Chương 611-620: Chữ trên tiền giấy (01-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 611: Chữ trên tiền giấy (01)

Ngô Hạo há miệng, không nói được gì.

Lục Bán Thành dựa vào ghế ngồi một lúc, có thể là hắn uống nhiều rồi nên muốn đi vệ sinh, đứng dậy, bước đi loạng choà loạng choạng.

Trong phòng khách bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Qua một lúc lâu, Ngô Hạo lại thấp giọng mở miệng nói: "Anh Sinh, có phải anh thấy em rất khốn nạn, rất không đáng mặt đàn ông phải không?"

Hắn không đợi Cố Dư Sinh trả lời liền nói tiếp một mình: "Trong lòng anh rất xem thường em rồi đúng không? Em không ngốc, em hoàn toàn có thể nhìn ra được, anh không đồng ý với cách làm của em, ghế em kéo anh không ngồi, ly em gọi nhân viên lấy anh cũng không đụng..."

Ngô Hạo khẽ cười thở dài một hơi, trên mặt sầu bi và mờ mịt, lại tiếp tục lên tiếng: "...Có điều, anh Sinh, đêm nay anh chịu đến đây, em đã cảm thấy mãn nguyện rồi..."

Ngô Hạo đột nhiên cảm thấy, nhưng lời Lục Bán Thành nói dù có chút khó nghe nhưng còn tốt hơn thái độ khinh thường không để vào mắt của Cố Dư Sinh nhiều.

Ngô Hạo uống mấy ngụm rượu, mới lên tiếng: "Anh Sinh, sao anh lại đến đây?"

Cố Dư Sinh không thừa nước đục thả cậu, đi thẳng vào vấn đề: "Cấp ba tôi có quen Tần Chỉ Ái hay không?"

"Sao bỗng nhiên anh lại hỏi em chuyện Tiểu Ái? Không phải anh có tình ý gì với Tiểu Ái đó chứ?"

Kết hôn thất bại, bây giờ vợ cũng không biết đi đâu rồi mà ở đây lo chuyện bao đồng... Cố Dư Sinh mở mắt, nhìn lướt qua Ngô Hạo, không nói gì thêm.

Bạn bè nhiều năm, Ngô Hạo nhìn thấy là hiểu ánh mắt kia của Cố Dư Sinh đang muốn nói gì, ngoẹo cổ nghiêm túc trầm tư suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Cấp ba, anh cũng không thân với Tiểu Ái lắm thì phải?"

"Chưa từng thấy anh và cô ấy tiếp xúc ngầm qua... hồi đó trong lòng anh chỉ muốn đi lính, đối với phụ nữ đều không quan tâm, sao anh có thể để ý đến Tiểu Ái chứ?"

"Nhất định là có đụng mặt nhau, chính là lúc cấp ba, nha, cũng không phải gặp cô ấy mà là gặp Ôn Noãn..." hay là bởi vì Tưởng Tiêm Tiêm a..." Ngô Hạo có chút mơ hồ nghĩ đến tình hình lúc đó: "...Nếu như lúc gặp nhau có chào hỏi đôi lời mà được gọi là thân thì thật sự là anh cũng thân với cô ấy đó."

Ngô Hạo thấy Cố Dư Sinh nhìn mình chằm chằm, không lên tiếng, cho rằng Cố Dư Sinh không tin mình, liền giơ tay lên giống như đang thề, nói: "Anh Sinh, những điều mà em nói chính xác 100% đó, vợ em là bạn tốt của Tiểu Ái, vợ em nhất định sẽ biết mà."

Cố Dư Sinh thu hồi lại tầm mắt, dựa vào ghế, ngồi yên trong chốc lát, lại đứng dậy.

Trước khi đi, hắn nhớ đến chuyện gì, cúi đầu nhìn Ngô Hạo đang hung hăng uống rượu, nói: "Hứa Ôn Noãn bây giờ cũng không phải là vợ cậu rồi."

Lời này của hắn đâm một cái liền thấy máu, đâm mạnh vào Ngô Hạo đang uống rượu, hắn sặc, khom người ho khùng khục.

