Chương 571-580: Bất ngờ mang thai (21-30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 571: Bất ngờ mang thai (21)

Cho dù cô sợ đến mức nào cô vẫn nhớ đến ngày hôm đó, cô tinh tường nhìn thấy đáy mắt tức giận của hắn khi hắn chạm vào gò má cô, lúc đó ánh mắt của hắn đáng sợ biết nhường nào.

Nhưng chính mình bị người khác hành hạ, hắn lại đánh người kia như người bị khi dễ chính là hắn...

Nên nhớ... dĩ nhiên cô sẽ không dám dùng từ ngữ này để hình dung thái độ của hắn đối với cô lúc đó...

Động tác mở vỏ hạt dẻ của cô lúc đó thoáng dừng lại một chút, sau đó bỗng nhiên hạ mi mắt, tiếp tục lột vỏ.

Không biết có phải Cố Dư Sinh bị câu hỏi này của cô làm khó hay không, yên lặng một lúc lâu cũng không nói chuyện.

Lúc cô cho rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi của mình, tầm mắt của hắn đột nhiên nhìn thẳng cô, sau đó lại mở miệng, lẳng lặng nói: "Bởi vì em rất giống một cô gái mà tôi đang tìm."

Là ai? Người đóng vai Lương Đậu Khấu kia sao?

Tần Chỉ Ái tinh tường cảm giác được có một cảm xúc mãnh liệt trong lồng ngực của Cố Dư Sinh, trong phút chốc có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Cô muốn hỏi, có phải là cô gái lúc ở HảiNamhắn nói với cô không?

Có thể cô không dám hỏi.

Cô sợ cô nghe được chữ "Ừ."

Giống như lúc cô viết thư choS Quânvậy, cô vẫn luôn khống chế trái tim của chính mình, không để hắn bị mình liên lụy quá nhiều.

Nếu hắn trả lời "Ừ." Cô sợ chính bản thân mình sẽ vượt qua hàng rào của đạo đức, chỉ lao vào một quyết định sai lầm như một con thiêu thân.

Tần Chỉ Ái cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, chăm chú mở vỏ hạt dẻ.

Mãi đến khi những hạt dẻ trong túi đều được lột sạch, cô mới lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn màn hình, còn chưa đến mười giờ rưỡi, nhưng cô đã chào Cố Dư Sinh: "Cố tổng, xe đón tôi sắp đến rồi, tôi đi trước."

"Được" Cố Dư Sinh không cố gắng giữ cô lại, yên lặng trong chốc lát, hắn lại mở miệng: "Đi từ từ."

"Vâng." Tần Chỉ Ái khẽ lên tiếng, chỉ thong dong đứng lên, đi đến trước ghế sofa, bỏ đồ dùng của mình vào túi xách, sau đó lại cầm túi xách trong tay rồi đứng lên, nói với Cố Dư Sinh: "Tạm biệt Cố tổng."

"Tạm biệt."

Tần Chỉ Ái cười với Cố Dư Sinh, quay lưng đi về phía cửa phòng.

Cô còn chưa đến cửa phòng bệnh, điện thoại trong tay cô lại vang lên.

Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là mẹ cô gọi tới.

Mẹ cô luôn ngủ rất sớm, sao lúc này đã trễ rồi còn gọi điện thoại cho cô?

Tần Chỉ Ái sợ đã xảy ra chuyện gì, không để ý mình còn đang đứng trong phòng Cố Dư Sinh đã bắt máy.

"Alo, chào cô, tôi là bác sĩ Trương ở bệnh viện nhân dân ở Hàng Châu, xin hỏi cô có phải là con gái của chủ nhân số điện thoại này không? Mẹ của cô bị tai nạn xe, có người bấm 120, bây giờ bà đang ở trong phòng cấp cứu..."

"Tai nạn xe? Mẹ tôi bây giờ thế nào? Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đến đó..."

Cố Dư Sinh ngồi trên giường bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái.

