Chương 631-540: Gặp ba lần, yêu tha thiết ba lần (1-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
túi giấy cũng không có gì để xem.

Cố Dư Sinh bước đến trước bàn đọc sách, có một chút mỹ phẩm và trang sức,  có thể là nhận được điện thoại của Tiểu Vương xong, phải ra ngoài gấp nên còn chưa tắt máy tính, nhìn qua màn hình, Cố Dư Sinh có thể thấy cô đang viết luận văn tốt nghiệp.

Cố Dư Sinh không xem máy tính nữa, dựa vào bàn sách, nhìn quanh phòng ngủ của cô hai vòng, vừa ngồi trên ghế salon đã phát hiện một đôi vớ nam.

Tầm mắt Cố Dư Sinh dừng lại một chút, là của người đàn ông đã ở lại nhà cô hôm đó sao?

Cố Dư Sinh mím môi, sau đó lại dời mắt.

Lúc ánh mắt hắn lia tới ban công, hắn thấy được một vali, có chút quen mắt… Cố Dư Sinh nhíu mày, lẳng lặng nhìn chằm chằm đánh giá cái vali một chút, sau đó mới nhớ ra đúng là nó giống với cái vali Tiểu Phiền Toái để trong nhà hắn lúc cô dọn tới, để trong phòng thay quần áo…

Cố Dư Sinh ngồi thẳng lên, trầm tư chốc lát, mới đi lên trước, xách vali lên, có chút nặng.

Cô chuẩn bị hành lý xuất ngoại xong hết rồi sao?

Vậy đồ mà hắn muốn tìm có còn ở đây không?

Cố Dư Sinh nghĩ xong, liền để vali nằm ngang, kéo dây kéo mở ra.

Quả nhiên như hắn nghĩ, trong đó chứa đầy quần áo, giày, vài cuốn sách, còn có một cái túi màu trắng.

Túi nặng trình trịch, đựng khá nhiều đồ, Cố Dư Sinh mở miệng túi ra, lại thấy từng phong thư được xếp chỉnh tề bên trong.

Hắn lấy lên một vài lá thư, đều là củaS Quângửi cho cô.

Dưới đống thư là một túi tiền màu đỏ.

Cố Dư Sinh mở dây đỏ, lọt vào tầm mắt hắn là một cọc tiền giấy màu đỏ, còn có một sợi dây chuyền sáng lấp lánh.

Hắn lấy dây chuyền ra, lúc thấy một hạt trân châu nhỏ trên đó, trong nháy mắt hắn lại bất động.

Qua một lúc lâu, đầu ngón tay run run của hắn liền rút tiền giấy, mở ra, có một dòng chữ xinh đẹp ngay ngắn lọt vào tầm mắt của hắn.
***

Chương 638: Gặp ba lần, yêu tha thiết ba lần (8)

Dây chuyền kia chính là sợi dây chuyền hắn đố kỵ với tên nhóc kia mà giật dứt, sau đó hắn lại cực kỳ ảo não, đi hết tiệm vàng bạc đá quý này đến tiệm kim cương châu báu khác để sửa lại.

Tiền kia, là hắn bảo cô viết tâm sự của mình lên để nó lưu hành, mọi người đều sẽ biết nỗi buồn của cô. Lúc đó hắn ra cửa hàng tiện lợi tìm không thấy, còn cho là cô vốn không viết gì, nhưng bây giờ nhìn lại, là cô không dùng tờ tiền này.

Thì ra cô chính là Tiểu Phiền Toái mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay.

Thì ra trong thư, người cô luôn miệng gọi là anh ấy, là hắn, người hắn luôn miệng nói cô ấy, chính là cô.

Thì ra, trong cuộc đời hắn, ba lần yêu, đều là mỗi lần yêu đều yêu đến tha thiết sâu đậm, chỉ có mình cô.

Thì ra, giờ hắn mới tỉnh ngộ. . .

Chẳng trách hắn gặp Tiểu Phiền Toái lần đầu tiên, hắn liền bắt đầu không phải là chính mình.

