dư Sinh còn nói: "Nếu em thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh chờ hắn ra tù, lại tìm hắn tính sổ..."

Đúng vậy... cô sao có thể không nhớ đến chuyện lúc Cố Dư Sinh kịp thời chạy đến, nếu hắn thật sự không đến, chắc cô đã bị bọn người đó cưỡng bức rồi.

Tần Chỉ Ái vừa sợ, nhưng cũng vừa cảm động, nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn, thậm chí bả vai nhỏ cũng bắt đầu run rẩy.

Cố Dư Sinh nhìn thấy cô như vậy, tim lại giống như bị cắt ra một đường dài, cực kỳ đau đớn: "Em nói xem chúng ta nên tính món nợ đó thế nào, đừng khóc được không?"

Tiếng nói của hắn vừa dừng lại, tiếng khóc rất nhỏ kia lại tràn ra khắp phòng.

Hắn không biết dỗ dành con gái, lại không biết nên dỗ cho cô nín hay là cứ để cô khóc.

Hắn vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được mình nên nói gì, khẽ thở dài một hơi, đơn giản đưa tay ra, kéo cô ngước lên, đưa tay còn lại lau nước mắt trên mặt cô, nhưng nước mắt của cô cứ rời không dừng lại được như một con đập bị vỡ, đến nỗi hắn lau không khô được, cuối cùng đành kéo cô lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi vỗ vỗ lưng cô.

Hành động của hắn khiến cả người cô khẽ run rẩy, sau đó lại chôn mặt vào lồng ngực hắn, khóc càng lớn.

Khóc một hồi, cô đưa tay ra, ôm eo của hắn.

Sức của cô khá lớn, đụng đến vết thương sau lưng hắn, hắn nhíu mày, mím môi để mình không phát ra âm thanh.

Cô khóc quá nhiều, khóc đến khô cạn nước mắt, khóc đến cả người không còn sức lực, dựa vào người hắn, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Cô không ngủ yên, hắn muốn để cô xuống giường nhưng cô lại nhíu mày, cuối cùng hắn chỉ có thể dựa nửa người lên giường, nửa người dưới giường, ôm cô, cùng nhau ngủ.

. . . . . .

Ôm ấp và động viên của Cố Dư Sinh thật sự có tác dụng, cô ngủ rất sâu không còn thấy mộng mị.

Lúc cô tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng.

Sau giấc ngủ yên ổn, Tần Chỉ Ái cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không còn căng thẳng như trước nữa, cô không mở mắt ra, chỉ duỗi người một chút, nhưng gò má lại đụng phải một lồng ngực vững chãi mà ấm áp.

Tần Chỉ Ái bị dọa tỉnh ngủ, đột nhiên mở mắt ra, sau đó lúc ngẩng đầu lên, lại đụng phải ánh mắt của Cố Dư Sinh đang nhìn cô, hình ảnh rạng sáng nay khi cô tỉnh lại lại lóe qua trong đầu cô.

Cô lại khóc trước mặt hắn, hắn lại còn động viên cô, chủ động ôm cô. . .

Từ lúc cô thích hắn, hình như đã là mười năm rồi đi.

Có thể rạng sáng nay là lần đầu tiên cô khóc trước mặt hắn.

Đúng, là lần đầu tiên.

Vì hắn là người đàn ông mà cô yêu, cũng không phải là người đàn ông của cô, vì vậy cho đến nay, coi như là oan ức thế nào cô cũng có thể nhẫn nhịn tiếp tục chịu thiệt, ở trước mặt hắn luôn tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường.

Có thể lần này cô thật sự bị mấy người đàn ông kia hù sợ rồi, sau khi tỉnh lại lại oan ức đến cực hạn mà hắn lại là người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy, cho nên khi hắn an ủi cô, cô mới làm những chuyện không lý trí như vậy.

***

Chương 563: Bất ngờ mang thai (13)

Ở trong lòng hắn, có hắn ở bên, thật sự làm cho cô yên tâm hơn rất nhiều.