Cô đã cúp máy, cúi đầu, bận rộn bấm điện thoại, hình như đang tìm vé máy bay hoặc vé xe lửa.

Bây giờ cũng đã là 11 giờ khuya, cho dù là đường sắt hay đường hàng không, chắc cũng không có chuyến.

Cố Dư Sinh vừa nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái liền gọi một cú điện thoại, điện thoại reo lên vài tiếng, cũng không có người bắt máy, cô càng lo lắng, chân không ngừng nhún tới nhún lui, thậm chí còn nói thầm: "Sao Ôn Noãn lại không bắt máy chứ?" 

***

Chương 572: Bất ngờ mang thai (22)

Có thể là quá lâu mà không có người bắt máy, điện thoại tự động ngắt máy.

Không biết cô bấm gì đó trên điện thoại, sau đó lại nói vào điện thoại: "Ôn Noãn, bây giờ cậu đang làm gì? Mình muốn mượn xe của Ngô Hạo một lát, mình muốn về Hàng Châu..."

Mượn xe? Một mình cô đêm khuya khoắt lái xe muốn đi Hàng Châu?

Cố Dư Sinh nhíu mày, hầu như không hề do dự cầm điện thoại của mình, ngón tay bấm bấm hai lần, sau đó liền gọi một cú điện thoại: "Tiểu Vương, bây giờ cậu lái xe đến bệnh viện đi."

Cố Dư Sinh cúp máy liếc nhìn Tần Chỉ Ái còn đang đứng ở cửa gọi điện thoại cho Hứa Ôn Noãn.

Bởi vì gọi bao nhiêu lần cũng không có người bắt máy, mắt của cô cũng bắt đầu đỏ lên.

Cố Dư Sinh vén chăn, xuống giường, không để ý đến vết thương sau lưng mà chỉ thấy xót ruột, liền bước qua rút điện thoại trong tay cô ra, cúp máy, nói với cô: "Tiểu Vương lập tức đến, để cậu ấy lái xe đưa em về Hàng Châu."

. . . . . .

Thật sự là Tiểu Vương lái xe đến Hàng Châu, có điều... Cố Dư Sinh cũng đi theo.

. . . . . .

Chín giờ sáng, bọn họ đã đến bệnh viện nhân dân.

Tiểu Vương dừng hẳn xe xong, Tần Chỉ Ái liền vọt ra khỏi xe, tìm phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú.

Chạy đến phòng bệnh, mẹ của cô đang ngủ say.

Bên cạnh có một y tá nhìn thấy cô liền lập tức đứng lên.

Tần Chỉ Ái khá giống mẹ của cô, y tá nhìn thấy liền đoán được cô là ai: "Cô là con gái của bà phải không?"

Tần Chỉ Ái gật đầu, cũng chẳng ừ hử gì, liền vội vàng hỏi: "Mẹ tôi thế nào rồi?"

"Mẹ của cô không sao, sáng sớm nay đã tỉnh lại rồi, cũng không bị thương ở đâu, chỉ là do quá sợ mà ngất đi thôi, thêm sức khỏe của bà vẫn không tốt, bây giờ lại càng suy yếu, bác sĩ kiến nghị bà nên nằm viện quan sát mấy ngày, nhân tiện bồi dưỡng sức khỏe."

Tần Chỉ Ái nghe thấy những lời này xong mới hoàn toàn yên lòng, cô lấy đơn thuốc từ chỗ bác sĩ, đi xuống lầu làm thủ tục nhập viện cho bà, trở lại phòng bệnh, ngồi xuống một bên giường, nắm tay của mẹ, cảm nhận được nhịp đập ổn định của bà xong cô mới bình tĩnh lại, sau đó mới hồi phục lại tinh thần, bỗng nhiên nghĩ đến Tiểu Vương đã lái xe cả đêm đưa cô từ Bắc Kinh đến đây, còn có Cố Dư Sinh nữa.

Cô vội ra khỏi phòng bệnh, cầm điện thoại di động gọi cho Tiểu Vương, Tiểu Vương không bắt máy, cô liền nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh ở dưới lầu.