Vừa bước đi một bước, Cố Dư Sinh vừa nghĩ đến chai rượu của mình đang uống, liền đến quầy thu ngân tính tiền ngay trước mặt Ngô Hạo, sau đó mặt Ngô Hạo chính thức trở nên trắng bệch, Cố Dư Sinh cũng không nói gì nữa, nhanh chân rời đi.

. . . . .

Chẳng lẽ Ngô Hạo nói đúng, lúc cấp ba hắn không thật sự quen cô sao?

Vậy sao hắn lại dùng thư nặc danh qua lại với cô lâu như vậy?

Chẳng lẽ lúc đó hắn không nghĩ đến chuyện tình cảm nhưng vẫn bị cô hấp dẫn, vì vậy nên muốn dùng cách thức liên hệ như vậy để cho mình một con đường lui?

Cố Dư Sinh giống như gặp một vấn đề rất nan giải, suy nghĩ một lúc lâu ven đường, cũng không tìm ra được đáp án.

Trong lòng hắn trở nên buồn bực, muốn châm thuốc hút, hắn sờ sờ, phát hiện mình sốt ruột ra ngoài nên bóp tiền và thuốc lá cũng không mang theo.

Hắn hậm hực thở ra một hơi, mở mắt, nhìn thấy bên cạnh có ngân hàng, không cần thẻ cũng có thể rút, liền đi tới.

Lấy tiền xong, Cố Dư Sinh quẹo qua siêu thị tiện tay cầm hai gói thuốc lá ngày thường hắn thích hút, để lên quầy thu ngân.

***

Chương 612: Chữ trên tiền giấy (2)

"Tiên sinh?" đầu ngón tay của nhân viên thu ngân kia đúng lúc chạm vào tiền, có chút buồn bực ngẩng đầu lên nhìn Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy tiếng cô ta gọi, lấy tờ tiền kia đưa lên trước mắt.

Tiền giấy đã cũ, chắc là do đã chuyền tay quá nhiều người, chữ viết trên đó cũng trở nên mờ nhạt, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy chữ rất rõ ràng.

Trên tờ tiền giấy có năm chữ rất đơn giản.

Nhưng hắn nhìn chăm chú những chữ trên mặt giấy, trong lòng đọc từng chữ một, trằn trọc đọc đi đọc lại nhiều lần, mới hoàn chỉnh ghép lại thành câu

"Tiểu Làm Tình, xin lỗi."

Tiểu Làm Tình, xin lỗi...

Tiểu Làm Tình... Tiểu A trong thư có nói đến, thời cấp ba hắn đặt biệt danh cho cô là Tiểu Làm Tình...

Xin lỗi... hắn làm gì có lỗi với cô sao?

Nếu thật sự như Tần Chỉ Ái và Ngô Hạo nói, lúc cấp ba hắn và cô không quen thân, vậy tại sao hắn lại phải xin lỗi cô?

Còn nữa, sao hắn lại không trực tiếp xin lỗi cô mà lại viết lên tiền?

Chữ viết này là trò chơi từ nhỏ hắn đã biết, là mẹ của hắn chơi với hắn.

Mẹ hắn nói, nếu có gì không thể nói được với người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình thì viết trên tiền giấy, một ngày nào đó, có thể tờ tiền giấy đó có thể đến tay của người kia.

Những năm gần đây, hắn chưa từng chơi trò này với ai.

Bởi vì cho tới nay, trong sinh mệnh của hắn vẫn chưa từng xuất hiện người quan trọng nhất, mãi đến khi gặp Tiểu Phiền Toái, hắn cho rằng cô là người đầu tiên mà hắn chơi cùng, nhưng cũng chỉ là để hôm đó Tiểu Phiền Toái không buồn nữa, nhưng không ngờ... đã từng... hắn đã từng chơi trò này rất lâu trước đây rồi. . .

Cố Dư Sinh cầm tờ tiền giấy trên tay, bắt đầu run rẩy, hắn bình thường rất bình thản không hề có một chút cảm xúc trên mặt lúc này đã có chút cảm xúc bắt đầu rục rịch.