Có thể cô và hắn đến cuối cùng cũng không có quan hệ gì, nhưng cô dùng sức ôm hắn như vậy, để hắn ngủ cùng cô như vậy, thật sự có chút không thích hợp.

Không phải cô nên nói gì đó giải thích với hắn vài câu sao...

Ngay lúc Tần Chỉ Ái đang trầm tư, tay của Cố Dư Sinh lại nhẹ nhàng đặt lên trán cô: "Hạ sốt rồi."

Tần Chỉ Ái hoàn hồn, cô mới ý thức được cánh tay của mình vẫn đang ôm eo của hắn, cô vội rụt tay lại ngồi dậy, kéo dài khoảng cách của cô và Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh nằm nửa người như vậy cả ngày, thân thể đã sớm tê cứng, thấy cô ngồi dậy, hắn cũng từ từ ngồi dậy.

Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh không có biểu hiện gì, cũng không để ý đến chuyện tối qua hắn và cô cô nam quả nữ ở cùng một phòng mặc đồ ngủ ngủ chung với nhau, cũng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngữ khí cung kính mở miệng gọi: "Cố tổng."

Cố Dư Sinh không mở miệng nhưng cũng có thể phát ra tiếng "Ừ."

Âm thanh của hắn kết thúc, Tần Chỉ Ái còn đang không biết có phải mình nghe lầm không, âm thanh đó của hắn rất ngắn ngủi nhưng lại giống như một tiếng kêu rên hơn.

Vì tò mò, cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Dư Sinh. Lúc này mới phát hiện sắc mặt của người đàn ông hoàn toàn trắng bệch.

"Cố tổng, anh không thoải mái... " Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết, cô lại nhìn thấy bàn tay vừa rút khỏi lưng của Cố Dư Sinh về toàn là máu.

ở đâu chảy nhiều máu như vậy chứ?

Sống lưng Tần Chỉ Ái tê dại một hồi, cả người trợn mắt há hốc mồm, cô mới từ từ nhó đến hình ảnh trước khi ngất đi, Cố Dư Sinh đã bị người ta đâm một dao...

Cô nhảy xuống giường, chưa cho Cố Dư Sinh kịp phản ứng liền vòng qua sau lưng hắn.

Trên người hắn mặc đồng phục bệnh nhân, toàn bộ lưng đồng phục đều nhuốm đỏ máu.

Khó trách sắc mặt của hắn lại khó coi như vậy, tư thế ngồi dậy cũng cứng ngắt không tự nhiên...

Tần Chỉ Ái nhìn thấy hình ảnh đó mà tay chân run đến lạnh lẽo, đầu óc cô trống rỗng nhìn chằm chằm lưng Cố Dư Sinh trong nửa phút, hoàn toàn quên hết phải bấm chuông gọi bác sĩ, cũng chẳng mang giày, liền chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Y tá nhìn thấy lưng hắn đầy máu, sắc mặt cũng thay đổi, liền lấy điện thoại khẩn trong phòng gọi bác sĩ.

. . . . . .

Vết thương sau lưng của Cố Dư Sinh vì bị Tần Chỉ Ái dùng sức ôm, thêm tư thế nằm không đúng cả đêm nên bị bung chỉ toàn bộ.

Bác sĩ may lại một lần nữa cho hắn, để tránh mất nước, để y tá truyền nước biển cho hắn.

Sau khi Tần Chỉ Ái ngất đi không tỉnh lại, Cố Dư Sinh bị thương vẫn chưa tài nào chợp mắt được, vì tác dụng của thuốc và mất máu quá nhiều, hắn nằm trên giường không lâu liền chìm vào giấc ngủ.

. . . . . .

Có thể là vì hôn mê hai ngày hai đêm, sáu giờ sáng ngày thứ hai Tần Chỉ Ái liền tỉnh lại.