Cô cúp máy, đi thang máy xuống lầu chạy đến cạnh xe.

Một đêm không ngủ, Tiểu Vương và Cố Dư Sinh đang ngủ bù trong xe.

Vết thương của Cố Dư Sinh còn chưa hồi phục hoàn toàn, liền cố ý suất viện, sắc mặt hắn lúc này lại tái nhợt đến đáng sợ.

Tần Chỉ Ái vốn sốt ruột chuyện của mẹ, đã không nghĩ đến họ, lúc này lại càng hổ thẹn bất an nói cảm ơn nhiều lần.

Cố Dư Sinh nhíu nhíu mày, cắt ngang cô: "Mẹ của em sao rồi?"

"Đã không sao rồi ạ, sáng nay bà có tỉnh lại một lần, bây giờ còn đang ngủ." Dừng lại một chút, Tần Chỉ Ái nghĩ đến ba người chạy suốt đêm, còn chưa ăn gì, liền nói: "Cố tổng, tài xế Vương, tôi mời hai người ăn một bữa cơm được không?"

***

Chương 573: Bất ngờ mang thai (23)

Tiểu Vương theo bản năng nhìn về phía Cố Dư Sinh, thấy Cố Dư Sinh gật đầu, Tiểu Vương mới nói với Tần Chỉ Ái: "Được đó thư ký Tần."

. . . . .

Tần Chỉ Ái không phải người Hàng Châu, chỉ là sau khi cha qua đời, sức khỏe của mẹ cô không tốt, Tần Gia Ngôn lại phải đến Hàng Châu học cho nên cô mới mang mẹ đến đây để tiện chăm sóc.

Cô ở Hàng Châu không lâu lại phải đến Bắc Kinh đóng giả Lương Đậu Khấu nhưng cô lại có thể biết hai nhà hàng nấu ăn cũng không tệ lắm.

Đến nhà hàng, hành động đầu tiên của cô chính là lấy thực đơn đưa cho Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh không nhận, âm điệu lãnh đạm xen lẫn chút mệt mỏi: "Em gọi đi."

Tần Chỉ Ái không thoái thác nữa, mở thực đơn ra, chọn vài món ngon, cuối cũng vẫn không quên gọi một bình trà Bích Loa Xuân.

Trong chốc lát người phục vụ bưng một mâm thức ăn lên, còn có ba chén cơm trắng.

Bộ đồ dùng của nhà hàng này là sứ phục cổ của Thanh Hoa, phối hợp với cơm nước thơm ngon đẹp mắt, khiến người ta muốn ăn.

Cơm nước ăn được một nửa, Tiểu Vương bỗng dưng nhớ đến chuyện gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chỉ Ái: "Thư ký Tần, tôi vừa mới phát hiện hình như những món cô chọn đều là những món Cố tổng thích ăn."

Cố Dư Sinh đã để đũa xuống, uống trà, hơi ngước mắt nhìn lại những món trên bàn đã bị quắp lung ta lung tung.

Tần Chỉ Ái không nói hắn cũng không để ý, chỉ thuận miệng mà ăn thôi, nhưng giờ hắn mới ý thức được đây toàn là những món hắn thích ăn hoặc có nguyên liệu mà hắn thích ăn.

Hắn ăn đồ luôn rất xoi mói, chỉ là lúc ở bên ngoài, rất ít biểu lộ ra, vì vậy có lẽ những người vừa mới tiếp xúc một thời gian ngắn như Tần Chỉ Ái không thể nào biết được những món mà hắn thích ăn.

Một giây sau, tầm mắt của Cố Dư Sinh liền dời đến mặt Tần Chỉ Ái.

Đầu ngón tay cầm đũa của Tần Chỉ Ái căng thẳng một lúc, lúc cô gọi món ăn thật sự không nghĩ gì nhiều, nếu Tiểu Vương không nói chắc cô cũng không ý thức được những món mình chọn toàn là những món Cố Dư Sinh thích ăn.