Nhân viên thu ngân nhìn hắn một lúc, hắn đứng hình một lúc lâu như vậy cũng không có phản ứng, liền đưa tay gõ gõ quầy thu ngân: "Tiên sinh?"

Cố Dư Sinh giật mình, nhìn cô một cái.

"Tiên sinh, anh còn thiếu 100 tệ..." nhân viên thu ngân nhắc nhở hắn.

Cố Dư Sinh lập tức đưa tay ra, móc một tờ 100 tệ khác đặt lên bàn thu ngân.

Cố Dư Sinh cầm thuốc, cũng không lấy tiền thối, liền xông cửa rời khỏi cửa hàng.

Hắn bước rất nhanh, chạy vội đến trước xe mình, kéo cửa xe ngồi vào, đạp mạnh chân ga, liền hướng về phía nhà cũ Cố gia.

Chuyện tuyệt đối không phải đơn giản như Ngô Hạo nói, lúc đó chắc chắn hắn và cô đã xảy ra chuyện gì đó. . .

Bằng không hắn sẽ không viết những lời như vậy xuống tiền giấy.

Chỉ là... tám năm trước cuối cùng hắn đã làm chuyện gì có lỗi với cô? Tại sao trong đầu hắn một chút ấn tượng cũng không có?

Cố Dư Sinh nghĩ, lại tăng tốc, vọt nhanh như bay.

Hắn không để ý đến đèn đỏ, cũng không muốn giảm tốc, chỉ muốn nhanh chóng đến nhà cũ của Cố gia.

Hắn muốn tìm những thứ có liên quan đến thời hắn học cấp ba, có thể sẽ tìm được manh mối gì đó. . . hắn nhất định đã làm mất đi một đoạn ký ức, một đoạn ký ức rất rất quan trọng. . .

***

Chương 613: Chữ trên tiền giấy (3)

Mãi đến khi chuông cửa vang lên ba tiếng, hắn mới nghĩ đến trên xe của hắn có chìa khóa nhà, sau đó vội vàng quay trở lại xe, từ trong cốp tìm một chìa khóa, mở cửa, bước nhanh về phía cửa phòng mình.

Vừa mới đi được nửa đường, liền thấy cửa phòng sáng đèn, cửa bị mở ra, là má Trương nghe thấy tiếng chuông cửa đi ra.

Bà đang ngủ bị đánh thức, cả người có chút mờ mịt, đứng trước cửa, nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh đang bước vào nhà một lúc lâu, mới phản ứng lại được.

Lúc bà còn trẻ, đã là giúp việc cho Cố gia, nhìn thấy Cố Dư Sinh lớn lên, sớm đã đối xử với hắn như con.

Từ đầu năm ngoái, vì Lương Đậu Khấu mà hắn cãi nhau với Cố lão gia không vui, sau đó hầu như cững không về nhà nữa, lúc này nhìn thấy Cố Dư Sinh, bà còn kinh ngạc một hồi, sau đó mới nghênh tiếp hắn: "Thiếu gia, cậu trở về rồi, mau để tôi nhìn cậu một chút,... cậu gầy đi nhiều rồi..."

Cố Dư Sinh muốn lên lầu nhưng lại bị bà vây đến bực mình, liền gọi hai tiếng "Má Trương" xong, liền đi lên lầu.

Má Trương đuổi theo sát phía sau: "Thiếu gia, cậu có đói bụng không, có muốn tôi nấu gì đó cho cậu ăn không?"

Cố Dư Sinh lắc lắc đầu, chỉ nói một tiếng cảm ơn đơn giản rồi đưa tay mở cửa phòng ngủ của mình.

"Thiếu gia, tối nay cậu muốn ngủ ở đây sao? Tôi sẽ lập tức trải giường cho cậu..." Đã một năm trời Cố Dư Sinh không đến nhà này ngủ rồi,... má Trương không ngậm được mồm, lấy chăn dra gối nệm từ trong ngăn kéo ôm ra.