Tối qua bác sĩ nói với cô rằng cô đã không còn gì đáng ngại, có thể xuất viện, cho nên hôm nay cô có thể đi làm thủ tục xuất viện được rồi.

Vì thời gian còn sớm nên bác sĩ còn chưa đến làm việc, Tần Chỉ Ái rửa mặt xong liền chạy qua phòng của Cố Dư Sinh.

***

Chương 564: Bất ngờ mang thai (14)

Cố Dư Sinh đã dặn dò Tiểu Vương và Lục Bán Thành không được nói chuyện hắn nằm viện cho ông biết và hai người họ xử lý chuyện ở công ty nên giờ phút này hắn chỉ nằm trong bệnh viện một mình không có ai ở bên cạnh hắn.

Tối hôm qua lúc Tần Chỉ Ái đến hắn vẫn còn đang phải truyền nước biển, từ lú truyền dịch đến giờ hắn vẫn ngủ rất yên ổn.

Tần Chỉ Ái giúp hắn đắp chăn, ngồi trong phòng bệnh một chút, liền đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, sau khi trở lại đến mười giờ Cố Dư Sinh mới tỉnh lại.

Bữa sáng đã nguội từ lâu, cũng may lúc Tiểu Vương đến đây có mang theo một ít cháo.

Có thể là do bị thương, khẩu vị của Cố Dư Sinh không tốt, ăn chưa được ba miếng đã nằm nhoài trên giường bệnh bảo Tiểu Vương báo cáo công việc.

Y tá lại đến truyền nước biển cho hắn.

Tiểu Vương báo cáo công tác một hồi, đa số là những chuyện của Cố thị, Tần Chỉ Ái ngồi yên trên ghế salon không làm phiền bọn họ.

Sau khi nói xong chính sự, Tiểu Vương mới hỏi thăm Tần Chỉ Ái: "Thư ký Tần có khỏe hơn chút nào không?"

"Khỏe hơn nhiều rồi." Tần Chỉ Ái để di động xuống, cười yếu ớt với Tiểu Vương: "Cảm ơn."

"Những người kia thật quá đáng, lại làm ra những chuyện khốn kiếp như vậy." Tiểu Vương giận dữ mắng hai câu, lại tò mò hỏi Tần Chỉ Ái: "Thư ký Tần sao bọn chúng lại bắt cóc cô? Cô đắc tội với ai sao?"

Cố Dư Sinh vẫn nhắm mắt, lúc nghe câu hỏi này của Tiểu Vương lại mở mắt ra, nhìn về phía Tần Chỉ Ái.

Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu: "Không có a."

"Vậy lúc bọn chúng bắt cóc cô có nói gì không?" lần này không phải Tiểu Vương mà là Cố Dư Sinh vẫn luôn trầm mặc lên tiếng: "Chẳng hạn như vì tiền hay muốn uy hiếp cô làm gì không?"

Tần Chỉ Ái nghiêng đầu nhớ lại một lúc, sau đó lại lắc đầu: "Không."

"Vậy thì kỳ lạ thật, không vì tiền, cũng không muốn uy hiếp cô, bọn họ có bệnh sao?" Tần Chỉ Ái không nhịn được nói.

Nghe xong Cố Dư Sinh liền lóe lên một chuyện, nhìn Tần Chỉ Ái: "Thư ký Tần."

"Dạ?" Tần Chỉ Ái nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt của Cố Dư Sinh.

"Đối diện bệnh viện có bán hạt dẻ, cô đi mua một chút đi."

Cố Dư Sinh vừa nói ra, Tiểu Vương liền từ trên ghế salon đứng lên: "Cố tổng, thư ký Tần còn chưa khỏe, tôi đi cho..."

Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết, tầm mắt của Cố Dư Sinh đã quét tới người hắn, sau đó Tiểu Vương liền vỗ trán một cái, nói với Tần Chỉ Ái: "Thư ký Tần, cô đi được không? Tôi chợt nhớ tới tôi còn có việc quan trọng chưa báo cáo với Cố tổng!"