Chẳng trách sau khi gặp phải Tần Chỉ Ái, cô chẳng cần làm gì, hắn cũng vô thanh vô tức mà yêu cô.

Chẳng trách dù cô và Tiểu Phiền Toái khí chất không giống nhau, giọng nói và tướng mạo cũng không giống, nhưng hắn luôn cảm thấy hai người họ chính là một người.

Chẳng trách, nhiều chuyện hắn không hiểu như vậy, nghĩ đến phát điên cũng không thể nghĩ ra. . .

Lúc này hắn đã hiểu, hiểu tất cả.

Tiểu Làm Tình cũng được, Tiểu Phiền Toái cũng được, sau đó là Tiểu Thư Ký, quay tới quay lui cũng không thể thoát khỏi ba chữ Tần Chỉ Ái.

. . . . . .

Cố Dư Sinh không biết mình đã ngây người nhìn tờ tiền giấy kia bao lâu, kinh ngạc bao lâu, mãi đến khi điện thoại di động trong túi hắn reo lên, khiến hắn run cả người, hắn mới có thể lấy lại được thần trí.

Lấy điện thoại di động ra, là tin nhắn của Tiểu Vương gửi tới.

“Cố tổng, tôi kéo thư ký Tần ra ăn cơm ở gần nhà cô ấy mà lại quên mang theo tiền nên cô ấy đã trả tiền rồi.”

“Cố tổng, tôi không thể kéo dài thời gian thêm được nữa, anh đã làm xong chuyện muốn làm chưa?”

“Cố tổng, thư ký Tần đã về nhà rồi.”

“Cố tổng…”

Cố Dư Sinh trả lời “ừ” một cái, cất điện thoại di động, nhét lại dây chuyền và tiền vào túi đỏ, buộc chặt như cũ, sau đó lại để mọi thứ ngay ngắn như lúc đầu, sau đó mới kéo dây kéo đóng vali lại, để về vị trí cũ, sau đó đứng lên nhìn một vòng phòng của Tần Chỉ Ái lần nữa, thấy không có gì bất thường, không để lại bất kỳ kẽ hở nào, mới cất bước ra khỏi phòng.

Trước khi ra khỏi phòng, Cố Dư Sinh quay đầu lại, nhìn về đôi vớ của người đàn ông kia trên ghế salon.

Hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới cất bước rời đi.

Trở lại xe, hắn sững sờ chưa được mấy phút liền có một chiếc taxi dừng ở tiểu khu, Tần Chỉ Ái xuống xe, trả tiền, mới vào tiểu khu.

Mãi đến khi ánh đèn phòng Tần Chỉ Ái sáng lên, Cố Dư Sinh mới khởi động xe, từ từ đạp chân ga rời đi.

Trở lại biệt thự, Cố Dư Sinh lại đọc lại những lá thư mà Tiểu A đã gửi cho hắn lại một lần.

Thì ra sau lưng hắn có một cô bé yêu hắn điên cuồng, nồng cháy, liều lĩnh, dùng hết tuổi thanh xuân và sức lực của bản thân để yêu hắn mà không cần được đáp lại.

Nhưng hắn thì sao chứ?

Tám năm trước vì giấc mơ của mình mà từ bỏ tình yêu của cô.

Năm năm trước lãng quên cô.

Một năm trước dùng thân phận của người phụ nữ khác đến bên cạnh hắn, hắn lại vì tín ngưỡng của bản thân mà lại bỏ lỡ cô lần nữa.
***
Chương 639: Gặp ba lần, yêu tha thiết ba lần (9)

Hơn một tháng trước đây, hắn vì Tiểu Phiền Toái mà sau rượu mất đi lý trí ngủ với cô, lại còn giả vờ như không biết gì, lựa chọn cách phụ cô.

Thời gian đó, cô đối với hắn đầy thâm tình, mà hắn lại chỉ mang đến cho cô đầy rẫy những thương tổn.

Cả đời hắn động tâm ba lần, nhưng chỉ yêu một người, nếu có thể, hắn thật sự muốn giữ cô bên cạnh cả đời.

Nhưng nhiều lúc, có rất nhiều chuyện khiến người ta dở khóc dở cười.