Cố Dư Sinh không có thời gian mà cản má Trương lại, trực tiếp đi đến tủ sách cạnh cửa sổ tìm trong ngăn kéo, bắt đầu lục tung lên.

"Thiếu gia, sáng sớm ngày mai cậu có muốn ăn gì không?" má Trương vừa trải giường vừa nói: "Sáng mai tôi phải nói quản gia đi mua con cá, làm món cá hấp mà cậu thích ăn, sau đó để thêm đậu đỏ trên mặt."

Má Trương nói xong, lại nhìn Cố Dư Sinh, thấy hắn đang kéo ngăn kéo tìm gì đó, tất cả đều bị hắn lật tung lên, bà lập tức ném dra giường đang trải qua một bên, vội vã chạy tới: "Thiếu gia, cậu đang tìm gì vậy? Cậu nói cho tôi biết tôi giúp cậu tìm."

Nói xong, liền thấy hắn kéo hẳn ngăn kéo ra nhìn bên trong, thấy trống rỗng mới đứng dậy, đi đến một tủ gần đó lật đồ bên trong lên.

Má Trương ngồi xổm xuống, vừa sắp xếp lại những nơi vừa bị hắn lật tung lên vừa thao thao bất tuyệt: "Thiếu gia, cuối cùng cậu muốn tìm cái gì? Đã trễ như vậy rồi ngủ trước một giấc đi rồi ngày mai dậy tìm tiếp được không? Ngày mai tất cả người hầu trong nhà đều thức dậy, có thể giúp cậu tìm, như vậy sẽ nhanh hơn."

Cố Dư Sinh đứng trước tủ quần áo.

Bên trong đa số là những quần áo cũ đã lâu không mặc, chỉ có hai ba bộ âu phục, không thể tìm thấy gì từ đó.

Hắn tùy tiện sờ sờ, liền bước vào nhà vệ sinh, mở luôn tủ âm tường trong nhà vệ sinh, sau đó mới quay đầu nhìn má Trương đang dọn dẹp những đống lộn xộn hắn vừa mới tạo ra: "Má Trương, đồ lúc tôi còn đi học hồi nhỏ để đâu rồi?"

"Năm ngoái trong phòng quá nhiều đồ chiếm diện tích cho nên tôi đã dọn qua một lần rồi, tất cả đều để ở gác chứa đồ. . ."

Má Trương còn chưa nói hết, hắn đã đi ra khỏi phòng ngủ đến gác chứa đồ. . .

***

Chương 614: Chữ trên tiền giấy (4)

Má Trương dọn dẹp xong phòng ngủ của Cố Dư Sinh, lúc chạy đến gác chứa đồ cũ, đồ trên đó đều bị Cố Dư Sinh lật tung lên, không còn ngăn nắp nổi như lúc đầu.

"Thiếu gia, cuối cùng là cậu muốn tìm cái gì mà lật như..."

Lời của má Trương chỉ nói được một nửa, Cố Dư Sinh tìm đồ trong vali bỗng nhiên lại yên tĩnh lại.

Má Trương vẫn chưa nhận thấy được sự khác thường của hắn, sau đó thấy hắn không nhúc nhích mới phản ứng lại, lên tiếng gọi: "Thiếu gia?"

Cố Dư Sinh vẫn không nói gì, bình tĩnh, nhìn chằm chằm trong vali một lúc lâu, mới từ từ đưa tay cầm những đồ vật đó ra.

Đó là một tấm ảnh chừng hai tấc.

Đã qua nhiều năm, tướng mạo cũng đã thay đổi nhiều nhưng chỉ cần nhìn thấy Cố Dư Sinh liền nhận ra người học sinh nữ trong hình mặc đồng phục, đang cười khẽ rất đáng yêu chính là Tần Chỉ Ái.

Sau lưng bức ảnh còn có dấu vết của keo dính.

Vì vậy, bức hình này là hắn tháo ra từ một hồ sơ nào đó sao?

Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm bức hình một lúc lâu, mới ngồi xổm xuống, tiếp tục tìm kiếm bên trong vali.