"Thật vậy sao. Thật là trùng hợp." Tần Chỉ Ái cười phụ họa, khóe mắt không kìm được nhẹ nhàng lướt về phía Dư Sinh, nhẹ nhàng cười với hắn, người đàn ông lại thu hồi tầm mắt, rũ mi tiếp tục uống trà.

Có lẽ là do chột dạ, Tần Chỉ Ái luôn cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị, cô cắn đũa thay đổi đề tài: "Ăn xong chúng ta đến khách sạn bên cạnh đặt hai phòng cho hai người, hai người nghỉ ngơi một lát được không?"

Tiểu Vương cũng lại giống như lúc Tần Chỉ Ái mời họ đi ăn cơm, chờ quyết định của Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh lần này không gật đầu với Tiểu Vương mà từ từ nuốt xuống ngụm trà trong miệng, đặt ly trà xuống, nhàn nhạt trả lời Tần Chỉ Ái: "Không cần, chút nữa tôi và Tiểu Vương phải đi Thượng Hải rồi."

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng Tiểu Vương lại biết hàm nghĩa trong lời nói của Cố Dư Sinh: "Tôi và Cố tổng lái xe tới nhất định phải lái xe đi, đến lúc đó có thể tiện đường ghé đến Hàng Châu đón cô về Bắc Kinh."

***

Chương 574: Bất ngờ mang thai (24)

"Tôi còn chưa biết rõ..." Tần Chỉ Ái cắn đũa một chút, thành thật nói lại những điều bác sĩ dặn nói lại với cô: "Sức khỏe của mẹ tôi không tốt, lần này tuy rằng tai nạn xe không có gì nghiêm trọng nhưng sức khỏe của bà cần phải ở bệnh viện theo dõi và điều trị một thời gian, vì vậy..."

Nếu mẹ cô nằm bệnh viện nửa tháng, chẳng lẽ muốn bọn họ cùng cô ở Hàng Châu nửa tháng luôn sao?

Tần Chỉ Ái dừng lại một chút, lại nói: "Cố tổng, hai người giải quyết xong những chuyện ở Thượng Hải, thì về Bắc Kinh đi, không cần phải để ý đến tôi."

Nói xong những lời như vậy, Tần Chỉ Ái mới phản ứng được mình còn chưa xin nghỉ việc, liền nhìn về phía Tiểu Vương một chút, ngượng ngùng nói: "Tài xế Vương, có lẽ tôi phải xin nghỉ mấy ngày nữa rồi. . ."

Tiểu Vương sảng khoái đồng ý, sau đó tính tiền rời khỏi nhà hàng.

Trước khi bay qua Thượng Hải, Cố Dư Sinh và Tiểu Vương lại tiễn Tần Chỉ Ái vào bệnh viện.

Tần Chỉ Ái đứng trước cửa bệnh viện, chào tạm biệt Cố Dư Sinh, đợi khi bọn họ đi một khoảng xong, mới quay người trở về phòng bệnh.

. . . . .

Tầm mắt của Cố Dư Sinh vẫn nhìn Tần Chỉ Ái qua kính chiếu hậu, mãi đến khi cô bé quay người đi vào bệnh viện mới từ từ thu hồi lại tầm mắt, lúc dư quang của Cố Dư Sinh không còn để ý kính chiếu hậu nữa lại thấy một bóng người cực kỳ quen thuộc, nhảy xuống từ trạm xe buýt đối diện bệnh viện.

Đó là một người thanh niên trẻ, cao cao, xách túi đen, tai đeo earphone màu trắng.

Hắn không nhìn rõ mặt người đó cho lắm, nhưng hắn cảm thấy rất quen thuộc, hình như là đã nhìn thấy ở đâu rồi... Cố Dư Sinh từ từ nhíu mày, sau đó liền bỗng nhiên lên tiếng: "Dừng xe."

Tiểu Vương bị hắn làm cho hết hồn, đạp thắng xe.