. . . . . .

Tiểu Vương nhìn thấy ánh mắt của Cố Dư Sinh liền biết hắn đang muốn đẩy cô ra ngoài để nói chuyện riêng với mình.

Vì vậy sau khi Tần Chỉ Ái ra khỏi phòng một thời gian, hắn liền đi đến cửa sổ, không nhìn thấy bóng người của Tần Chỉ Ái rồi mới quay người, mở miệng: "Cố tổng."

"Ừ..." Cố Dư Sinh nhàn nhạt đáp, sau đó hỏi: "Công an điều tra thế nào rồi?"

"Điều tra ra rồi, mấy người đó thấy thư ký Tần xinh đẹp nên nổi lòng tham thôi."

"A", Cố Dư Sinh khẽ gật đầu một cái, sau một lát lại nói: "Cậu tra lai lịch của mấy người kia, tra luôn xem gần đây nhất họ có tiếp xúc với ai không."

***

Chương 565: Bất ngờ mang thai (15)

"Vâng", Tiểu Vương sửng sốt một chút, đồng ý.

Đi theo Cố Dư Sinh lâu như vậy, khiến Tiểu Vương cũng trở nên khôn khéo, chỉ một câu dặn dò nhưng Tiểu Vương có thể hiểu rõ ý sau lời nói kia của Cố Dư Sinh.

Hắn đứng bên giường một lúc, không nhịn được nói những lời trong lòng ra: "Cố tổng, anh hoài nghi... thư ký Tần không phải chỉ vô tình bị bắt sao?"

Cố Dư Sinh không lên tiếng, rũ mi mắt, để Tiểu Vương biết câu trả lời cho câu hỏi của hắn là "ừ".

Nhưng mà... Tiểu Vương không hiểu rõ: "Có thể đây là chuyện trái với pháp luật, có thể dính dáng đến thế giới ngầm, muốn bọn chúng làm việc phải bỏ ra một cái giá rất cao,... Cố tổng, Thư ký Tần chỉ là một cô bé thư ký nhỏ, thân thế sạch sẽ, còn chưa tốt nghiệp đại học,... có chỗ nào đáng để người ta dùng nhiều tiền như vậy để hại cô ấy?"

"Đúng vậy, cô ấy có gì đáng để người khác phải dùng số tiền không phải là nhỏ để đối phó?"

Tiểu Vương ngẩn người, liền hiểu câu hỏi ngược lại của Cố Dư Sinh này là có ý gì.

Tiểu Vương tỉnh ngộ gật gật đầu, sau đó lại hỏi: "Cố tổng, anh có thể đoán được là ai ra tay hại thư ký Tần không?"

Tiểu Vương đi theo hắn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ làm chuyện mà hắn không nắm chắt, nếu đã tra, chắc hẳn trong lòng hắn đã có đối tượng hoài nghi rồi.

Lúc nãy nghĩ việc công đã lâu, lại còn đang phải truyền nước biển, Cố Dư Sinh có chút mệt, nhắm mắt lại, không để ý câu hỏi của Tiểu Vương.

Tiểu Vương thấy Cố Dư Sinh không muốn nói tiếp nữa, thức thời im lặng.

Tiểu Vương rời đi, Cố Dư Sinh từ từ mở mắt ra.

"Cố tổng, anh có thể đoán được là ai ra tay hại thư ký Tần không?"

Câu hỏi của Tiểu Vương lại vang lên bên tai hắn, hắn lóe mắt một cái liền nhìn chằm chằm vào vách tường trắng như tuyết, thất thần.

Thành thật mà nói, hắn cũng không xác định những người đó thật sự là có lòng tham hay là bị người khác sai bảo.

Hay là trong lòng hắn quá bức thiết muốn biết Tần Chỉ Ái có phải là Tiểu Phiền Toái hay không , cho nên lại cảm thấy chuyện này có chút liên quan đến Lương Đậu Khấu.