Có mấy lá thư tình dưới bằng vài tư liệu vật lý vứt trên mặt đất.

Lúc cấp ba, cô lén đưa thư tình cho hắn sao?

Hắn nhớ tới mình lúc đó một là không nhận thư tình, hai là trực tiếp ném thư vào thùng rác trước mặt người gửi. . .

Bởi vì tò mò, Cố Dư Sinh tiện tay mở một bức thư, lấy ra giấy viết thư rực rỡ sắc màu, đập vào mắt dĩ nhiên là cái tên Tần Chỉ Ái.

Mà dưới giấy viết thư lại đề người gửi là "Năm ba lớp hai, Vương Nhất Xuyên."

Đây là thư tình người khác đưa cho Tần Chỉ Ái, sao lại ở trong tay hắn?

Cố Dư Sinh càng nheo mày, hắn mở hết những lá thư còn lại ra, lá thứ hai cũng vậy, nhưng người gửi lại không giống nhau, nhưng đều là viết cho Tần Chỉ Ái.

Trong đó còn một tờ giấy mà hắn biết, người này chính là người hai ngày trước hắn còn đi nhậu chung... thì ra hồi cấp ba hắn cũng đã từng theo đuổi Tần Chỉ Ái.

Bỏ lại những lá thư tình kia, Cố Dư Sinh lại tiếp tục đào bới trong vali, tìm thấy một hộp quà tinh xảo.

Dù hộp quà xem ra có chút cổ xưa, nhưng mà vẫn được bảo quản rất tốt.

Bên trong là một hộp nhạc, nhiều năm trước rất lưu hành loại quà này, không đắt lắm, hình như khoảng vài chục tệ.

Bên cạnh hộp nhạc còn có một tấm thiệp, trên đó có dòng chữ đẹp đẽ ngay ngắn, hắn không nhận ra nét chữ nhưng cũng may trên đó có tên tuổi: "Ngô Hạo, chúc Anh Sinh nhật vui vẻ, Tần Chỉ Ái."

Đây là quà Tần Chỉ Ái tặng sinh nhật cho Ngô Hạo? Tại sao hắn lại giữ ở đây?

Cố Dư Sinh đặt hộp nhạc xuống, tiếp tục lục tung lên.

Thì ra bên trong không chỉ có một chiếc hộp nhạc mà còn có một... có điều bên trong lại là một món đồ trang sức khá xa xỉ... là một sợi dây chuyền mặt thủy tinh hình giọt nước, trên đó còn có hai chữ Tiểu Ái.

Cũng còn may, trong hộp này cũng có thiệp, dù không có ký tên nhưng hắn cũng có thể biết là ai viết, đó là nét chữ của hắn.

"Sinh nhật vui vẻ."

Tiểu Ái? Tần Chỉ Ái? Năm đó hắn mua quà sinh nhật cho Tần Chỉ Ái sao? Nhưng tại sao không đưa mà lại để ở đây?

Không biết, có phải là nhìn thấy dòng chữ 'Tiểu Làm Tình xin lỗi' trên tờ tiền không, hắn vẫn có gắng hết sức tìm kiếm manh mối, đầu của hắn ngày một nghi hoặc, bỗng nhiên trở nên hơi đau.

***

Chương 615: Chữ trên tiền giấy (5)

Cố Dư Sinh giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương để bớt đau một chút, mới đóng lại hộp dây chuyền, lại tiếp tục nhìn trong vali.

Ở dưới để rất chỉnh tề những tài liệu ôn tập và sách giáo khoa lúc hắn học cấp ba.

Cố Dư Sinh ném lung tung ra ngoài, lúc ném nhìn thấy một trang giấy đã ố vàng rơi ra từ trong sách giáo khoa tiếng anh lớp 12 nhẹ nhàng rơi xuống chân hắn.

Hắn liếc nhìn một cái, phát hiện tờ giấy đó lít nha lít nhít những dòng chữ, ngờ ngợ nhìn thấy chữ "Tiểu Làm Tình" đập vào mắt, lông mày hắn khẽ động, lập tức cầm tờ giấy kia lên.