Cố Dư Sinh nghiêng người mở cửa xe, đầu óc Tiểu Vương mơ hồ gọi: "Cố tổng?" quay đầu nhìn Cố Dư Sinh nhảy xuống xe.

Nhưng đến khi Cố Dư Sinh chạy đến chỗ trạm xe buýt đã không nhìn thấy bóng người đó đâu nữa.

Hắn đứng tại chỗ tìm kiếm xung quanh.

Tiểu Vương khóa kỹ cửa xe, chạy tới vội hỏi: "Cố tổng, sao vậy?"

Cố Dư Sinh không nói gì, cứ tiếp tục tìm xung quanh.

"Cố tổng?" Tiểu Vương lại lên tiếng.

Xung quanh có rất nhiều người qua lại, tìm nhiều lần cũng thậy sự không tìm thấy người kia, Cố Dư Sinh mới thu lại tầm mắt, không để ý Tiểu Vương, lại quay người bước về phía xe.

Tiểu Vương vội vàng đuổi theo, chạy trước đến cạnh xe, giúp Cố Dư Sinh mở cửa xe.

Cố Dư Sinh khom người lên xe lại quay đầu nhìn về phía trạm xe buýt lần nữa.

Lại một tốp người xuống trạm, càng hỗn loạn hơn.

. . . . . . .

Tần Chỉ Ái trở lại phòng bệnh không bao lâu, Tần Gia Ngôn đã đến.

Lúc chạng vạng, mẹ của cô đã tỉnh lại.

Vì Tần Chỉ Ái xin nghỉ rồi, cô lại sợ Tần Gia Ngôn chậm trễ việc học nên ba người ăn tối trong bệnh viện xong, cô liền hối Tần Gia Ngôn rời đi.

Mẹ cũng phụ họa theo, thế là chưa tới 7 giờ, Tần Gia Ngôn đã bị buộc phải rời đi.

Tần Chỉ Ái đưa Tần Gia Ngôn đến cửa bệnh viện, chờ cậu ấy bắt được xe buýt, sau khi xe buýt đi rồi mới quay lại phía cửa bệnh viện.

Cô còn chưa đi được hai bước, một người đàn ông bỗng nhiên thúc vào cô, hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ cô đứng thẳng lại, tiến tới bên tai cô nhưng không phải nói xin lỗi mà lại là bốn chữ: "Rời khỏi Hối thị."

***

Chương 575: Bất ngờ mang thai (25)

Buổi tối ở bệnh viện cũng không ồn ào náo nhiệt như ban ngày.

Dù âm thanh của người đàn ông kia rất nhỏ nhưng Tần Chỉ Ái vẫn có thể nghe được một cách rất rõ ràng.

Tần Chỉ Ái sững sờ, cũng không hiểu nói như vậy là có ý gì, liền ngẩng đầu lên, cô còn chưa kịp nhìn thấy người đàn ông kia, hắn đã buông lỏng tay đang cầm cánh tay của cô, vòng qua người cô mà rời đi.

Cô quay đầu lại, là một người mặc đồ đen nhung.

Tần Chỉ Ái đứng ven đường nhìn một chút mới phản ứng lại, cô vừa đi vào cửa bệnh viện vừa nghĩ tới bốn chữ của người đàn ông kia: "Rời khỏi Hối thị."

Có phải có người đang ra tay với cô hết lần này đến lần khác là để nhắc nhở cô?

Uy hiếp, nhắc nhở... bước chân đi vào bệnh viện của Tần Chỉ Ái bỗng nhiên dừng lại.

Đầu tiên cô bị bắt cóc trong cuộc họp thường niên ở Cố thị, sau đó lại đến mẹ bị tai nạn giao thông... hai chuyện này lại xảy ra liên tiếp như vậy, chẳng lẽ lại có liên quan gì đến nhau?

Tần Chỉ Ái bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn, cô quay đầu lại theo bản năng, liếc nhìn về hướng người đàn ông kia đã đi ngang qua, một hồi lâu sau mới trở lại phòng bệnh của mẹ mình.