Nói cách khác, hắn quá hy vọng người làm chuyện này có quan hệ với Lương Đậu Khấu, mới hoài nghi như vậy.

Nếu không phải hắn muốn biết Tần Chỉ Ái có phải là Tiểu Phiền Toái không như vậy, hắn sẽ không làm nhiều chuyện thân thiết với Tần Chỉ Ái ở cuộc họp thường niên ở Cố thị để thăm dò Lương Đậu Khấu.

Hắn vốn định từ từ chọc tức Lương Đậu Khấu bằng cách dùng Tần Chỉ Ái nữa.

Sở dĩ hắn có ý nghĩ như vậy là vì phát hiện có một số chuyện xảy ra ngoài dự toán của hắn.

Chẳng hạn như ban đầu hắn vì đôi mắt của Tần Chỉ Ái mà cho rằng cô là Tiểu Phiền Toái muốn thăm dò cô có phải là Tiểu Phiền Toái hay không liền sắp xếp cho cô ở bên cạnh mình, cũng không biết từ khi nào, cô bé ấy lại đi vào lòng hắn.

Chẳng hạn như mấy ngày trước cô và hắn ngủ chung.

Phát hiện cô đã đi vào lòng hắn là từ khi cô đi công tác ở HảiNamtrở về.

Lúc hắn thăm dò cô, sau đó lại thất vọng, có thể sáng thứ hai thức dậy, lúc Tiểu Vương đến nhà đón hắn, hắn rõ ràng muốn nói đến Cố thị, thật sự là ở đó còn một đống chuyện phải xử lý nhưng không biết tại sao hắn lại kích động muốn Tiểu Vương đưa mình đến Hối thị.

***

Chương 566: Bất ngờ mang thai (16)

Hắn biết rõ bản thân muốn đến Hối thị là để nhìn mặt cô.

Hình như đây không phải là lần đầu tiên hắn xúc động như vậy, lúc trước công tác ở Mĩ về, hơn nửa đêm, hắn lại muốn gặp cô, bắt cô phải mang tài liệu đến cho hắn, sự vọng động này đối với cô nói lên điều gì?

Vì vậy một thời gian dài hắn cũng không quay lại Hối thị.

Mãi đến hôm đó, cùng bạn bè chiến đấu lúc trước gặp nhau, nhận được điện thoại của Tiểu Vương, biết Ông và Lương Đậu Khấu đến Hối thị, liền không yên lòng mà chạy đến, những điều hắn sợ lại thật sự xảy ra.

Khi hắn nhìn thấy cô viết đơn từ chức, nháy mắt trong lồng ngực không phải tức giận ông, không phải tức giận Lương Đậu Khấu, mà là giận cô.

Hắn căm tức nhìn cô rời đi, mà khi nhìn thấy hai bàn tay cô phỏng đến đỏ lên, quần áo bẩn thỉu, hắn lại đau lòng.

Loại cảm giác vừa yêu vừa tức giận này, hắn quá quen thuộc, bởi vì đã từng, Tiểu Phiền Toái đã từng cho hắn cảm giác này vô số lần.

Nhưng hắn lại có thể tìm thấy cảm giác này ở cô. . .

Sau đó, cô đi đến Vàng son lộng lẫy, hắn vốn không định uống rượu, nhưng mà bởi vì có nhiều chiến hữu hỏi hắn việc kết hôn, hắn kỳ thật cũng chỉ muốn trả lời họ vài câu, nhưng không biết tại sao, khi hắn nói đến: "Nhưng tôi nhất định phải chờ cô ấy trở về." trong đầu hắn lại hiện ra khuôn mặt của Tần Chỉ Ái.

Hắn rất chắc chắn, tình yêu mà hắn dành cho Tiểu Phiền Toái là một loại tình cảm tha thiết chân thành.