Sơn hà mộng? Tiểu Làm Tình? Chọn cái nào?

9 chữ này xẹt qua trong đầu Cố Dư Sinh, nhịp tim hắn liền tăng tốc, ở nơi sâu thẳm trong tim đột nhiên nhói lên một cái, đau đớn thật sắc bén truyền tới.

Nỗi đau này thật quen thuộc như đã từng... giống như hắn đã từng trải qua lúc Lục Bán Thành hỏi hắn có yêu Tiểu Phiền Toái không, nếu như một ngày không có Tiểu Phiền Toái ở bên cạnh, hắn sẽ cảm thấy như thế nào. . .

Không, lúc đó hắn có đau đớn nhưng bây giờ đau đớn lúc đó chỉ là lần thứ hai thôi, dường như rất lâu trước đây, hắn đã từng đau đớn như thế này rồi. Thậm chí trong đầu hắn còn hiện lên hình ảnh bản thân không ngừng khóc lóc, xin lỗi.

Kèm với hình ảnh đó còn có những hình ảnh khác.

Rất nhiều hình ảnh, rất rõ ràng.

Thậm chí lúc này, những hình ảnh đó không còn là cảnh tượng hắn khóc mà còn là cảnh tượng hình như là trong nhà vệ sinh,... hơn nữa, trong miệng hắn cũng chỉ có hai chữ 'xin lỗi' này, tuy rằng trong đầu hắn là những hình ảnh đứt quãng, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được những tâm trạng đang bị đè nén, chắp vá như thế nào, gào khóc: "Tiểu Làm Tình,... xin lỗi... xin lỗi... anh nhớ em... Tiểu Ái..."

Trong đầu hắn lại đau kinh khủng.

Hắn cố gắng kìm nén huyệt thái dương để hắn không còn đau nữa, nhưng cơn đau kia lại hoàn toàn không có dấu hiệu thuyên giảm, ngược lại là càng ngày càng đau.

Trong đầu hắn, những hình ảnh xin lỗi kia chuyển thành hắn lái một chiếc xe thể thức một đưa một cô bé về nhà. . . Cô gái kia là ai?

Cố Dư Sinh nhắm mắt lại, muốn nhìn hình ảnh của cô bé đó cho rõ ràng, nhưng hắn giống như bị che mắt vậy, cố gắng thế nào cũng không thể nhìn thấy rõ.

Đầu hắn đau quá, đau như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.

Hắn ôm đầu, không để ý đến hình tượng gì nữa, ngồi xổm trên mặt đất.

Má Trương lo lắng: "Thiếu gia, cậu làm sao vậy? Thiếu gia? Sao sắc mặt của cậu lại khó coi như vậy?"

Cố Dư Sinh hoàn toàn không có sức lực trả lời những câu hỏi của má Trương, cả người nằm co rút trên mặt đất, trong miệng hắn phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt, những hình ảnh trong đầu hắn lại bắt đầu phức tạp, ngày một nhiều hơn.

Có hình ảnh hắn gào thét, có lúc hắn ngồi trong tiệm internet nhìn chằm chằm bóng lưng của một cô bé...

Những hình ảnh kia ngày một xuất hiện rồi biến mất nhanh hơn, lúc huyệt thái dương của hắn đập thình thịch, hắn bắt đầu không kiềm được mà dùng sức vò đầu bứt tóc của mình

***
Chương 616: Chữ trên tiền giấy (6)

“Thiếu gia, thiếu gia!!”

“Có ai không? Người đâu mau tới đây!”

Cố Dư Sinh nghe thấy tiếng bước chân của má Trương chạy đi, đầu hắn đau, móng tay chịu không nổi bắt đầu bấm vào da đầu.

Trong chốc lát, có tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới.

Âm thanh rất hỗn tạp, huyên náo.

“Thiếu gia thế nào?”

“Có cần phải nói cho Cố lão gia biết không?”

“Xuân Hạ, con đi gọi điện gọi bác sĩ đến trước đi rồi hẵn gọi điện thoại cho Cố lão gia.”