. . . . .

Mẹ Tần đã ngủ, Tần Chỉ Ái không đánh thức bà dậy.

Giờ ngọ ngày hôm sau, Tần Chỉ Ái cùng bà đi dạo ở hoa viên một lúc, tìm một cơ hội, tỏ vẻ vô ý hỏi mẹ Tần một câu: "Mẹ, sao hôm đó mẹ lại bị tai nạn xe?"

"Mẹ đang đi bộ với các dì của con ở quãng trường gần nhà, trên đường về thì lại bị một người đi xe máy quẹt phải."

"Vậy là ai gọi xe cứu thương? Người đụng vào mẹ sao?"

Nhắc đến đây, mẹ Tần lại có vẻ rất tức giận: "Là dì Trương của con đó, còn tên chạy xe máy kia sau khi va vào người khác xong chẳng những có dấu hiệu gì là dừng lại mà còn chạy nhanh hơn nữa."

Người bình thường đụng người không phải đều sẽ dừng xe lại sao, tình huống như vậy là sao chứ?

Tần Chỉ Ái kéo tay của mẹ Tần, run rẩy một hồi.

Mẹ Tần còn đang ở bên cạnh nói một hồi liên thu bất tận, một lúc lâu sau bà mới phát hiện hình như Tần Chỉ Ái có gì đó không ổn mới mở miệng gọi: "Tiểu Ái?"

Tần Chỉ Ái hoàn hồn, cười dịu dàng với bà: "Mẹ, sau này cần phải cẩn thận hơn một chút."

. . . . .

Tần Chỉ Ái không biết có phải mình đã nghĩ quá nhiều hay không nhưng mà cô nghe mẹ nói tình huống đó xong trong lòng lại trở nên thấp thỏm bất an.

Sau đó chừng mấy ngày, cô lại có chút lo lắng đề phòng, sợ lại xảy ra chuyện gì.

Từng ngày trôi qua, trong nháy mắt đã qua nửa tháng, mãi cho đến khi mẹ cô xuất viện, bất kể là cô, hay mẹ hay Tần Gia Ngôn đều bình an vô sự, lúc này Tần Chỉ Ái mới yên tâm.

. . . . .

Lúc này cách tết nguyên đán còn chưa tới một tuần lễ.

Chỉ về Bắc Kinh vài ngày lại đến lúc nghỉ tết, nhưng cô chỉ là nhân viên thực tập, càng không dám nghỉ thêm nữa, nên sau khi mẹ cô xuất viện xong, ngày hôm sau cô liền đặt vé máy bay đi Bắc Kinh.

Ở trạm xe ở Hàn Châu, lúc Tần Chỉ Ái xếp hàng qua cổng kiểm soát, có người chen lên phía sau cô một chút, ban đầu cô cũng cho là tình cờ đụng phải như ở bệnh viện hôm trước, nhưng bên tai cô lại có một âm thanh chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy được: "Nếu như không muốn mẹ cô tiếp tục nằm viện thì mau rời khỏi Hối thị." 

***

Chương 576: Bất ngờ mang thai (26)

Tần Chỉ Ái theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại, người đàn ông vừa nói bên tai cô không biết đã đi đâu, cô chỉ nhìn thấy những người phía sau đang vác bao lớn bao nhỏ ra xe lửa.

Bởi vì lúc tới lượt Tần Chỉ Ái đã có chút lâu, ảnh hưởng đến việc kiểm soát nên nhân viên kiểm soát không nhịn được hối thúc cô.

Lúc này cô mới định thần lại, móc chứng mình nhân dân ra đi vào trạm xe lửa.

Cô ngồi trên tàu hỏa nhưng lại không yên lòng, cô gọi điện thoại về nhà, mãi đến khi cô xác định được mẹ mình không có xảy ra chuyện gì thì mới cúp máy.

Lúc cô đến Bắc Kinh đã là 8 giờ tối.