Nhưng hắn không hiểu sao, tại sao trong lòng hắn đã có Tiểu Phiền Toái, trong đầu hắn vẫn cứ hiện lên khuôn mặt của Tần Chỉ Ái.

Vì vậy, hắn mở miệng lại nói: "Tôi vẫn luôn chờ cô ấy."

Người nghe câu này, cho là hắn trả lời câu hỏi của bọn họ, nhưng chỉ có hắn mới là người biết rõ nhất, hắn đang nói cho chính mình nghe.

Hắn yêu Tiểu Phiền Toái, chờ cũng là chờ Tiểu Phiền Toái, hắn không yêu người phụ nữ thứ hai, cho dù gặp, cũng chỉ hoài công mà thôi.

Hắn chợt nhớ tới cô là bởi vì đôi mắt của cô giống với đôi mắt của Tiểu Phiền Toái, hắn chỉ là nhất thời si mê Tần Chỉ Ái vì lý do đó mà thôi, không phải là tình yêu thật sự.

Hắn nhiều lần tự nhắc nhở bản thân mình, nhưng càng tự nhủ, hắn lại càng cảm thấy mâu thuẫn, đến tận cùng, hắn lại biến mọi thứ trở nên rối tinh rối mù.

Hơn nửa đêm, cô một mình ra đây làm gì?

Hắn nghi hoặc, sau đó dùng thị lực tốt của mình nhìn cô, cô cũng nhìn thấy hắn.

Vì cô quấy nhiễu hắn quá nhiều, hắn liền không để ý đến cô mà đón xe rời đi.

Nhìn qua kính chiếu hậu, cô thật sự đuổi theo hắn.

Cô thấy hắn say rượu nên không yên lòng sao?

Say rượu, ý thức cũng mơ hồ.

Sao cô vào biệt thự được? sao cô lại ở trên giường hắn? Hắn thật sự không nhớ rõ.

Hắn chỉ biết ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa, trong biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có một mình hắn.

Hắn và Tiểu Phiền Toái đã yêu nhiều lần như vậy, ngày hôm sau tỉnh lại, hắn vẫn có thể cảm nhận chân thật được một điều rằng hắn và một người phụ nữ đêm trước đã xảy ra quan hệ.

Sau đó hắn xem camera an ninh, mới biết hắn say đến hồ đồ, sau khi vào nhà cũng không đóng cửa. 

***

Chương 567: Bất ngờ mang thai (17)

Đương nhiên hắn có thể thấy cô vào nhà, cũng thấy cô rạng sáng đã ra khỏi nhà hắn.

Thẳng thắn mà nói, hắn có chút vui khi cô im lặng không nói gì rời khỏi nhà hắn.

Nếu cô chưa đi, hôm sau tỉnh lại, cô và hắn gặp nhau, hắn không biết rốt cuộc mình phải xử lý đoạn tình cảm lúng túng này thế nào mới đúng.

Hắn biết rất rõ, hắn không thể ở bên cô, vì hắn rất yêu rất yêu Tiểu Phiền Toái.

Giống như lúc hắn đã nói với chiến hữu ở buổi tiệc, hắn sẽ không để mình yêu cô gái thứ hai, cho dù có gặp, cũng chỉ thêm hoài công.

Hắn và Tiểu Phiền Toái trải qua nhiều chuyện như vậy lúc hắn chết chìm, hắn muốn buông bỏ tất cả mọi thứ, nhưng chỉ không muốn buông bỏ Tiểu Phiền Toái, khi hắn khó khăn nhất, là Tiểu Phiền Toái đã luôn cho hắn sự ấm áp.

Cho dù Tần Chỉ Ái bất ngờ tiến vào tim hắn khiến hắn không thể khống chế nhưng tình cảm của hắn dành cho Tiểu Phiền Toái vẫn là ghi lòng tạc dạ không thể dứt bỏ.

Đêm đó sau khi Tần Chỉ Ái rời đi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net