Hắn hiểu ra mọi chuyện, nhớ ra tất cả, biết mọi thứ, nhưng cũng là lúc cô quay lưng rời đi.

Giống như tám năm trước, lúc cô chủ động mời hắn xem phim, nếu như ngày đó hắn không bị ba đánh phải nhập viện, nếu ngày ấy hắn đến chỗ hẹn, hay là vào lúc ấy hắn và cô ở bên nhau, hay là hắn từ bỏ giấc mộng của bản thân vì cô, nhưng hắn cũng không thể làm như vậy.

Giống như một năm trước, cô đến Thượng Hải tìm hắn, hắn đã biết cô là Lương Đậu Khấu giả, họ đã hẹn rõ ràng thời gian địa điểm, nhưng hắn cũng là một người lính, tín ngưỡng đó đã thấm vào tận xương tủy, khiến hắn cứu người, khiến hắn lần nữa bỏ lỡ cô, hắn cũng không thể không cứu cậu bé kia, lại vì vậy mà bỏ qua cô.

Hay là thật sự như cô nói vậy, cô thì thâm tình, nhưng hắn thì không có duyên.

Không có duyên là hắn không có duyên với cô.

Chỉ là cuối cùng, hắn không nỡ.

Dù sao hai người cùng nhau, yêu nhau quanh quẩn nhiều năm như vậy rồi.

Nhưng hắn lại mang đến cho cô quá nhiều tổn thương, có lỗi với cô nhiều lần như vậy, bây giờ cô đang bắt đầu cuộc sống mới, hắn còn có tư cách để quấy rối cô sao?

Cố Dư Sinh ngồi trên bàn làm việc hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, khiến cổ họng của hắn lại khô khan đau đớn, hắn ngồi thẳng người, lấy một tờ giấy sạch sẽ trên bàn viết thư hồi âm cho Tiểu A.

Không buông tay hoàn toàn được, vậy thì tranh thủ một lần đi.

Chỉ cần cô có chút không chắc chắn về bắt đầu kia, hắn nhất định sẽ giành cô về phía mình.

Có thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cũng có thể là đột nhiên hắn lại hút quá nhiều thuốc, Cố Dư Sinh không chịu nổi, đầu óc có chút chậm, hắn cầm bút, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu mới miễn cưỡng viết vài chữ tán dóc.

Hắn thấy giao đãi như vậy là đủ rồi, mới viết đến những lời thật sự trong đáy lòng mình.

“Tiểu A, người cô đã dùng hết tuổi thanh xuân để yêu, có thể dễ dàng buông tay được sao?”

“Tiểu A, cô tìm được cuộc sống mới của riêng mình, tôi mừng cho cô, qua thư của cô, tôi cảm nhận được người đó thật sự rất quan trọng.”

. . . . .

Thứ hai, Tần Chỉ Ái nhận được thư.

Chỉ còn chờ ngày xuất ngoại, cô rảnh đến nỗi không có gì để làm.

Sắp đến tháng ba, gió xuân ôn hoàn, cây cối tốt tươi, đi ra từ cục xuất nhập cảnh, Tần Chỉ Ái nhìn bầu trời tươi đẹp, liền đi đến thành phố A.

Trường học ở thành phố A đã mở, Tần Chỉ Ái nghe thấy tiếng bước chân trong phòng học.

Trên sân trường, có hai lớp đang học thể dục, còn có hai học sinh từ trong lớp lén chạy ra ngồi vào hàng.

Qua cửa kính phòng thí nghiệm trong suốt, cô còn có thể nhìn thấy học sinh trong đó đang nhìn giáo viên làm thí nghiệm, hưng phấn mà chăm chú nhìn thí nghiệm hóa học.
***
Chương 640: Gặp ba lần, yêu tha thiết ba lần (10)

Tần Chỉ Ái đi quanh sân trường một vòng, lấy điện thoại di động ra, thấy sắp đến giờ ra về, cô sợ chút nữa học sinh ra về sẽ rất đông nên liền ra khỏi cổng trường.

Lúc đi đến cổng trường, người bảo vệ biết cô gọi cô lại: “Tôi vừa định nhắn tin cho cô, nói cho cô biết cô có thư, hôm nay cô lại đúng lúc đến đây.”