Bác sĩ Hạ không bắt máy, làm sao bây giờ?”

“Gọi xe cấp cứu đi!”

Những âm thanh này vang lên bên tai Cố Dư Sinh, càng ngày càng xa, cuối cùng, trước mắt hắn tối sầm lại, hôn mê. . .

. . . . . .

Lúc Cố Dư Sinh tỉnh lại, hắn đã mơ xong một giấc mộng rất dài, rất dài. . . .

Sau khi tỉnh lại hắn mới biết đó không phải là mộng, mà đó chính là những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống của hắn.

. . . . .

Lần đầu tiên Cố Dư Sinh nghe thấy ba chữ Tần Chỉ Ái chính là lúc Ngô Hạo nói về cô ấy là bạn thân nhất của vợ cậu ta.

Ngay lúc đó, Ngô Hạo đang theo đuổi Hứa Ôn Noãn, mỗi ngày trong giờ tự học đều bàn mưu tính kế với mấy đứa trong lớp xem nên lên kế hoạch theo đuổi Hứa Ôn Noãn như thế nào.

Ngày đó, hai người họ đang nói chuyện bàn rất lớn tiếng, khiến hắn đang ngủ cũng phải thức dậy, hắn còn chưa ngồi dậy đã lấy sách giáo khoa đập vào lưng hai người họ mỗi người một cái.

Ngô Hạo và bạn học cùng lớp kia nói chuyện cũng nhỏ lại, nhưng mà hắn thì không buồn ngủ nữa.

Bởi vì chẳng muốn động, hắn liền nằm nhoài trên bàn dưỡng thần.

Ngô Hạo và bạn học kia sau khi bàn nên mua quà gì để cho Hứa Ôn Noãn một niềm vui bất ngờ, sau đó liền móc ngoéo, lại hỏi người kia: “Bạn tốt của Ôn Noãn cũng rất xinh đẹp, cậu có muốn theo đuổi cô ấy không?”

Lúc Ngô Hạo nói câu này, giật người đụng vào bàn của Cố Dư Sinh một hồi, hắn giơ mắt lên, nhìn Ngô Hạo một chút.

Đúng lúc Ngô Hạo cũng nhìn về phía hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, cho là Cố Dư Sinh có hứng thú với cô gái trong lời nói của mình, Ngô Hạo liền bò đến bàn của hắn, như là đang dâng báu vật nói: “Anh Sinh, em nói thật đó, cô bé đó rất xinh đẹp, vừa mới nhập học mấy tháng thôi đã được bình chọn là hoa khôi của trường, tên là Tần Chỉ Ái…”

A, hoa khôi của trường, còn hắn là hotboy của trường đây!

Cố Dư Sinh xem thường gõ đầu Ngô Hạo, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Cố Dư Sinh lần thứ hai nghe thấy ba chữ Tần Chỉ Ái chính là từ một bạn nam học lớp bên cạnh, có quan hệ khá tốt với hắn, tan học đánh cầu xong, hắn ngồi trên xà đơn xuống nước, lúc đó người bạn đó nói với hắn: “Anh Sinh, em nhìn thấy cô gái khiến em động tâm rồi!”

Người bạn đó có máu văn nghệ, không ngại Cố Dư Sinh trầm mặc thế nào, lại tiếp tục nói: “Anh Sinh, anh biết loại cảm giác đó không? Chớp mắt vạn năm trôi, em xuất hiện trên đời này chính là vì cô ấy…”

Cố Dư Sinh vẫn bất thính giữa dòng đời vạn thính, ngồi nghe người bạn kia nói chuyện như đọc thơ vậy, nói những câu nghe rất hoa mộng, cuối cùng mới nói tên của cô: “Cô ấy tên là Tần Chỉ Ái, tên rất hay có phải không Anh Sinh?”

Phải không em gái cậu ấy, tên cô ta nghe có hay hay không liên quan quái gì đến tôi?

Cố Dư Sinh quẳng chai nước trống rỗng chuẩn xác vào thùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net