Trên đường về Tần Chỉ Ái vẫn luôn không yên tâm, lúc đi tàu điện ngầm về nhà trọ đã lên nhầm tàu, đợi đến khi cô nhận ra đã đến khu Đông Ngụ Hoàn.

Lộ trình vốn chỉ cần tốn bốn tiếng đồng hồ để có thể về tới nhà, nhưng cô lại phải đi thêm hai giờ nữa mới về được đến khu cô và Hứa Ôn Noãn ở.

. . . . . .

Lần thứ nhất có thể nói là cô xui xẻo.

Nhưng đến lần thứ hai, Tần Chỉ Ái đã không cho là vậy nữa rồi.

Buổi tối cô ngủ không yên, nằm mơ nhìn thấy mẹ máu me đầm đìa nằm trên đường lớn, sau đó cô liền giật mình tỉnh dậy, cô mở đèn, tựa đầu lên giường, hít thở nặng nhọc rất lâu, tim mới có thể đập lại bình thường.

Cô không còn buồn ngủ nữa, ngồi chờ đến khi trời sáng mới gọi điện thoại về cho mẹ Tần.

. . . . .

Ban ngày ở công ty, trạng thái làm việc của Tần Chỉ Ái cũng không được tốt lắm, Tiểu Vương cũng không giao cho cô quá nhiều việc, có thể là do cô nghĩ quá nhiều, chờ sau khi cô làm xong việc, trời cũng đã tối.

Từ công ty đi ra, trên đường đến tàu điện ngầm, Tần Chỉ Ái lại gọi cho mẹ cú điện thoại thứ năm.

Có thể là do cô gọi điện thoại quá nhiều lần, mẹ Tần liền không nhịn được hỏi cô cô chuyện gì phải không?

Sao cô có thể nói những chuyện như vậy với bà, chỉ nói đại ý là sau khi bà bị tai nạn cô lại sợ bà xảy ra chuyện gì không ổn.

Mẹ Tần nghe vậy liền cười an ủi vài câu, có thể là an ủi của mẹ cô có tác dụng, sau khi cô cúp máy, tâm tình của cô tốt hơn rất nhiều, cô cong môi, cất điện thoại vào trong túi, bên cạnh liền có một người đàn ông giật túi của cô.

Cô liền đến sở cảnh sát gần đó báo án, để lại số điện thoại ở phòng trọ mà cô và Hứa Ôn Noãn thuê.

Về đến nhà chưa được mấy phút, liền nhận được điện thoại của cảnh sát gọi tới, nói là đã tìm được túi của cô, là một bảo vệ phát hiện trong thùng rác ở khu tàu điện ngầm.

Sau khi Tần Chỉ Ái đến lấy lại túi, kiểm tra đồ trong túi của mình, lại không thấy thiếu gì cả, sau đó liền quay lại nhà trọ.

Bởi vì thời điểm cuối năm trường xuất hiện rất nhiều tình trạng trộm cướp nên Tần Chỉ Ái cũng không để ý nhiều, đến tối, khi cô tắm xong nằm trên giường, lúc cầm điện thoại chơi, trong lúc đó lại có một tin nhắn được gửi tới: "Rời khỏi Hối thị, đừng để tôi nhắc cô lần thứ tư, đừng quên, cô chẳng những còn mẹ mà còn có em trai của cô nữa."

Văn bản hay lời nói lúc này lại truyền tới những cảm giác mãnh liệt.

TayTần Chỉ Ái run lên, điện thoại từ trên tay rơi xuống, rớt lên vai cô.

Đau làm Tần Chỉ Ái nhíu mày một hồi, sau đó liền ôm chăn ngồi dậy.

Bị bắt cóc ở cuộc họp thường niên ở Cố thị không phải là chuyện bất ngờ, tai nạn của mẹ... Hai cơn ác mộng này không phải là kết thúc mà chỉ là mới bắt đầu...

***

Chương 577: Bất ngờ mang thai (27)

Là ai chứ? Là ai uy hiếp cô?

Tần Chỉ Ái hoang mang suy nghĩ hai vòng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net