Là thư củaS Quânhồi âm cho cô, mới đây mà anh ta lại trả lời thư của cô nhanh như vậy.

Trước đây hầu như là một tháng, hoặc nhanh nhất là nửa tháng cô mới nhận được thư hồi âm củaS Quân, Tần Chỉ Ái trố mắt, bất ngờ, hai giây sau mới lấy lại tinh thần mà đi theo bảo vệ vào phòng trực.

Nhận thư xong, Tần Chỉ Ái nói cảm ơn, rồi lại nói chuyện phiếm với chú bảo vệ hai câu, lại nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên, mới nói tạm biệt chú ấy rời khỏi cổng trường.

Cô gọi một chiếc taxi, về đến nhà, Tần Chỉ Ái nấu một tô mì, lấp đầy bụng, nằm trên giường nghỉ trưa hai tiếng đồng hồ, sau khi thức dậy uống một ly sữa, mới lấy thư của S Quân ra đọc.

Cách ngày cô xuất ngoại chỉ còn một tuần lễ, Tần Chỉ Ái sợ mấy ngày nữa lại có chuyện bận không thể trả lời thư củaS Quânđược, bây giờ lại không có chuyện gì, liền lấu giấy bút viết thư hồi âm cho S Quân.

Tần Chỉ Ái nói mình phải đi du học choS Quânbiết trước, có thể một năm rưỡi sau cô cũng không thể viết thư lại cho hắn. Cô cũng không quên hỏiS Quânmột câu, có thể chờ cô đi du học về, lại viết thư cho hắn không, đến lúc đó hắn đừng quên trả lời thư của cô.

Dừng bút, Tần Chỉ Ái lại nhìn thư củaS Quânmột lần, không có nhanh chóng trả lời câu hỏi đầu tiên của hắn mà lại trả lời câu hỏi thứ hai trước.

“Cuộc sống mới của tôi đương nhiên là rất quan trọng.”

Tần Chỉ Ái có chút do dự, chần chừ, liền viết xuống một cách trôi chảy.

“Quan trọng đến nỗi, dù tôi có phải từ bỏ tính mạng của mình, tôi cũng sẽ dùng hết sức lực còn lại cuối cùng để bảo vệ người này.”

Đó là con của cô và Cố Dư Sinh. Là đứa bé mà sau khi cô đắn đo suy nghĩ thiệt hơn xong, vẫn muốn giữ nó lãi, sao lại có thể không quan trọng được?

Có thể là đối với mỗi người phụ nữ, được ôm lấy đứa con trong bụng của mình trong lòng chính là điều hạnh phúc nhất.

Tần Chỉ Ái theo bản năng đưa tay sờ sợ bụng dưới bằng phẳng của mình, khóe môi lại cong lên mỉm cười, không biết có nên chia sẻ niềm vui này vớiS Quânhay không: “Tôi cũng không có hy vọng gì to lớn, tôi chỉ mong người này có thể khỏe mạnh, vui vẻ. Chỉ lần có thể, tôi đều sẽ cố gắng để người này vui vẻ. tôi sẽ chăm sóc người này thật tốt.”

“Bởi vì anh biết khôngS Quân? Bây giờ trong sinh mệnh của tôi, chỉ có người này mới mang đến cho tôi hạnh phúc.”

Viết tới đây, Tần Chỉ Ái bỗng nhiên trở nên ảm đạm.

Vì mang thai, cô không muốn suy nghĩ nhiều, sợ mình lại nhớ đến Cố Dư Sinh, lại buồn, lại ảnh hưởng không tốt đến thai nhi.

Vẫn có những lúc cô không chú ý mà nghĩ đến hắn, lại cảm thấy buồn.

Tần Chỉ Ái thất thần một lúc lâu mới thoải mái hơn một chút, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, mới viết tiếp: “S Quân, tôi không biết nên trả lời câu hỏi thứ nhất của anh như thế nào, tôi chỉ có thể nói với anh, bây giờ tôi đang cố gắng hết sức để quên anh ấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net